Va chạm bị thương trong trượt tuyết
là chuyện thường tình, nhưng tình huống trước mắt e là không phải bị thương đơn
giản thôi đâu.
Bỗng chốc, Đường Vân Phàm lướt qua
chữ gãy xương trong đầu, lòng bàn tay anh đổ mồ hôi, nhanh chóng trượt về phía
Đường Thời Tô, dù anh biết mình ngăn cản không kịp, nỗi căng thẳng quấn chặt
trái tim anh, anh cắn chặt răng.
Dưới ánh mắt anh, người trượt ván
đôi kia vung gậy trượt, thấy mình sắp va chạm thì vội nhắm mắt lại hét lên, âm
thanh kia truyền vào tai Đường Vân Phàm, nổi hết da gà.
Đường Thời Tô nhanh chóng nhận ra
nguy hiểm đang cực kỳ gần sát sau lưng cậu, gần như cuốn theo gió tuyết ác liệt
phả vào cậu, vận chuyển linh lực giữa ngón tay theo bản năng, linh lực kia
ngưng tụ một bức tường chắn trong suốt sau lưng cậu.
Người kia đã sợ đến không dám nhìn
gì cả, đâm mạnh lên bức tường linh lực kia, sau đó lại ngã ngược ra sau do phản
lực.
Vì anh ta xông đến quá mạnh, cả cặp
ván trượt cũng nhào vào trong tuyết, gậy trượt rơi bên cạnh, đầu óc cùng cả
người choáng váng cả nửa buổi cũng chưa khôi phục lại được.
Tất cả xảy ra chỉ trong tích tắc,
Đường Vân Phàm vội vàng xông đến trước mặt Đường Thời Tô xem cậu có bị thương
không.
Đường
Thời Tô ngã lên nền tuyết, thật ra càng giống như ngồi lên hơn. Vì nền tuyết
không có dấu vết va chạm xô xát, cách mặt nạ kính trượt cũng không nhìn rõ vẻ
mặt cậu, sau đó huấn luyện viên đến trực tiếp quát “ngư lôi” kia: “Trượt kiểu
gì vậy? Cả thắng cũng không học đã lên đường trung cấp rồi, có biết an toàn
không?”
Đường Vân Phàm hỏi Đường Thời Tô:
“Không sao chứ?”
“Không sao ạ.” Giọng thiếu niên ủ
rũ.
Ngư lôi kia ngã không nhẹ, may mà
trang bị cũng đầy đủ nên không có vấn đề gì lớn, vùng vẫy rồi cuối cùng bò dậy,
không nói một lời, giả chết.
Đáy lòng Đường Vân Phàm bốc lên lửa
giận, lúc nãy anh gặp một tên cũng thôi đi, mấy ngư lôi sân trượt này không sợ
chết còn muốn đi khắp nơi hại người.
Anh kéo kính trượt lên một phát, kéo
mặt nạ xuống, gương mặt lạnh như băng tuyết còn u ám: “Cậu không thấy mình va
vào người ta à?”
Người kia vốn đang chần chừ, thấy
dáng vẻ anh không dễ chọc bỗng vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không cố ý.” Nói
xong, anh ta chống gậy trượt chuồn đi.
Huấn luyện viên bên cạnh nhìn người
kia hiển nhiên là trọng tâm nghiêng về sau, lại
thả tốc độ trượt xuống theo đường dốc, lao vút như đạn pháo.
“Đm!” Huấ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.