Bản ghi nhớ
Được viết theo góc nhìn của Tiểu Lâm ( Xiaolin ngôi thứ nhất)
Hồi hộp quá. Hôm nay tôi mặc một bộ vest trông y như chú rể, không biết Mạnh Tử Nghĩa sẽ mặc gì. Tôi đã nhắn WeChat cho cô ấy nhưng vẫn chưa thấy trả lời. Tôi rất mong chờ, nhưng thật ra cô ấy mặc gì cũng là đẹp nhất trong lòng tôi rồi.
Đến giờ chờ lên sân khấu, tôi đứng tại chỗ nhìn cô ấy bước đến gần mình. Váy trắng, choàng tím, tôn lên làn da trắng nõn của cô ấy, đẹp quá… thật sự quá đẹp… Tôi không dám nhìn thẳng cô ấy nữa, sợ mình nhìn nhiều quá lại khiến người ta khó xử.
Nhân viên bảo chúng tôi có thể lên rồi. Tôi liền co khuỷu tay lại để cô ấy khoác tay vào, vì tôi thấy những người khác đều như thế. Cô ấy ngại lắm, tôi lập tức duỗi tay ngang ra để cô ấy nắm lấy. Là tôi sai, tôi nôn nóng quá rồi.
Chỉ có hai chúng tôi bước đi trên con đường lấp lánh ánh sáng ấy. Thật sự cảm ơn Manh tỷ và anh Tổ Tân, còn cả Tiểu Đậu Chiêu nữa. Khi bước trên đoạn đường đó, trong đầu tôi cứ nghĩ: “Bộ vest của mình có chỉn chu không? Mình có đi sai nhịp không? Mình đi có chậm không? Mình phải dìu Mạnh Tử Nghĩa thật cẩn thận, tuyệt đối không để cô ấy bị vấp.” May mà đi hết đoạn đường đó an toàn. Tiểu Lâm, giỏi lắm!
Tôi đi thay đồ. Tôi đã thấy bộ đồ thứ hai của Mạnh Tử Nghĩa rồi, rất đẹp. Cô ấy bảo còn có bộ thứ ba nữa, tôi rất mong chờ. Nhưng thật ra, cô ấy mặc gì tôi cũng thích hết, tôi đều thấy đẹp. Tôi phải nhanh lên thôi, trợ lý bảo Tử Nghĩa đã ngồi vào chỗ rồi.
Cô ấy nhận được hai giải thưởng. Lúc cô ấy lên sân khấu, tôi thật sự rất muốn đứng dậy dìu cô ấy đi lên, nhưng không được. Tử Nghĩa bảo tôi phải giữ kín đáo. Được rồi, tôi sợ cô ấy lại vấp nữa, hôm nay giày cao gót cao quá. Tôi lo lắm. Trước khi lên sân khấu cô ấy nói với tôi: “Yên tâm, em không sao đâu, tin em đi.” Khi cô ấy phát biểu trên sân khấu, toàn thân như đang tỏa sáng. Tôi càng nhìn càng thấy xót, muốn khóc mất… nhanh ngẩng đầu lên, nuốt nước mắt lại nào.
Cô ấy bảo tôi là đi thay đồ, tôi nói: “Ừ, anh đợi em.” Trong lúc cô ấy đi thay đồ, tôi chỉ nghĩ đến cô ấy, không còn tâm trí nào xem lễ trao giải nữa. Dù chỉ mới rời đi một lúc thôi, mà tôi lại nhớ cô ấy đến thế.
Cô ấy quay lại rồi. Không ngờ lại mặc đồ cùng tông với vest xám của tôi. Nếu không biết, chắc người ta tưởng chúng tôi mặc đồ đôi mất. Tôi không biết nên vui hay lo, vì cô ấy từng nói phải giữ kín. Cô ấy ngồi cạnh tôi, chúng tôi càng giống một cặp đôi hơn. Cô ấy bảo bộ lễ phục này là đặc biệt đặt may. Người quá đông, lại còn có máy quay, tôi phải cố nhịn. Tôi thực sự chỉ muốn ôm cô ấy vào lòng rồi hôn cô ấy một cái thôi.
Sao cô ấy lại xinh thế nhỉ… Tôi thích trêu chọc cô ấy lắm, mỗi lần cô ấy cười, mắt cong cong, tôi cũng không nhịn được cười theo. Nụ cười của cô ấy có sức lan tỏa kinh khủng. Tôi may mắn đến thế là cùng, vì có được cô ấy.
Tôi và cô ấy không ngờ lại cùng nhận giải thưởng. Chúng tôi có thể cùng nhau bước lên sân khấu nhận giải. Đồ của tôi và cô ấy thật sự rất hợp nhau. Tôi phải nhanh lên, dìu cô ấy bước lên bậc thang. Khi lên sân khấu, bước chân của tôi và cô ấy đồng bộ. Ở cạnh cô ấy tôi thật sự rất vui. Quãng đường ngắn mà lại như dài ấy, chẳng khác gì hai cô dâu chú rể cùng bước lên lễ đài, chỉ khác là cô ấy không khoác tay tôi thôi. Nhưng như vậy cũng rất tốt rồi. Tôi rất vui.
Sau khi sự kiện kết thúc, tôi cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn WeChat của Mạnh Tử Nghĩa gửi tôi đầu tiên. Cô ấy bảo: “Đừng quên mua miến chua cay cho em đó~”
Tôi nhìn điện thoại mà lắc đầu cười, sao lại đáng yêu thế chứ. Chuyện em nhờ, sao anh quên được? Tôi chưa kịp thay đồ, đeo khẩu trang với đội mũ rồi vội đi mua miến chua cay cho cô ấy.
Tôi thấy video cắt và ảnh hai đứa trên Weibo, thật sự rất giống đang kết hôn vậy.
Mạnh Tử Nghĩa thật sự là người con gái tuyệt vời. Tôi muốn dành cho cô ấy tất cả những điều tốt đẹp nhất. Sau này, nhất định sẽ cho cô ấy một lễ cưới thật là đẹp.