"Thời gian phục vụ đã kết thúc, cảm ơn vì những năm tháng cống hiến của cậu."
Trước mặt Tô Trà là một con robot chưa đến một mét, đôi mắt to tròn, hai chân bằng hợp kim titan phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Vậy là... tất cả đã kết thúc sao?
Tô Trà sững người trong giây lát.
"Sau bao năm vất vả, cậu sẽ nhận được đãi ngộ tốt nhất."
Giọng điệu của nó vẫn lịch sự như thường. Nhưng với tư cách là bạn đồng hành nhiều năm, không ai hiểu rõ phong cách làm việc của đối phương hơn Tô Trà. Cỗ máy này có rất nhiều biệt danh, tự gọi mình là hệ thống, nhưng vì quá keo kiệt, trong thâm tâm Tô Trà vẫn quen gọi nó là quỷ hút máu.
Vậy mà lúc này, cỗ máy vô tình ấy lại đang giáo huấn cậu về việc hưởng thụ cuộc sống.
"Cậu mong muốn một môi trường sống như thế nào?"
"Không phải dãi nắng dầm sương, có thể yên ổn ngủ một giấc."
"Tầm nhìn hạn hẹp quá." Hệ thống đánh giá. "Sau này, mỗi ngày cậu sẽ thức dậy trên một chiếc giường rộng hàng trăm mét vuông, có quản gia riêng phục vụ tận tình."
"Nhưng tôi có tay có chân mà..."
"Vì tủ quần áo trong nhà quá nhiều, chỉ tính riêng việc xem hết một lượt cũng mất cả ngày."
Tô Trà miễn cưỡng chấp nhận lý do này, rồi tiếp tục: "Lúc ăn cơm, tôi không muốn bị đầu độc, cũng không muốn tự trồng rau."
"Chẳng có chí hướng gì cả." Hệ thống lắc đầu. "Dù cậu có cả gia tài đồ sộ, cũng chẳng ai muốn hạ độc cậu đâu."
"Nhưng mâu thuẫn nội bộ là chuyện bình thường mà, tại sao..."
"Vì thân phận mới của cậu là một ấu tể. Ở đế quốc có tỷ lệ sinh cực thấp này, cậu chính là báu vật, được tất cả mọi người bảo vệ."
"Vậy còn bây giờ..."
"Cứ thỏa sức tưởng tượng đi. So với tương lai, tất cả những gì cậu nghĩ đến bây giờ đều quá tầm thường."
"Một lần nữa, cảm ơn vì những năm tháng cống hiến. Vậy thì… tạm biệt."
---
Nước.
Xung quanh toàn là nước.
Tô Trà dường như đang bị ngâm trong một khoang dung dịch, cảm giác chóng mặt kinh khủng làm rối loạn hết năm giác quan của cậu. Nhưng câu nói cuối cùng của hệ thống vẫn vang lên rõ ràng: "Tôi đã chọn cho cậu một nơi hoàn hảo. Chủng tộc ở đó nổi tiếng hung bạo, nhưng tỷ lệ sinh cực thấp. Mỗi một ấu tể ra đời đều được coi là báu vật, sẵn sàng bảo vệ bằng cả tính mạng."
"Thân phận mới của cậu là một ấu tể quý hiếm."
"Cậu sở hữu tư chất huyền thoại."
"Hãy tận hưởng cuộc sống đi, nhóc con."
Khoan đã, câu cuối có phải đang chửi mình không vậy?
Tô Trà nhớ lại rất lâu trước đây, cậu từng nói với hệ thống rằng mình rất muốn thấy nó, một cỗ máy luôn lịch thiệp, nói tục một lần.
Và bây giờ, hệ thống thực sự đã thực hiện mong muốn đó. Chỉ có điều, người bị chửi lại chính là cậu.
Không biết quá trình truyền tống kéo dài bao lâu. Trong cơn mơ hồ, Tô Trà dường như nghe thấy những tiếng va chạm dữ dội, cả thế giới như xoay tròn hỗn loạn. Không rõ bao lâu sau, mí mắt cậu khẽ run lên, ý thức dần quay trở lại.
Một cơn đau nhói truyền đến từ cơ thể, khiến Tô Trà khẽ nhíu mày. Chiếc giường hàng trăm mét vuông này... nằm không thoải mái chút nào cả.
Khi thế giới lấy lại ánh sáng, cơn chóng mặt khó chịu cũng dần tan biến. Tô Trà mở mắt, đập vào tầm nhìn là bầu trời xanh thẳm, trong trẻo nhưng lạnh lẽo. Xa xa có thể thấy những đám cỏ dại và rừng cây rậm rạp.
"Bối cảnh trang trí kiểu khu sinh thái tự nhiên à?"
Một giây, hai giây…
Khi lẩm bẩm xong câu đó, ý thức của cậu hoàn toàn tỉnh táo.
Không hề có khu sinh thái nào hết. Cậu đang nằm giữa một đống đổ nát.
Giường đâu? Quản gia đâu? Còn cả dãy tủ quần áo đáng lẽ phải ngập tràn nữa?!
"Tên quỷ hút máu chết tiệt..."
Tô Trà đoán rằng hệ thống vốn nổi tiếng keo kiệt chắc lại tiếc năng lượng, không chịu truyền tống cậu đến đúng địa điểm đã định.
Cậu vỗ vỗ lớp bụi trên người, đứng lên trầm tư.
Nhưng… có khi nào đây không phải lỗi truyền tống mà là một màn kịch dựng sẵn?
Ví dụ như... ấu tể bị thất lạc chẳng hạn? Một ấu tể quý hiếm từ trên trời rơi xuống, khiến cả đế quốc chấn động, vô số người dân thương xót nghĩ rằng cậu đã chịu khổ suốt bao năm, rồi dốc hết lòng hết sức mà cưng chiều bù đắp?
Kiểu cốt truyện lố bịch này... đúng là rất có phong cách của hệ thống.
Hít sâu một hơi, Tô Trà bắt đầu quan sát xung quanh.
Trên một phiến đá gần đó loang lổ những vệt máu. Phiến đá vẫn còn khá nguyên vẹn, nhưng bị vỡ thành từng mảng lớn. Điều này chứng tỏ nó được làm từ vật liệu cực kỳ cứng chắc, còn thứ có thể phá hủy nó… chắc chắn là một loại vũ khí có sức công phá cực mạnh.
Xa hơn một chút, có một hồ nước.
Bên bờ hồ mọc đầy cỏ dại, cao đến tận eo. Tô Trà bước tới, phải rất vất vả mới vạch được đám cỏ rậm rạp đó ra.
Cảm nhận được trong cơ thể vẫn còn sót lại một chút yêu lực mới thở phào nhẹ nhõm.
Hệ thống từng hứa sẽ giữ lại yêu lực cho cậu, nhưng đáng tiếc thay, dù mang danh là hoa yêu, trước khi gặp hệ thống và bắt đầu thực hiện nhiệm vụ, cậu đã từng cận kề cái chết vì trọng thương, sức mạnh hao tổn gần như toàn bộ. Nếu muốn khôi phục, e rằng sẽ mất một khoảng thời gian rất dài.
Hồ nước này là một cái hồ chết, tỏa ra mùi kỳ quái. Xuyên qua làn nước đục ngầu, Tô Trà miễn cưỡng nhận ra diện mạo hiện tại của mình.
Giữa trán cậu xuất hiện một dấu ấn kỳ lạ trông như một đóa hoa, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất. Đôi mắt màu hổ phách khiến cậu trông có chút không thực, quần áo màu xanh lục sẫm được cắt may khéo léo, ống tay áo rộng thùng thình, toát lên vẻ lười nhác nhàn nhã.
Như mọi lần thực hiện nhiệm vụ, vẫn là gương mặt của chính mình, chỉ khác là lần này hệ thống đã đưa cậu trở về dáng vẻ khi còn nhỏ, ngay cả màu tóc cũng thay đổi. Trước đây là một sắc trà nhạt, giờ lại biến thành màu bạc trắng.
“Chỉ cần gặp được một người sống, những chuyện còn lại không cần tôi lo.”
Hệ thống từng nhắc đến, trên tinh cầu Vụ Tinh không tồn tại những chuyện vô nhân tính như buôn bán trẻ em.
Bỗng nhiên, thế giới bừng sáng.
Những đám mây đen trên bầu trời dường như bị thứ gì đó phá vỡ, màn sương mù tản đi, không cách nào tụ lại nữa.
Tô Trà theo bản năng lùi về sau một bước. Bằng năng lực cảm nhận đặc biệt của hoa yêu, đồng tử cậu lập tức khóa chặt vào một hướng. Khi khoảng cách dần rút ngắn, cậu cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng vật thể khổng lồ trước mắt. Cơn gió mạnh từ trên cao quét xuống khiến bụi đất bay tán loạn, Tô Trà buộc phải giơ tay áo lên che nửa khuôn mặt, híp mắt quan sát.
Đó là một loại chiến hạm mới chỉ quân đội tinh cầu Già Lam mới có, sở hữu tốc độ bắn mạnh mẽ, có thể hoạt động trên nhiều địa hình, thậm chí sau khi tiếp nước còn có thể chuyển hóa thành chiến hạm cỡ nhỏ.
Trên bầu trời có khoảng mười chiến hạm cùng xuất hiện, đuôi tàu được trang bị những ống phóng vũ khí màu xanh u tối, to cỡ nắm tay. Giới cầm quyền trên Vụ Tinh kiểm soát tuyệt đối hành tinh này, bên trong không hề có thế lực đối lập, mà quân đội xuất hiện theo đội hình bài bản thế này, chỉ có thể là quân chính quy.
