Sáng hôm sau, Tô Trà thức dậy rất sớm. Việc đầu tiên cậu làm là nói với vệ sĩ đang đứng gác ngoài cửa: “Cho tôi xem báo một lúc được không?”
Hôm qua có nhiều phóng viên đến vậy, dù chụp được hay không, chắc chắn vẫn sẽ có tin tức được đăng tải.
Khu nghỉ ngơi trong bệnh viện mỗi ngày đều có sẵn vài tờ báo mới nhất. Vệ sĩ nhanh chóng mang đến cho cậu vài tờ. Trên trang nhất hôm nay, tiêu đề in đậm đến mức muốn lướt qua cũng khó.
"Lại thêm một nạn nhân? Thí nghiệm trên cơ thể sống bao giờ mới bị truy cứu trách nhiệm!”
“... Tập đoàn Tây Lâm tài trợ trái phép cho tiến sĩ Kim cùng vài nghiên cứu viên để thực hiện thí nghiệm phi pháp...”
Tô Trà đọc lướt qua từng hàng chữ, phía sau vẫn còn vài trang khác nói về cùng chủ đề. Cậu không bỏ sót một chi tiết nào.
Sau đó, cậu cầm thêm hai tờ báo khác, thiết kế có phần màu mè hơn, lật vài trang. Một trong số đó có bài viết mang tựa đề:
“Mỉm cười để sống tiếp”
Trong bức ảnh đính kèm, cậu đang cười tươi, vẫy tay chào mọi người. Thấy vậy, mí mắt Tô Trà hơi giật giật, nhưng vẫn tiếp tục đọc.
Mặc dù tiêu đề khá hoa mỹ, nhưng nội dung lại giúp cậu hiểu thêm về Già Lam tinh.
Người dân của Đế quốc Già Lam bẩm sinh đã không có khứu giác. Vị giác cũng suy giảm nhanh chóng từ khi sinh ra. Dù nghiên cứu đã kéo dài nhiều năm nhưng chưa có tiến triển nào đáng kể. Tập đoàn Tây Lâm từng là tập đoàn đứng đầu đế quốc. Khi phát triển đến đỉnh cao, họ bắt đầu nuôi tham vọng đấu tay đôi với chính quyền. Nếu có thể tìm ra cách phục hồi khứu giác cho người dân, không chỉ kiếm được lợi nhuận khổng lồ, tập đoàn còn nâng cao danh tiếng vượt bậc.
Sau khi thí nghiệm trên cơ thể sống bị bại lộ, Tập đoàn Tây Lâm nhanh chóng sụp đổ. Nhưng những người liên quan dù đã bị bắt, đến nay vẫn chưa công bố bất kỳ hình phạt nào.
Gấp tờ báo lại, Tô Trà nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu biết rõ tình hình hiện tại không mấy lạc quan. Những kẻ bị bắt có thể sẽ sớm nhận ra cậu không phải là vật thí nghiệm thật sự. Nghĩ lại, cuộc thăm dò tối qua cũng không phải chuyện xấu.
“... Vật thí nghiệm...”
Cậu không khỏi nhớ đến cảnh tượng cuối cùng trong giấc mơ.
Những bóng người mặc áo blouse trắng đi qua đi lại… Rốt cuộc chỉ là mơ, hay đã từng thực sự tồn tại?
Cậu đột nhiên xuất hiện ở Già Lam tinh, còn trở lại dáng vẻ thiếu niên mười mấy tuổi. Sau khi truyền tống, cậu đã trải qua một quãng thời gian dài đầu óc mơ hồ. Có lẽ trong lúc đó, đã có chuyện gì xảy ra.
Thấy Tô Trà nhìn chằm chằm tờ báo đến xuất thần, vệ sĩ bước vào hỏi: “Có muốn xem tivi không?”
Cậu gật đầu. Vệ sĩ bấm nút nào đó, phần tường trung tâm phòng bệnh bỗng mở ra, xuất hiện một màn hình chiếu lớn.
Nhìn động tác đó, Tô Trà mới nhận ra mình đang ở phòng bệnh VIP, không chỉ có tivi mà còn có cả chế độ rạp chiếu phim cá nhân.
“Trường trung học thuộc học viện quân sự số một sắp kết thúc mùa tuyển sinh. Ba nghìn thí sinh xuất sắc nhất trong hàng chục vạn người sẽ bước vào vòng loại cuối cùng...”
Kênh đầu tiên bật lên là chương trình tin tức.
