Vẽ được một lúc, Thời Nhạc nâng mu bàn tay lên xoa mắt.
Cậu vừa mới tắm rửa xong nên rất dễ buồn ngủ, với cậu mà nói vẽ bùa lại rất buồn tẻ, cho nên để chống đỡ được đến hiện tại, khuôn mặt nhỏ cũng đã bắt đầu hơi đờ đẫn.
“Nhạc Nhạc?”
Bạc Văn Thời nhìn động tác của cậu càng ngày càng chậm, nhíu mày lên tiếng gọi.
Thời Nhạc như không nghe thấy gì, đầu óc mơ màng ngã xuống mặt bàn.
Cũng may Bạc Văn Thời nhanh tay nhanh mắt, dùng tay của mình lót trên mặt bàn.
Thời Nhạc chôn ở trên tay hắn, ngủ quên trời đất.
Bạc Văn Thời: “……”
Bạc Văn Thời thấy nước miếng của cậu cũng đã chảy ra, biết đây chắc chắn không phải giả bộ ngủ.
Nhóc con yêu đẹp muốn chết, sẽ không giả vờ thành dáng vẻ ngốc nghếch này được.
Hắn thở dài, đứng dậy, bế người lên, đang định đưa đến cách vách thì nhóc con trong ngực lại nắm lấy quần áo của hắn, mơ màng gọi tên của hắn.
Còn nói cái gì mà không cần đi.
Bước chân Bạc Văn Thời dừng lại, một lát sau, vẫn đặt người lên giường của mình.
Trên giường của hắn mang theo một mùi hương thơm mát độc đáo, Thời Nhạc ngửi thấy mùi hương quen thuộc này, không còn nắm quần áo của hắn nữa mà thay vào đó quay ra ôm chăn của hắn.
Sau khi Bạc Văn Thời ngồi ở mép giường nhìn tư thế ngủ như heo con của cậu xong thì trở lại bàn.
Còn có một lá bùa mới chỉ vẽ một nửa.
Bạc Văn Thời ngồi xuống, nhìn lá bùa chưa hoàn thành kia, không hiểu sao hắn cảm thấy dường như mình cũng có thể vẽ được……
Đợi đến lúc tỉnh táo lại tinh thần.
Bạc Văn Thời nhìn lá bùa không biết đã được hắn bổ sung thêm từ lúc nào thì không khỏi giật mình.
Lá bùa này được hắn bổ sung thêm rất nhiều nét bút, khi vẽ ra lại giống hệt với lá của Thời Nhạc.
Nhưng hắn không có vẽ theo Thời Nhạc, thậm chí lúc vẽ, hắn không hề nghĩ đến bất kỳ cái gì, chỉ xuất phát từ tâm mà thôi.
“Bạc Văn Thời……”
Tiếng lẩm bẩm của Thời Nhạc ở trên giường đã kéo suy nghĩ của hắn trở về.
Bạc Văn Thời quay đầu lại nhìn, Thời Nhạc còn chưa có tỉnh, chỉ là nhắm mắt rồi gọi tên hắn mà thôi.
Có lẽ là đang nằm mơ.
“Pi pi pi, còn muốn hôn!”
Bạc Văn Thời: “……”
Bạc Văn Thời bỏ qua mấy câu nói mớ của cậu, đếm đếm lá bùa rồi chụp ảnh gửi cho Lý Văn xem.
“Tổng cộng 24,12 vạn (*), chuyển khoản.”
(*) ~850 triệu.
Gửi đi không bao lâu, Alipay đã nhận được 25 vạn(*), trên thông tin chuyển khoản còn có thêm một ghi chú.
(*) ~866 triệu.
“Đã làm tròn, coi như là cho nhóc con nhà cậu mua kẹo ăn.”
Sau khi Bạc Văn Thời nhìn thấy lời nhắn, hắn quay lại WeChat rồi gửi tin nhắn cho Lý Văn.
Bạc Văn Thời: “Nhận được rồi.”
Lý Văn: “Nhận được là được, ngày mai tôi sẽ qua lấy bùa, cho cậu thêm một vạn, không cần cảm ơn.”
