Vừa nói xong, cuối cùng Bạc Văn Thời cũng hiểu vì sao anh ta lại hoảng loạn như vậy.
“Bây giờ tôi sẽ đi xem tin tức của những người đó, trước mắt cậu ổn định lại cảm xúc đi đã, chắc cậu cũng hiểu rõ, nếu lúc này này cậu càng hoảng loạn thì càng dễ xảy ra chuyện.”
“Được.”
Lý Văn hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
Dù nói thế nào thì từ nhỏ anh ta đã sống trong cảnh có thể bị người khác giết chết bất cứ lúc nào, sở dĩ bây giờ anh ta hoảng loạn như vậy cũng chỉ vì những người đàn ông chết thảm kia, cái chết của họ có chút ly kỳ cổ quái.
Những lời ông chủ cửa hàng nói với anh lần trước lại quanh quẩn ở trong đầu anh.
Nếu không kiêng kị nữ sắc, anh sẽ gặp phải rắc rối.
Chỉ là chút rắc rối, cũng không nguy hiểm đến tính mạng…..
Nữ sắc?
Lý Văn ngước mắt, nhìn Tô Hồ cách đó không xa đang ủi quần áo cho anh, trong lòng tự dưng xuất hiện chút nghi ngờ.
Trong thời gian này, người phụ nữ anh qua lại chỉ có Tô Hồ.
Nhưng trong hàng loạt những bức ảnh được tung ra, thậm chí có cả những bức ảnh chụp từ vài năm trước, Tô Hồ không có khả năng sẽ có được những bức ảnh đó.
Hơn nữa, từ lúc anh quen biết Tô Hồ đến giờ, anh tự nhận chưa bao giờ đối xử tệ bạc với đối phương.
“Anh Văn, sao anh lại nhìn em chằm chằm vậy?”
Tô Hồ đang ủi quần áo, không biết từ khi nào đã ngẩng đầu nhìn về phía này, sau khi ánh mắt hai người chạm nhau thì nhẹ nhàng hỏi.
Lý Văn hơi hoảng hốt, trả lời: “Không có gì, chỉ là cảm thấy dáng vẻ hiện tại của em rất đẹp.”
Tô Hồ cười cười: “Nếu em xấu xí thì chắc chắn anh Văn cũng sẽ không thích em rồi.”
Lý Văn đi tới, ôm lấy cô từ phía sau, bỗng nhiên buồn bực nói một câu: “Cũng chưa chắc.”
Tính cách dịu dàng không có tham vọng này của Tô Hồ rất hợp với ý anh.
Hai người cứ giữ nguyên tư thế thân mật như vậy một lúc lâu cũng không nhúc nhích.
Còn ở biệt thự nhà họ Bạc.
Bạc Văn Thời mở máy tính, sau khi gõ mấy từ khóa tìm kiếm thì liền thấy tin tức muốn tìm.
Trong lúc hắn tìm kiếm còn phát hiện những tin tức này đều lên hot search.
“Cái chết liên hoàn của những tên cặn bã, ngoài ý muốn hay là cố tình trả thù?”
Thêm tiêu đề in đậm, đang bị mấy tài khoản marketing muốn ké độ hot cùng nhau đăng bài.
Bạc Văn Thời cau mày, bấm vào mấy bài đăng trên Weibo.
Trước mắt.
Sau khi bị tung ảnh nóng, đã có liên tiếp ba người đàn ông chết.
Kiểu chết có nhảy lầu, cắt cổ tay, còn cả thắt cổ.
Hơn nữa, ba người này lúc chết toàn bộ đều không mặc gì, trực tiếp trần truồng rời khỏi nhân thế.
Phía dưới hot search, Bạc Văn Thời để ý tới ai đó đã nói đến trong phần bình luận.
“Cái chết của mấy người này quá kỳ quái, bây giờ trên diễn đàn Thiên Nhai đã có đại thần đăng bài phân tích rồi, xem xong đúng là khiến người ta sởn tóc gáy.”
Bình luận này đăng lên chưa được bao lâu thì đã bị gỡ bỏ.
Ánh mắt Bạc Văn Thời khẽ nhúc nhích, đăng nhập vào diễn đàn, quả nhiên tìm được bài đăng mới nhất phân tích về sự kiện lần này.
Ở đó còn trực tiếp tiết lộ nhiều chi tiết không được nhắc đến ở trên Weibo.
