Note: Seris này sốp trans vai vế anh - em

Mạnh Mạnh: em

Tiểu Lâm - Lý Quân Nhuệ anh

****************

Ngoài trời, mưa ngày một nặng hạt hơn, người ta thường nói "Có mưa là có điềm tốt, điều may mắn" nhưng sao hôm nay lạ quá, mưa đó nhưng sao trái tim lại cảm thấy nhói thế này.

Ở đây có hai con người day dứt vì gì, vâng đó chính là vì tềnh iu, con quễ mang tên tình iu, nó vừa hấp dẫn, vừa khiến cho con người ta rung động, chìm đắm nhưng nó cũng chính là thứ khiến con người ta đau khổ 🤦‍♀️🥺

****************

Đêm mưa lạnh lẽo bị xé toạc bởi một tia chớp chói lòa.

Mưa như từng hạt đậu lớn đập rào rào lên mặt ô.

“Chia tay đi, chúng ta không hợp.”

Giọng cô gái dội vào màn mưa, từng chữ rơi xuống tim như băng giá.

Đường nét trên gương mặt người đàn ông căng cứng, quai hàm siết chặt, ánh mắt tràn đầy khó tin:

“Anh không đồng ý.”

Cổ tay Mạnh Tử Nghĩa bị người kia nắm chặt, đến mức dây đồng hồ cấn vào xương, đau buốt:

“Buông ra, đau…”

Người phụ nữ ăn mặc quý phái đẩy một chiếc thẻ ngân hàng đến trước mặt cô:

“Trong thẻ có hai mươi triệu, cầm nó đi càng xa càng tốt.”

Cuộc tình giấu kín suốt hai năm cuối cùng cũng bị mẹ của Lý Quân Nhuệ phát hiện.

Mẹ anh là người phụ nữ mang tư tưởng cũ kỹ, bà tin rằng con dâu nhất định phải môn đăng hộ đối.

Mới yêu nhau, Mạnh Tử Nghĩa từng hỏi anh vì sao không thể công khai.

Mỗi lần như vậy, anh đều nói: “Chờ thêm một chút.”

Giờ thì cô hiểu tại sao rồi.

Chiếc thẻ ấy, cuối cùng cô không nhận.

“Không cần, tôi tự đi được.”

Lý phu nhân thoáng sững người, rồi rất nhanh lấy lại vẻ thản nhiên.

Dù sao trong mắt bà, không nhận là do Mạnh Tử Nghĩa ngu ngốc. Bà đã cho rồi.

“Có phải mẹ anh tìm em không? Bà nói gì với em, em đừng tin.”

Lý Quân Nhuệ sốt sắng giải thích, như thể đã đoán được mọi chuyện.

“Không phải, là quyết định của em.”

Cô cố kìm nén cảm xúc, nhưng giọng vẫn nghẹn lại nơi cổ họng.

“Anh không tin. Mạnh Tử Nghĩa, em nhìn thẳng vào mắt anh.”

Giữa cuộc giằng co, chiếc ô rơi xuống đất, mưa như trút nước lập tức dội ướt hai người, cái lạnh buốt khiến cả cơ thể run rẩy.

Giọng cô cũng lớn hơn:

“Tôi nói không phải thì là không phải. Anh đừng đến tìm tôi nữa.”

Dứt lời, Mạnh Tử Nghĩa xoay người bỏ chạy, không cho Lý Quân Nhuệ cơ hội nào để đáp lại.

Cảm giác nghẹt thở khiến cô choàng tỉnh từ cơn mộng, đưa tay sờ lên mặt đã ướt đẫm nước mắt.

Ánh sáng từ màn hình điện thoại rọi ra, hiển thị bốn giờ sáng.

Cô vén chăn, bước ra ban công, châm một điếu thuốc.

Chưa bao giờ cô cảm thấy mùi thuốc lá lại dễ chịu đến thế, như một loại nhang tê liệt thần kinh.

Một điếu, rồi hai.

Khi vừa rút điếu thứ ba thì một cơn gió lạnh ào qua, có lẽ sắp mưa nữa rồi.

Cốc cốc cốc

Ngón tay thon dài gõ lên cánh cửa gỗ.

“Mời vào.”

Bác sĩ tâm lý bước vào, không hề ngạc nhiên khi thấy Mạnh Tử Nghĩa.

Dù sao thì, cô cũng đã đến đây từ một năm trước rồi.

Trên đường đến phòng khám, trong chiếc taxi, cô nghe thấy radio đang phát một đoạn tin nhắn:

" Đã uống rượu, bia - không lái xe, tính mạng của con người là trên hết"

Cô hạ cửa kính xe xuống, gió lùa vào thổi tung mái tóc, táp cả vào mặt.

Điện thoại rung lên, tiếng thông báo tinh tinh, mở khóa, trên WeChat hiển thị một dấu chấm đỏ nơi tin nhắn ghim trên đầu.

【Anh yêu à, hãy sống tốt nhé. Em yêu anh.】

【Ừ.】

Lừa anh đấy, Lý Quân Nhuệ. Đây là lần thứ 27 trong năm nay em gõ cánh cửa này rồi.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play