Bạc Văn Thời: “Cảm ơn. Còn nữa, cậu nói muốn làm tròn thì 24 làm tròn lên là 30, còn thiếu 5 vạn(*).”
(*) ~77 triệu.
Lý Văn: “Ngủ ngon.”
Bạc Văn Thời nhướng mày, thấy anh ta thật sự không trả lời mới đặt điện thoại di động xuống.
Quá keo kiệt.
Bạc Văn Thời nghĩ, đã làm tròn còn muốn cắt xén nguyên vật liệu.
Nếu suy nghĩ này của hắn bị Lý Văn nghe được, không chừng có thể bị hắn làm cho tức chết ngay tại chỗ.
Người keo kiệt nhất còn nói người khác keo kiệt, da mặt cỡ này không phải người bình thường có thể có được.
Sau khi lấy đồ chặn lên lá bùa để phòng ngừa nó rớt xuống mặt đất. Bạc Văn Thời cầm áo ngủ, đi vào phòng tắm tắm rửa rồi đi theo lên giường.
Hắn vừa lên giường, rõ ràng là Thời Nhạc đã ngủ say, lại giống như mèo con ngửi thấy mùi đồ ăn, mới vừa lăn đến bức tường đã nhanh như chớp lăn trở về.
Lại còn rất chuẩn xác lăn vào trong ngực hắn.
Bạc Văn Thời rũ mắt nhìn cậu một cái, duỗi tay, tắt đèn.
Trong bóng đêm.
Giọng nói trầm thấp của Bạc Văn Thời thỉnh thoảng vang lên: “Đừng sờ loạn.”
“Shhhhh——”
Sau một lúc lâu.
Giọng nói trầm thấp của Bạc Văn Thời lại vang lên lần nữa, chứa đựng sự kiềm chế rõ ràng.
“Tôi không nên để cậu ở đây.”
Heo con không những quậy phá mọi người, còn hay sờ loạn, căn bản không có chút an phận nào.
Ngày tiếp theo.
Sau khi Thời Nhạc tỉnh lại đã về tới phòng của mình. Cậu ngây người nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.
Tối hôm qua cậu đang vẽ bùa thì ngủ quên, là Bạc Văn Thời ôm cậu trở về sao?
Nghĩ đến giấc mơ đêm qua của cậu……
Thời Nhạc đưa tay ra trước mắt, tay cậu trắng trắng mềm mềm, không lớn, rất đẹp.
Nhưng hiện tại cậu không thưởng thức vì nó đẹp, mà là trong lòng thực sự cảm thấy mê mẩn đối với bàn tay này.
“Ở trong mộng mình to gan như vậy sao?”
Cậu nhớ rõ, trong giấc mơ đêm hôm qua bàn tay này của cậu thật sự không lường được.
Hồi tưởng lại cảm giác của bàn tay trong mộng, Thời Nhạc âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may chỉ là giấc mơ.
Bằng không, nếu loại kích cỡ này thật sự tồn tại, chắc chắn cậu sẽ bị đả kích mạnh mẽ, tự ti đến nỗi đâm vào bức tường lớn phát ra âm thanh loảng xoảng.
Tiếp tục ở trên giường ngơ ngác một lát, lúc này Thời Nhạc mới từ từ ngồi dậy. Đợi đến khi thu dọn xong, lúc đi ra Bạc Văn Thời vẫn chưa đi.
Thời Nhạc vừa nhìn thấy hắn, lập tức đưa tay ra phía sau một cách vô thức, ánh mắt cũng như có như không nhắm thẳng vào bộ phận nào đó dưới thân Bạc Văn Thời nhìn chằm chằm.
“Buổi sáng tốt lành.”
Thời Nhạc chào hỏi, rồi bước đến bên cạnh Bạc Văn Thời ăn bữa sáng, mặc dù rõ ràng đang ăn cơm, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn chằm chằm.
Bạc Văn Thời: “……”
Bạc Văn Thời muốn giả mù cũng không thể giả được.