Cái chết của ba người kia đều không đơn giản, thời gian chết là 4:44, khi chết hai mắt chảy máu, bộ phận sinh dục ở phía dưới thì bị cắt bỏ, với lại nghe nói sau khi giải phẫu đã tìm được bộ phận bị cắt bỏ đó ở trong dạ dày của bọn họ.
Bạc Văn Thời nhìn tình trạng chết của những người này, nhắm mắt lại, ngồi lên xe lăn đi sang phòng cách vách.
Phòng bên cạnh không khóa cửa.
Bạc Văn Thời vốn định gõ cửa, nhưng tay vừa chạm nhẹ thì cách cửa đã không cẩn thận bị hắn mở ra.
Sau khi đẩy ra, bên trong cũng không có Thời Nhạc.
Bạc Văn Thời cau mày, vào phòng ngủ.
Đi vào, hắn liền nghe thấy tiếng hát vang lên trong phòng tắm.
Lắng nghe cẩn thận ——
A, không phải bài hát đứng đắn gì.
Thời Nhạc gác chân ngâm mình trong bồn tắm, vui vẻ lắc lư cái đầu ngâm nga bài hát không đứng đắn, hồn nhiên không biết mình đang bị người khác nghe thấy.
Trên người cậu xoa đầy sữa tắm, thơm ngào ngạt.
Tắm rửa xong xuôi đâu ra đấy, Thời Nhạc sờ cánh tay mình một cái, tự cảm thán: “Da mình tốt quá đi, đáng tiếc mình vẫn muốn có cơ bắp, mình phải làm mãnh 1.”
Bạc Văn Thời: “……”
Buồng tắm trong phòng cho khách này không cách âm, câu cảm thán này của Thời Nhạc rơi vào lỗ tai Bạc Văn Thời, làm sắc mặt người nào đó thay đổi liên tục, cuối cùng khó khăn lắm mới khôi phục lại bình thường.
Sờ cánh tay xong, Thời Nhạc không nhịn được lại nhớ tới Bạc Văn Thời.
Dáng người Bạc Văn Thời còn cường tráng hơn cậu nhiều.
Thời Nhạc phát sầu nghĩ, nếu cậu không sớm luyện thành mãnh 1 thì chắc chắn không lấn áp được mãnh 0 Bạc Văn Thời này mất.
Sau khi lau khô cả người, Thời Nhạc nhìn quanh trong phòng tắm không tìm thấy áo ngủ đâu.
Cậu vỗ trán: “Ai! Quên cầm!”
Nghĩ đến trong phòng ngủ chỉ có một mình cậu, Thời Nhạc cũng không hề xấu hổ, xỏ dép lê vào đi thẳng ra bên ngoài.
Đi được vài bước, đột nhiên phanh gấp một cái.
“Bạc Văn Thời!”
Thời Nhạc đờ ra tại chỗ, che lại chỗ nào đó theo bản năng, cả gương mặt đều đỏ bừng.
“Anh, anh anh ——”
Bạc Văn Thời nhướng mày, chờ cậu lên án mình chơi trò lưu manh.
“Anh chọn đến đúng lúc này, có phải là đã tính toán trước rồi không?” Thời Nhạc đỏ mặt, giọng điệu có gì đó là lạ: “Tôi còn chưa mặc quần áo đâu, anh có thể cho tôi vài phút để chuẩn bị không? Tôi muốn xem cái video ngắn để học tập một chút.”
Bạc Văn Thời: “……”
Bạc Văn Thời mặt không cảm xúc ném áo ngủ trên giường qua,
“Mặc vào.”
Thời Nhạc đón lấy áo ngủ, đầu tiên mặc quần cộc hoa vào trước.
Bạc Văn Thời nhìn cậu tay chân luống cuống xỏ quần vào, điềm tĩnh hỏi: “Uống nhiều sữa bò như thế sao mà trưởng thành vẫn như đứa trẻ con vậy?”
Thời Nhạc hiểu hắn đang nói gì.
“Tôi còn nhỏ, vẫn còn có thể lớn hơn nữa!” Cậu nhóc vừa rồi còn có chút vui vẻ giờ đây quay ra xù lông với hắn.
Bạc Văn Thời không nói gì, nhưng ánh mắt lại giống như đang nhìn đứa ngốc tự lừa mình dối người vậy.