Nghe đến chuyện hàng chục vạn người tranh suất vào một trường trung học, Tô Trà không khỏi cảm thán: “Thi vào trường học khó vậy à?”
Sau chuyện tối qua, thái độ của vệ sĩ với cậu cũng thân thiện hơn, nói: “Thực tế mỗi năm có hơn chục triệu thí sinh đăng ký. Chỉ có chục vạn người qua được vòng sơ tuyển ở các khu vực, mới đủ tư cách tham gia xét tuyển chính thức.”
Nghe vậy, Tô Trà gật gù cảm thán: “May là tôi biết chữ.”
Thế là không cần đi học nữa.
Vệ sĩ không hiểu hàm ý trong câu nói đó, chỉ tiếp tục giải thích: “Đế quốc có rất nhiều trường, nhưng Trung học thuộc học viện quân sự số Một là trường tốt nhất. Một nửa học sinh tốt nghiệp ở đây được tuyển thẳng vào học viện quân sự số một.”
Nghe vậy, Tô Trà lại chẳng mấy hứng thú, chuyển kênh. Kênh tiếp theo là chương trình diễn tập quân sự, kênh kế tiếp là giải đấu quyền anh.
Cậu bấm từng kênh một, không tin nổi rằng trong 100 kênh, 80 kênh là về quân sự, còn lại là tin tức và phát sóng thi đấu.
“...”
Hay lắm, không có giải trí gì hết.
Thấy cậu có vẻ không quan tâm đến những chương trình này, vệ sĩ hơi ngạc nhiên:
“Hôm nay có giải đấu đối kháng trực tiếp. Đây là chương trình có lượt xem cao nhất trong toàn đế quốc đấy.”
Tô Trà chỉ thẳng thắn nói ra suy nghĩ “Tôi chỉ muốn đọc sách, lướt mạng.”
Có như vậy mới hiểu thêm về hành tinh này.
“Đợi đến khi đến đảo Phù Khuê là được.”
“Đảo Phù Khuê?”
“Một hòn đảo chuyên dùng để dưỡng bệnh. Thiết bị và môi trường trên đảo rất tốt, giúp điều chỉnh tinh thần hiệu quả.”
Vệ sĩ nói chuyện khá uyển chuyển, nhưng thực tế đảo Phù Khuê là nơi dành cho những người chịu cú sốc tinh thần, cần môi trường đặc biệt để hồi phục.
Tô Trà hỏi: “Có sách không?”
“Có. Trên đảo có một thư viện rất lớn.” Vệ sĩ cố gắng giải thích đơn giản nhất. “Mỗi sáng sau khi thức dậy, cậu có thể ra bãi biển tắm nắng, buổi chiều đến thư viện, tối lại hóng gió biển.”
Một tia nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào phòng. Lòng Tô Trà chợt thấy thế giới này đáng yêu hơn một chút.
“Còn tướng quân Isser thì sao?” Cậu học theo cách gọi của bác sĩ hôm qua. “Có việc gì tôi cần làm không?”
Dù truyền thông có xu hướng phóng đại, nhưng trong chuyện thí nghiệm trên cơ thể sống, rõ ràng họ đang đứng về phía người dân. Họ muốn biến câu chuyện này thành điểm đột phá, buộc đế quốc phải quyết tâm nhổ tận gốc những kẻ liên quan.
Vệ sĩ nghe vậy chỉ lắc đầu.
Bây giờ chưa phải lúc. Là một trong những người được Isser tin tưởng nhất, anh ta biết nhiều chuyện nội bộ hơn. Đây không chỉ là cuộc đấu giữa đế quốc và các tập đoàn tài chính, mà còn liên quan đến nhiều thế lực ẩn giấu chưa lộ diện trước công chúng.
Sau khi tỏ thái độ, vệ sĩ mới trả lời câu hỏi trước đó: “Hôm qua tướng quân về báo cáo công việc, còn lịch trình hôm nay thì tôi không rõ.”
…
Bàn tay bị quấn băng làm gì cũng bất tiện. Chỉ là một vết thương nhỏ, Tô Trà dứt khoát tháo băng ra. Sau đó, cậu cắt tờ báo thành những mảnh nhỏ và làm một bộ bài đơn giản.
Một cuộc sống nghỉ hưu lý tưởng — trồng hoa, nuôi chim và đánh bài.
Thôi thì cứ thực hiện được một phần trước đã.