“Ăn cơm đi.”
Hắn không nhẹ không nặng nhắc nhở cậu nhóc một câu.
Thời Nhạc cắn trứng luộc, đôi mắt tròn xoe vô tội trừng lớn: “Tôi vẫn đang ăn cơm mà.”
Bạc Văn Thời không nhiều lời, ăn thêm vài miếng rồi dừng đũa, lãnh đạm hỏi: “Hôm nay cậu đi đâu?”
“Cửa hàng nha.”
Thời Nhạc ngoan ngoãn trả lời, Bạc Nhuy bị nhốt lại, bây giờ cậu cũng không cần phải lo lắng đến an toàn của Bạc Văn Thời.
Cửa hàng bên kia đang buôn bán trở lại, nhóm quỷ đi làm còn đang trang bị kỹ thuật, linh hồn của mấy người mới chết kia vẫn chưa có tin tức, tính ra, trên người Thời Nhạc có không ít chuyện.
“Ừm.”
Bạc Văn Thời đáp lại, ngước mắt hỏi: “Lần này có ba người chết, tôi sẽ cho người đi điều tra chi tiết tư liệu của bọn họ.”
Thời Nhạc sửng sốt.
Sau đó, cậu nghĩ tới những lời Bạc Văn Thời nói với cậu ngày hôm qua, nói rằng mọi việc lần này cứ giao cho hắn.
Đôi mắt của Thời Nhạc cong thành trăng non, cao hứng nói: “Được!”
Hai người lần lượt tách ra, mỗi người đều bận rộn công việc của riêng mình.
Thời Nhạc ngâm nga một bài hát rồi đi đến cửa hàng số 5 ở phố Bạch, trên con đường ngoài phố ẩm thực náo nhiệt nhất, cậu còn mua ít bánh ngọt mềm dẻo nổi tiếng và cả mấy phần ăn vặt khác.
Bánh ngọt vừa mềm vừa dẻo được cậu đưa đến nhà bà lão ở cuối phố.
Còn mấy phần khác, một phần cho Tô Chu tham ăn cứ không ngừng lôi kéo cậu. Còn có cả Phạm Vô Cứu, Tạ Tất An cùng với Thôi Phán Quan đều có phần.
“Đại nhân.”
Tô Chu nhìn Thời Nhạc đang lật sách trong cửa hàng, dựa vào quan tài nói với cậu: “Tôi rất hâm mộ ngài.”
Cuốn sách Thời Nhạc đang lật chính là cuốn sách được lấy ra từ trong phòng sách ở Địa phủ, nghe thấy Tô Chu nói, mí mắt cậu cũng không nâng lên một chút nào, trực tiếp hỏi: “Anh hâm mộ tôi cái gì?”
“Tôi cảm thấy đại nhân rất lợi hại.”
Tô Chu chân thành nói: “Cái gì cũng biết, làm cái gì cũng rất nghiêm túc.”
Thời Nhạc: “……”
Thời Nhạc đã từng nghĩ chỉ muốn làm con cá mặn, cậu hơi chột dạ đối với lời khen của hắn.
“Tôi cũng không lợi hại như vậy đâu.”
Cậu khiêm tốn nói: “Anh không cần khen tôi như vậy.”
Thời Nhạc càng nói như vậy, Tô Chu càng khen cậu. Không cần tiền thuê thổi rắm cầu vồng cứ hết câu này đến câu khác, cuối cùng Thời Nhạc nghe đến sách cũng không đọc được, miệng cười toe toét.
Cười một lúc.
Cửa hàng có việc làm ăn tới cửa, lần này nhìn có vẻ là một chị gái xinh đẹp.
“Nhạc Nhạc.”
Chị gái nhìn thấy Thời Nhạc, thân thiết kêu lên.
Thời Nhạc: “?”
Lời dạo đầu này, lại là fans chạy đâu cho thoát.
“Không biết tôi sao? ID của tôi là chít chít phục chít chít.”
Thời Nhạc: “Tôi nhớ rồi.”