Chờ Thời Nhạc mặc áo ngủ xong, cậu cũng suy nghĩ cẩn thận Bạc Văn Thời tìm cậu có lẽ là có chuyện gì.
Không phải tới tìm cậu để cọ giường.
Thất vọng.
Nhìn cậu mặc quần áo tử tế xong, Bạc Văn Thời mở miệng lần nữa: “Hôm nay cậu có lên mạng không?”
Thời Nhạc lắc đầu: “Vẫn chưa, tôi đang định tắm rửa xong sẽ chơi điện thoại.”
“Ừ, đi qua đây với tôi một chuyến.”
Bạc Văn Thời nói, xoay người ra khỏi phòng cậu.
Thời Nhạc thấy thế thì vội vàng đi theo.
Bạc Văn Thời tìm đến bài phân tích của Thiên Nhai, lại kể cho cậu nghe tất cả những chuyện liên quan đến mấy người này, nói xong, nhắc tới Lý Văn.
“Lý Văn từng mua đồ trong cửa hàng của cậu, cậu đã xem tướng cho cậu ta.”
Thời Nhạc cũng nhìn thấy ảnh chụp của Lý Văn trên màn hình máy tính, cậu gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã từng xem tướng cho anh ta, còn bảo anh ta kiêng kị nữ sắc, nếu không sẽ gặp phải rắc rối.”
Bạc Văn Thời nhạy cảm bắt được từ ngữ trọng tâm: “Chỉ là rắc rối thôi à? Liệu cậu ta có giống mấy người kia không?”
Thời Nhạc lắc đầu: “Sẽ không đâu, tuổi thọ của anh ta rất dài.”
Nghe Diêm Vương Gia nói một người có thể sống lâu, ngay lập tức Bạc Văn Thời không quá lo lắng đối với an nguy của Lý Văn.
“Vậy cậu có biết lần này là ai đang nhằm vào Lý Văn không?” Bạc Văn Thời lại hỏi.
Thời Nhạc nhíu mày: “Tôi chỉ có thể nhìn ra anh ta bị người nào đó trả thù chứ không thể dự đoán được toàn bộ sự việc xảy ra.”
Hơn nữa trên Sổ Sinh Tử cũng chỉ có thể ghi lại những chuyện quan trọng trong cuộc đời của một người, hiện tại Lý Văn không có gì ảnh hưởng đến tính mạng, cho nên những chuyện chi tiết liên quan đến cuộc sống hằng ngày của anh ta Thời Nhạc không biết, cũng không muốn phí công sức đi tính toán rõ ràng.
Trước kia ở trên núi Thời Hạ đã từng nói với cậu, không cho cậu đoán mệnh.
Thỉnh thoảng cậu xem tướng cho người ta, dự đoán sơ sơ thì còn được, nhưng nếu muốn tính toán cẩn thận thì Thời Hạ mà biết kiểu gì cũng sẽ đánh chết cậu.
Tính toán quá nhiều, sẽ khiến Thiên Đạo nổi giận.
Thời Nhạc rất sợ, cậu không muốn bị thiên lôi đánh đâu.
“Những thông tin cậu đưa ra đã đủ rồi.” Bạc Văn Thời chỉ thuận miệng hỏi, thấy cậu không thể đoán thì cũng không nói thêm gì nữa.
Thời Nhạc lại xem ảnh chụp, những bức ảnh có hơi đáng sợ, theo bản năng cậu nắm lấy ngón tay Bạc Văn Thời, siết chặt ngón tay như thể đang tìm kiếm sự an ủi.
Nắm chặt ngón tay, rồi lại nhìn ảnh chụp, cũng có thêm vài phần tự tin.
“Ba người này……”
Cậu nhìn kỹ một chút: “Không phải là cái chết bình thường, bị thứ gì đó hại chết.”
“Quỷ?”
Thời Nhạc không biết, cậu nghĩ nghĩ: “Mấy người này đã chết rồi chắc chắn sẽ biến thành quỷ, để tôi hỏi Phạm đại ca xem bọn họ có bị bắt xuống Địa phủ không.”
“Ừm.”
Nếu có thể trực tiếp tìm ra câu trả lời từ miệng người chết thì đúng là bớt được nhiều việc hơn là cử người đi điều tra.
Thời Nhạc dùng bùa truyền âm ở trước mặt Bạc Văn Thời, sau khi nói chuyện với Phạm Vô Cứu xong thì bên kia trả lời rất nhanh.