Tô Trà tự mình đóng hai vai, chơi trò “xếp tàu hỏa”.
Luật rất đơn giản: Chia đều số bài thành hai phần. Nếu gặp hai lá bài giống nhau, thì tất cả các lá ở giữa sẽ bị "nuốt" đi. Ai còn lại nhiều bài hơn là người thắng.
“Tướng quân!” Vệ sĩ đứng ở cửa chào theo nghi thức.
Chơi bài trong phòng bệnh vào ngày thứ hai đúng là hơi lạ thật. Đang chơi vui, Tô Trà vội gom hết bài nhét vào chăn. Ngay lúc Isser đẩy cửa bước vào, tay cậu vẫn còn luồn trong chăn, chưa kịp lấy ra.
“Tôi đang định ngủ một chút.”
Nhìn thấy mái tóc rối bù và băng gạc trong thùng rác, vệ sĩ nghĩ cậu sợ bị phạt nên cố tình giấu đi vết thương trên tay.
Cậu bé này còn nhỏ, không biết rằng mình đã vô tình bị cuốn vào một cuộc đấu đá ngầm từ tối qua. Trong đầu chỉ đang nghĩ cách che giấu “lỗi lầm” giúp người khác.
Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng bất chợt của vệ sĩ, Tô Trà nổi cả da gà. Cảm động cái gì vậy?
Isser nhận ra cậu không hề buồn ngủ, nhưng không vạch trần lời nói dối. Anh hỏi:
“Thấy không khỏe à?”
“Chắc là hơi chán thôi.”
Bị nhốt trong một chỗ lâu như vậy, ai mà chẳng buồn chán?
Câu nói tiếp theo của Isser như một tia sáng cứu rỗi tinh thần cậu: “Nếu cậu thấy ổn, hôm nay có thể làm thủ tục xuất viện.”
Tô Trà gật đầu cái rụp: “Tôi ổn, cực kỳ ổn!”
Cậu chẳng có gì để thu dọn. Giống như cái đuôi nhỏ, cậu theo sát Isser, chờ hoàn tất thủ tục. Khi Isser quay lại, liền thấy cậu nhóc đang ngồi trên ghế, một tay chống cằm, háo hức hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu ạ?”
Nghe ra sự mong chờ trong giọng điệu, Isser khẽ vòng vo: “Một nơi rất tuyệt.”
“Đảo Phù Khuê?”
Nắng vàng, bãi biển, thư viện và gió biển — đúng là thiên đường.
Isser lắc đầu: “Tuyệt hơn nhiều. Trường trung học trực thuộc Học viện Quân sự số Một.”
Trường vừa xuất hiện trên bản tin, là nơi mà thiếu niên khắp đế quốc mơ ước được vào. Nhìn lại cánh tay gầy guộc của mình, Tô Trà nghiêm túc hỏi: “Anh thấy… tôi hợp không?”
Đây là cách hỏi lịch sự. Thực ra cậu muốn nói: "Có thực tế không?"
Isser thẳng thắn: “Học viện là nơi an toàn nhất. Dù ai có muốn ra tay với cậu, cũng khó mà chạm tới.”
Còn một điều anh chưa nói — những mối quan hệ tích lũy được sau khi tốt nghiệp sẽ là tấm chắn bảo vệ cậu cả đời. Sự đồng cảm của công chúng không thể kéo dài mãi mãi. Chỉ có thực lực và tài nguyên mới làm được điều đó.
“Tin tức nói mùa tuyển sinh đã gần kết thúc, hơn nữa tuổi tôi…”
Cậu thấy nhập học toàn là mấy bạn nhỏ 14-15 tuổi.
“Chênh nhau có một tuổi thôi. Tôi sẽ bảo lãnh cho cậu.”
“…”
Tô Trà lập tức từ chối: “Không được.”
Cậu nhìn thẳng vào Iser: “Sao có thể vì tôi mà khiến anh mang tiếng xấu?”
Đi cửa sau là chuyện không bao giờ có. Đời này cũng không.
Isser làm một động tác ra hiệu, vệ sĩ lập tức đóng cửa lại.
“Đây là chuyện thứ hai tôi muốn nói với cậu.” Anh đứng bên giường bệnh. “Về mùi hương hoa trên người cậu, không thể thu thập được.”
Thỉnh thoảng, Tô Trà cũng cảm nhận được hương hoa thoang thoảng trên người mình. Trước đây, cậu cho rằng đó là do yêu lực đang dần hồi phục. Hệ thống từng hứa sẽ giữ lại toàn bộ năng lực trước đây của cậu, chỉ là không thể rút ngắn quá trình phục hồi.