Quân đội đang đi ngang qua.
Cơ hội đây rồi!
Cỏ dại mọc hoang che lấp thân hình nhỏ bé, mà bộ y phục xanh sẫm cũng giúp cậu ẩn mình tốt hơn. Khi thấy chiến hạm bắt đầu hạ độ cao, sợ rằng bản thân bị bỏ qua, Tô Trà lập tức bước ra ngoài.
Nhưng nỗi lo này là thừa thãi.
Ngay từ khi còn ở độ cao hàng vạn mét, chiến hạm đã định vị được sự tồn tại của cậu.
Khu vực này rất đặc biệt, từng xảy ra giao tranh quy mô lớn, dẫn đến năng lượng hỗn loạn, ngày thường không có ai lui tới. Chính vì phát hiện dấu hiệu của sinh vật sống, chiến hạm mới hạ xuống điều tra.
Tô Trà vẫn còn đang nghĩ cách thu hút sự chú ý, vậy mà chiến hạm đã đáp xuống khu đất trống trước mặt. Cửa mở, cầu thang dài tự động hạ xuống, đập vào mắt đầu tiên là một đôi ủng tác chiến.
Người từ trên bước xuống có thân hình cao ráo, ánh mắt sắc bén và lạnh lùng.
Hai tay hắn buông tự nhiên bên hông, phía sau còn có hai người khác đi cùng. Chỉ cần hắn siết chặt nắm đấm, Tô Trà có thể lập tức mất mạng.
Không chú ý đến diện mạo đối phương, thứ duy nhất lọt vào tầm mắt cậu là bộ quân phục người kia đang mặc.
Lớp đế giày dày, có thể giấu dao bên trong. Bên hông mang theo súng, khóa thắt lưng dường như còn được lắp thêm một cơ chế ẩn nào đó. Đây chỉ là những quan sát sơ bộ, mà trên người hắn không biết còn giấu bao nhiêu vũ khí khác.
Ngay lúc này, một con bướm máy từ đôi găng tay của người đàn ông bay ra, lơ lửng trên không trung, râu hướng về phía Tô Trà.
Mắt bướm không chuyển sang màu đỏ, cũng không phát ra tiếng báo động chói tai—điều đó có nghĩa là cậu không mang theo vũ khí sát thương nguy hiểm.
Gương mặt người đàn ông vẫn lạnh nhạt không cảm xúc, nhưng hai người lính phía sau lại càng thêm cảnh giác. Bình thường, dù là quý tộc khi gặp vị tướng này cũng sẽ theo bản năng tránh ánh mắt hắn, vậy mà đứa trẻ này không những không sợ hãi, mà còn lộ ra vẻ mong đợi.
Có gì đó… không đúng lắm.
Ngọn gió hoang dã cuốn theo mùi máu từ chiến trường xa xôi. Khoảng cách giữa hai bên càng thu hẹp, mùi máu tanh cũng ngày càng nồng.
Thế nhưng, ngay lúc bầu không khí trở nên căng thẳng, một mùi hương thanh khiết bỗng át đi tất cả.
Bước chân của người đàn ông khựng lại, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại. Hai người lính phía sau cũng sững sờ.
Mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa, giữa mùa hè oi ả lại khiến người ta có cảm giác khoan khoái dễ chịu.
Tô Trà thấy bọn họ đột nhiên thất thần, còn tưởng là vì quá vui mừng khi phát hiện ra mình, thế là cố tình rung nhẹ hai lần theo gió.
Lạnh quá, nhanh mang tôi về đi!
Là một hoa yêu, trên đời này không ai có thể rung người đẹp hơn cậu. Tô Trà run rẩy một cách tinh tế và nghệ thuật, khiến người ta không thể không tự động nảy ra suy nghĩ: Đây là đóa hoa bé bỏng đáng thương đến nhường nào?
Gió thổi qua, bóng dáng nhỏ bé của cậu phản chiếu trong đôi mắt băng lãnh của người đàn ông, đồng thời, hương thơm lạ lẫm len lỏi vào khứu giác.
Hắn nhanh chóng nhấn vào thiết bị kiểm tra trên người.
【Đang tiến hành kiểm tra—
Kết quả: Hương hoa, nghi ngờ là mộc lan trắng.
Chỉ số bức xạ: 0.
Không độc hại.】
“Hương hoa…”
Người tinh cầu Già Lam bẩm sinh không có khứu giác, máu lạnh hiếu chiến, ghét bỏ những thứ yếu ớt. Vị giác của họ cũng suy giảm nhanh chóng, khi trưởng thành gần như hoàn toàn biến mất.
Thế nhưng, hôm nay—họ lại ngửi thấy hương hoa.