“Đại nhân, lúc mấy người này chết Tạ Tất An đang làm việc ở gần đó.”
“Sau khi hắn phát hiện ra điều khác thường thì chạy tới, có điều đến nơi thì hồn phách của những người đã chết đều bị kẻ nào đó bắt đi rồi.”
“Tạ Tất An cũng không tìm được những con quỷ đó.”
Thời Nhạc: “……”
Thời Nhạc phồng má: “Sao lại là sự cố chết một cách khó hiểu nữa vậy.”
Tuy rằng không biết hung thủ là ai, nhưng Thời Nhạc đã bắt đầu chụp mũ lung tung.
“Phạm đại ca, anh nói thử xem có phải do Bạc Nhuy làm không?! Hay là tôi đi đánh cô ta một trận, để thẩm vấn cô ta.”
Phạm Vô Cứu dở khóc dở cười: “Đại nhân, Bạc Nhuy bị giam giữ rất chặt chẽ, ngày nào Thôi Phán Quan cũng tự mình đến quan sát cô ta, hôm nay tôi cũng đi, có vẻ cô ta bị ngài đánh rất nặng, mấy ngày nay đều rất yên tĩnh.”
Nghe y nói như vậy, Thời Nhạc chỉ có thể tiếc nuối lẩm bẩm câu: “Thôi được rồi.”
Hai người nói không đến mấy câu liền kết thúc cuộc trò chuyện.
Phạm Vô Cứu nói Tạ Tất An lại đến hiện trường lần nữa để xem có phát hiện ra manh mối mới không.
“Aizzz.”
Thời Nhạc thở dài một hơi, bàn tay vẫn nắm chặt ngón tay Bạc Văn Thời không buông.
Bạc Văn Thời ngước mắt, nhìn gương mặt nhỏ đang than ngắn thở dài này: “Làm sao vậy?”
Thời Nhạc ủ rũ ngồi xổm xuống, mặt dán ở trên đùi hắn, buồn bực than phiền: “Trước kia tôi không hề biết, làm Diêm Vương Gia còn phải đi điều tra phá án.”
Người chết bình thường, có nghĩa là trên Sổ Sinh Tử sẽ ghi anh ta chết như thế nào thì được gọi là cái chết bình thường.
Chết kiểu này, ở địa phủ sẽ có một quy trình xử lý.
Cần luân hồi thì luân hồi, tạm thời không luân hồi được thì chờ đợi ở địa phủ, đợi sau này sắp xếp lại.
Nếu mưu hại tính mạng của người khác như Bạc Nhuy, còn cả vụ án tử vong lần này, thuộc loại không có ghi chép trong Sổ Sinh Tử, không thể xử lý theo quy trình thông thường được.
Thời Nhạc không muốn phá án.
Cậu chạm đầu vào chân Bạc Văn Thời: “Bạc Văn Thời, anh làm phu nhân của tôi đi, tôi sẽ tặng cả Địa phủ cho anh!”
Bao gồm những chuyện ở Địa phủ, cũng đều có thể để Bạc Văn Thời quản.
Bạc Văn Thời lợi hại như vậy, ở dương gian cũng có thể có một công ty lớn như thế, cho hắn quản Địa phủ chắc chắn sẽ làm tốt hơn cậu nhiều.
Bạc Văn Thời bị cậu dùng đầu nhỏ đụng vào, khẽ nhíu mày.
Ngay khi Thời Nhạc thiếu chút nữa không cẩn thận đụng vào chỗ không bình thường nào đó thì tay Bạc Văn Thời đã túm lấy cổ cậu, làm cậu ngẩng đầu lên.
“Đừng đụng nữa.”
Hắn rũ mắt, đối diện với ánh mắt tròn xoe long lanh của cậu nhóc đang nhìn hắn, lãnh đạm nói: “Chuyện lần này để tôi xử lý.”
Ánh mắt Thời Nhạc sáng lên: “Có thật không?”
Bạc Văn Thời “Ừ” một tiếng: “Trở về phòng ngủ đi, có chuyện gì ngày mai rồi nói tiếp.”
Thời Nhạc không muốn đi.
Cậu muốn ở cạnh Bạc Văn Thời thêm một lúc nữa, nhưng cứ dính như vậy lỡ như làm Bạc Văn Thời mất kiên nhẫn thì chắc chắn cậu sẽ bị đuổi ra ngoài.