“Hương hoa chỉ là một biểu hiện bề ngoài. Kết quả kiểm tra từ bệnh viện cho thấy — cậu đã thức tỉnh sớm.”
Trong quá trình trưởng thành, mỗi người đều sẽ trải qua một lần thức tỉnh. Quy tắc này gần như áp dụng cho toàn bộ dải ngân hà. Tuy nhiên, cách thức thức tỉnh ở mỗi hành tinh lại khác nhau. Tại Đế quốc Già Lam, khả năng thức tỉnh chủ yếu liên quan đến tinh thần lực hoặc thể chất. Vì lịch sử hỗn chiến và liên hôn kéo dài, đôi khi cũng xuất hiện những trường hợp đặc biệt, được xếp vào nhóm “hệ thần bí”.
“Nếu năng lực hệ thần bí được chứng minh là hữu dụng, em sẽ được miễn phí nhập học.”
Tô Trà dè dặt hỏi: “Năng lực của em… có hữu dụng không?”
Isser đáp thẳng: “Kể cả là Học viện Quân sự số Một… cũng sẽ coi em như bảo vật mà cung phụng.”
Tô Trà cảm thấy như mình lại được tắm dưới ánh mặt trời.
Isser lấy ra một chiếc áo mưa trong suốt: “Quản lý ở trường quân sự rất nghiêm ngặt. Tôi đã trao đổi với người phụ trách, cậu không cần phải mặc đồng phục.”
“Chiếc áo này có thể phong tỏa dị năng, làm giảm bớt những điểm đặc thù.”
“…”
“Tinh thần lực của cậu đang rất hỗn loạn, có khả năng sẽ dẫn đến thất bại trong quá trình thức tỉnh. Chiếc áo này sẽ giúp ích cho cậu.”
Tô Trà ngồi thẳng dậy: “Tôi cần phải giấu năng lực của mình sao?”
Isser nhắc nhở: “Một khi dị năng thức tỉnh thành công, cậu sẽ trở thành bảo vật quý giá nhất của toàn Đế quốc. Nhưng trước khi điều đó xảy ra, tốt hơn hết là để mọi người nhìn thấy những phẩm chất khác của cậu.”
Tô Trà khẽ trầm ngâm.
Isser gần như không cần nói thẳng ra. Tinh thần lực hỗn loạn có thể khiến quá trình thức tỉnh thất bại. Một khi người ta đã đặt quá nhiều kỳ vọng không cần thiết, nếu kết quả không như mong muốn, những lợi ích mà cậu từng nhận được trong giai đoạn ấy sẽ phải trả lại gấp đôi.
“Trường quân sự áp dụng quản lý khép kín. Nếu gặp phải vấn đề gì không xử lý được, cứ gọi cho tôi.”
Trên bàn có một chiếc máy liên lạc hoàn toàn mới, bên trong đã lưu số của Isser. Nếu người khác nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc — Isser trước nay chưa từng để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như thế.
Với Isser, đây là sự trao đổi ngang giá — phần thù lao cho việc tối qua Tô Trà bị kéo vào cuộc đấu ngầm một cách bị động.
Nhận ra vẻ không tình nguyện trên mặt cậu bé, Isser hỏi: “Cậu có biết tại sao tôi nhất định phải để cậu đến đó không?”
Tô Trà im lặng một lúc rồi đáp: “Bảo vệ và tự vệ.”
Bảo đảm an toàn cho cậu, đồng thời rèn luyện khả năng tự vệ.
“Còn một lý do nữa.” Isser lắc đầu, “Điều thực sự khiến tôi hạ quyết tâm là một câu cậu đã nói hôm qua.”
Với tinh thần lực yếu ớt của Tô Trà, dù là dị năng hệ thần bí thì muốn vào trường trung học trực thuộc Học viện Quân sự cũng không phải chuyện dễ. Isser hoàn toàn có thể sắp xếp cho cậu vào một ngôi trường thấp hơn.
Tô Trà ngẩng đầu lên, đầy thắc mắc.
Isser nói: “Cậu đã nói rằng, lớn lên cậu muốn trở thành tôi.”
Tim Tô Trà hẫng một nhịp.
“Tôi rất trân trọng khát vọng của cậu. Tương lai trên chiến trường dải ngân hà, tôi sẽ chờ cậu.”