Đây là người luôn gửi cho cậu những biểu tượng cảm xúc ngốc nghếch, đồng thời còn viết cả một đoạn văn ngắn gửi cho cậu, bảo cậu đừng mãi mơ mộng được gả cho Bạc Văn Thời khi còn trẻ.
Có thể nói Thời Nhạc có ấn tượng sâu sắc với chị gái này.
“Chiều hôm qua tôi đến, cửa hàng này của cậu còn chưa mở cửa cho nên hôm nay tôi lại tới một chuyến nữa.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Chị gái tên là Khương Ba Huyên, là fan hâm mộ của Thời Nhạc, ngày thường cũng tương tác với Thời Nhạc rất nhiều.
Trước mắt, hai người hàn huyên được một lúc, Thời Nhạc cũng nhịn không được sinh ra hảo cảm với tính cách hiền hoà của Khương Ba Huyên.
“Nhìn cậu thật nhỏ.”
Khương Ba Huyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại này, cảm thán nói: “Làn da cũng đẹp hơn tôi, cậu ngày thường đều bôi cái gì vậy?”
Cô hỏi xong, lại vội vàng nói: “Cậu đừng nói với tôi bình thường cậu không dùng cái gì, như vậy sẽ khiến người khác bị đả kích quá lớn.”
Thời Nhạc nghĩ nghĩ: “Lúc trước ở nhà, chính là dùng nước sạch để rửa mặt, cũng không có bôi cái gì.”
“Hiện tại thì sao?”
Hiện tại……
Thời Nhạc nghĩ đến những đồ để thoa lên mặt được bày biện trong phòng tắm, thành thật lắc đầu: “Tôi cũng không biết là cái gì, nhưng có vài cái chai, tôi cũng không biết chữ ở bên trên.”
“Ở trên là tiếng Anh?”
“Không phải.”
Thời Nhạc lắc đầu, nếu là tiếng Anh thì cậu cũng có thể nhận ra.
“Cậu viết đi, tôi xem cho!”
Thời Nhạc thấy cô muốn biết, dứt khoát đi tìm giấy bút ở cửa hàng, vẽ ra những ký hiệu kỳ quái in trên những cái chai lọ mà cậu dùng.
“Là tiếng Pháp.”
Khương Ba Huyên hơi kinh ngạc khi nhìn thấy những gì cậu viết ra: “Tôi biết một thương hiệu như vậy, nó được làm theo yêu cầu của khách hàng.”
“Nhạc Nhạc.”
Cô đánh giá Thời Nhạc thêm một lần nữa: “Cậu là tiểu thiếu gia nhà ai vậy?”
Tính ra xuất thân của Khương Ba Huyên cũng không thấp, là một thiên kim tiểu thư thực thụ, nhưng cô cũng chưa từng được sử dụng thương hiệu mà Thời Nhạc đang dùng.
Thời Nhạc mờ mịt: “Tôi không phải là tiểu thiếu gia gì đâu.”
Tiểu thiếu gia đều là phú nhị đại.
Cậu là nghèo nhị đại.
Khương Ba Huyên: “……”
Khoé miệng Khương Ba Huyên giật giật: “Người nhà cậu mua cho cậu mỹ phẩm dưỡng da xa xỉ như vậy, chắc chắn là rất có tiền.”
“À, là Bạc Văn Thời mua.”
Khương Ba Huyên nghẹn họng, ban đầu cô cứ nghĩ Thời Nhạc nằm mơ, nhưng hai ngày này cô cũng nghe được chút tiếng gió.
“Bạc Văn Thời thật sự là ông xã của cậu?”
“Ừm!” Thời Nhạc gật đầu thật mạnh.
Khương Ba Huyên nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng ngoắc ngoắc đầu ngón tay về phía cậu, ra hiệu cho cậu lại gần hơn chút nữa.
“Nhạc Nhạc.”
“Làm sao vậy?” Thời Nhạc đưa đầu để sát vào cô.
“Tôi sẽ cung cấp cho cậu một số tin tức về Bạc Văn Thời.”
App TYT & Đại Tỷ team