Nghĩ một hồi, mắt Thời Nhạc lại nhìn vào màn hình vừa mở lên.
Trên màn hình, có ảnh của Lý Văn.
Thời Nhạc nhìn chằm chằm ảnh Lý Văn, cố gắng nhìn một hồi, phân tích rồi nói thêm: “Anh ta là người có tuổi thọ dài, dưới tình huống bình thường, lần này chỉ là hữu kinh vô hiểm (*), nhưng để đề phòng lỡ như có chuyện gì xảy ra, tôi có thể vẽ cho anh ta một cái bùa bình an.”
(*) Hữu kinh vô hiểm: có hoảng sợ nhưng không nguy hiểm tính mạng.
“Vẽ đi.”
Bạc Văn Thời không từ chối lời đề nghị này.
Thời Nhạc cầm giấy vàng và bút chuyên dụng dùng để vẽ bùa, ăn vạ trong phòng Bạc Văn Thời, nằm bò trên mặt bàn của hắn bắt đầu vẽ bùa.
Không chỉ có bùa bình an, cậu còn vẽ thêm cả bùa có thể bảo vệ tính mạng.
“Những lá bùa này, chuẩn bị bán bao nhiêu tiền?”
Bạc Văn Thời ở bên cạnh yên lặng quan sát cậu vẽ bùa, sau khi cậu vẽ xong một tấm lúc này mới tranh thủ thời gian hỏi.
Thời Nhạc thổi nét mực còn chưa khô trên lá bùa, không để ý nói: “Không cần tiền.”
Cậu cũng biết cái tên Lý Văn kia có quan hệ không tồi với Bạc Văn Thời. Đến cửa hàng đồ cổ của cậu mua đồ, trăm phần trăm không phải vì cần, mà là vì Bạc Văn Thời.
Nếu đã vậy, cậu cũng không đến mức nhất quyết phải đòi tiền mấy tấm phù.
Dù sao vẽ cũng nhanh, chi phí còn chưa đến 2 tệ (*).
(*) ~7k vnđ
Bạc Văn Thời nghe cậu nói hoàn toàn miễn phí, yên lặng không nói gì.
Sau đó, hắn mở WeChat, tìm đến khung trò chuyện với Lý Văn.
“Nhạc Nhạc vẽ bùa cho cậu, một tấm 2 vạn (*), lát nữa nhớ chuyển khoản cho tôi.”
(*) ~ 72 triệu vnđ.
Lý Văn: “……”
Hiện tại Lý Văn không dám có ý kiến gì với ông chủ Nhạc Nhạc kia.
Anh cũng không mê tín, đối với lá bùa gì đó càng chưa từng tiếp xúc bao giờ.
Nhưng Bạc Văn Thời đã mở miệng, anh vẫn trả lời: “Được thôi, tổng cộng bao nhiêu lá, tôi tính luôn một thể rồi chuyển qua cho cậu.”
Đối với Lý Văn mà nói 2 vạn cũng không quý.
Số tiền này đối với Bạc Văn Thời càng không là gì, nhưng Lý Văn lại không hề nhắc đến chuyện bảo Bạc Văn Thời miễn phí hoặc giảm giá cho anh ta.
Bởi vì Lý Văn biết ——
Bạc Văn Thời keo kiệt lắm, đừng thấy có đôi khi hắn cũng đưa những món quà đắt tiền cho đối tác, nhưng đều chắc chắn rằng những món quà này gửi đi bản thân không những không lỗ, ngược lại còn kiếm được càng nhiều hơn, cho nên mới nhịn đau để tặng.
Bạc Văn Thời đưa mắt nhìn cậu nhóc còn đang mải mê vẽ bùa, rũ mắt trả lời: “Vẫn còn đang vẽ, đợi đến lúc hết giấy có lẽ sẽ dừng lại.”
Lý Văn: “ok, tôi đợi cậu ta vẽ xong.”
Hai người cùng nhau chờ Thời Nhạc vẽ lá bùa xong, một người muốn chuyển khoản, một người muốn thu tiền.
Mà Thời Nhạc thì không biết giao dịch kia của bọn họ, còn đang mải miết thong thả vẽ bùa.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bạc đại lão làm ăn: Chi phí hai đồng, giá bán hai vạn.
Nhạc Nhạc: Thật hiền huệ!
App TYT & Đại Tỷ team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT