Âm thanh nỉ non của Tô Hồ rất nhỏ, Lý Văn không nghe rõ, còn cố ý hỏi câu: “Vừa rồi em nói gì vậy?”

“Không nói gì cả.”

Bị Lý Văn dò hỏi, giọng điệu của Tô Hồ rất bình tĩnh, chuyển sang đề tài khác.

Lý Văn bên này bị dính vào vụ bê bối, mà Thời Nhạc thì đang đọc sách trong phòng sách ở Địa phủ.

Cậu đọc sách rất nhanh, thái độ đọc sách cũng rất nghiêm túc chăm chú, rất giống dáng vẻ của một học bá.

Ý định ban đầu của cậu là đến tìm tài liệu, nhưng những cuốn sách trong phòng sách của Địa phủ có không ít sách nói về trận pháp, còn có cả kỳ môn bát quái trước kia cậu từng được xem qua, nhưng nó sâu xa khó lường hơn. Bên cạnh đó còn có tất cả những chuyện tâm linh từ xa xưa, những mẩu chuyện ngắn liên quan đến quỷ, gần như tất cả đều được ghi lại, Thời Nhạc nhìn thấy như thể quay trở lại trên núi.

Cậu từng bị Thời Hạ giám sát nghiêm ngặt, không cần biết đọc sách gì cũng phải nghiên cứu và học thuộc hết toàn bộ nội dung bên trong, cho dù là đọc sách chăm sóc heo mẹ sau sinh.

Hiện tại, không có Thời Hạ tiếp tục giám sát, thói quen này của cậu cũng không thay đổi.

Cửa hàng đã khai trương rồi, hôm nay không định buôn bán, cho nên Thời Nhạc xem xong sách thì đi tìm Thôi Phán Quan.

“Thôi Phán Quan, tôi bảo Tô Chu phát một mẩu tin quảng cáo, có ai tới tìm không?”

Thôi Phán Quan đang bận bịu, nghe thấy vậy thì dừng công việc trong tay lại: “Tuyển được rồi, nhưng không nhiều lắm.”

“Đúng rồi đại nhân, những hồn ma mới tới Địa phủ đang chờ phán quyết của ngài, lát nữa ngài đừng vội đi, đợi phán xong hết rồi hẵng đi.”

Đây là công việc nên Thời Nhạc không từ chối.

“Được.”

Giữa việc xét xử quỷ và xem quỷ được tuyển dụng, Thời Nhạc ưu tiên bận rộn với việc đầu tiên trước.

Sau khi giải quyết xong đám quỷ đáng sợ kia, Thời Nhạc vẫn không nhịn được bị dọa thành bánh bao nhỏ, được Phạm Vô Cứu ôm, đi theo đám quỷ kỹ thuật bàn chuyện công việc.

Quỷ kỹ thuật biết Phạm Vô Cứu, nhưng cái bánh bao nhỏ này……

“Đây là Diêm Vương đại nhân của chúng ta.”

Phạm Vô Cứu hắng giọng nói, vì để tăng thêm vài phần uy nghiêm cho bản thể quá đáng yêu của đại nhân, y bổ sung: “Đại nhân rất mạnh, tất cả ác quỷ không con nào mà đại nhân không trấn áp được.”

Nhóm quỷ kỹ thuật ngơ ngác nhìn nhau, nhìn cái bánh bao trắng nhỏ nhắn này, hiển nhiên là có chút sợ hãi.

Trấn áp ác quỷ, với cái dáng vẻ nhỏ nhắn này, định dùng sự đáng yêu để trấn áp sao?

“Chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính đi.”

Thời Nhạc bảo Phạm Vô Cứu đặt mình lên mặt bàn, cậu banh gương mặt tròn nhỏ, dùng móng vuốt vỗ vỗ cái bàn: “Tất cả đều ngồi xuống đi.”

Nhóm quỷ kỹ thuật: “……”

Bọn họ thực sự cũng muốn vậy lắm, vấn đề là không có ghế.

Nhưng không có con quỷ nào dám không nghe theo mệnh lệnh của đại nhân,.

Một lát sau.

Thời Nhạc nhìn lần lượt từng con quỷ kĩ thuật ngồi phệt xuống đất, một thoáng bối rối hiện lên trong mắt cậu.

“Khụ khụ.”

Thời Nhạc nghiêm mặt, giọng điệu rất nghiêm túc: “Các vị, việc phát triển internet Địa phủ, về sau phải nhờ vào mọi người rồi.”

Mấy con quỷ kỹ thuật nghe xong, thái độ cũng trở nên nghiêm túc theo.

“Hiện tại, internet Địa phủ chúng ta có, điện thoại cũng có thể có, tốc độ phát triển của dương gian rất nhanh, thậm chí những người có nghề đều sẽ có điện thoại trong tay.”

“Hiện tại, điện thoại và internet đều có, chúng ta phải có app dành riêng cho Địa phủ của mình.”

“Đại nhân.”

Có một quỷ kỹ thuật chủ động nói chuyện với Thời Nhạc: “Chúng ta không thể tiếp tục dùng app của dương gian sao?”

Gương mặt tròn nhỏ của Thời Nhạc nhăn lại: “Chúng ta không thể dùng chung với người sống.”

“Quỷ là quỷ, người sống là người sống. Nếu tất cả quỷ đều có thể liên lạc với người sống thông qua app, vậy thì sẽ gây rối loạn.”

“Cái này rất dễ.”

Có một con quỷ làm việc cho một công ty Internet hàng đầu trong mười mấy năm, trong một lần tăng ca nào đó đã chết do làm việc quá sức, rất tự tin nói: “Có thể tiếp tục sử dụng app của dương gian, nhưng phải thay đổi một chút, chúng ta có internet của mình. Cho nên sẽ sử dụng đường truyền riêng của chính chúng ta, sau đó thay đổi lại một chút cho phù hợp với app của Địa phủ, tất cả những thứ này đều có thể thực hiện được.”

Thời Nhạc nghe vậy, khuôn mặt tròn nhỏ lộ ra nụ cười.

“Được! Tôi sẽ bảo Thôi Phán Quan tìm cho các vị một vài văn phòng, tiền lương của các vị cũng sẽ được phát xuống đúng hạn.”

“Vừa rồi tôi đã quan sát, mấy người các ngươi tạm thời đều chưa đến lượt đi đầu thai chuyển thế, làm cho tốt, cống hiến cho Địa phủ, Địa phủ sẽ không đối xử tệ bạc với các vị.”

Nhóm quỷ kỹ thuật gật đầu, bọn họ đã quen làm việc ở dương gian, đến Địa phủ lại không làm việc, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thoải mái.

Cứ tiếp tục làm công như bây giờ, cộng thêm chút đãi ngộ tốt, nghe có vẻ không tệ.

Cùng ngày.

Thời Nhạc đi từ đầu tới cuối phố Bạch, cuối cùng tìm được một cửa hàng tối tăm ở cuối phố Bạch, tìm thấy một bà lão có thể đâm (*) được mấy thứ này.

(*) Chỗ này chỉ 纸扎 (zhǐzā) - hay nghệ thuật làm giấy của Đạo giáo , là một loại hình thủ công truyền thống, chủ yếu được sử dụng làm lễ vật trong các lễ hội và tang lễ của Đạo giáo. Nó đã trở thành một yếu tố được chấp nhận rộng rãi trong thực hành tôn giáo kể từ thời Bắc Tống. Nó hiện đang đối mặt với sự mất dần tính thủ công do những lo ngại về môi trường liên quan và niềm tin tôn giáo suy yếu.

“Bà ơi, cháu muốn điện thoại, còn cả máy tính nữa.”

Có lẽ nguyên nhân bởi vì còng lưng nên trong bà cụ rất lùn.

Mái tóc trắng được búi gọn gàng, đôi mắt lại rất sáng trên khuôn mặt già nua.

Nghe thấy yêu cầu của Thời Nhạc, bà cụ gật đầu, trực tiếp đâm ngay trước mặt cậu.

Bà đâm, Thời Nhạc ở bên cạnh nghe.

“Lão bà bà.”

Nhìn nhìn một hồi, Thời Nhạc nhàn rỗi nói chuyện với bà: “Trong tiệm này chỉ có một mình bà thôi sao?”

Bà lão không thích nói chuyện, nhưng khi người khác nói, bà ấy cũng sẽ đáp lại vài câu.

“Ừ, nơi này cũng chỉ có một mình bà lão già yếu này thôi.”

Thời Nhạc quan sát mặt bà, nghiêm túc nói: “Không phải bà lão già yếu, mà là bà lão sống hết mình.”

Tuổi tác đã lớn như vậy mà vẫn gánh vác công việc cửa hàng. Thời Nhạc cảm thấy người như vậy rất đáng được ca ngợi.

Môi bà lão giật giật, tựa như là mỉm cười.

“Chàng trai trẻ này, thật biết nói chuyện.”

Thời Nhạc quả thực là một đứa trẻ rất được lòng người lớn, ngoại hình xinh đẹp cộng thêm cái miệng ngọt.

Cậu ngồi xổm bên cạnh bà lão, một bên thân mật trò chuyện với bà lão, thỉnh thoảng đưa kéo hoặc dụng cụ khác cho bà.

Hai người trò chuyện rôm rả.

Thời Nhạc biết được lúc còn trẻ bà lão này từng có chồng và hai đứa con trai. Sau khi người chồng đi đánh giặc thì không bao giờ trở về nữa, hai người con trai cũng lần lượt tòng quân, trận chiến năm ấy diễn ra vô cùng tàn khốc, hai người con trai cũng giống như cha của họ, không bao giờ trở về nữa.

Bà lão nói, lúc con trai bà hy sinh, một đứa mười sáu, một đứa mười bốn, cả hai đều là trẻ con thôi.

“Bà bà.”

Thời Nhạc gấp tiền vàng mà bà lão dạy cậu gấp, nhẹ nhàng nói với bà: “Cửa hàng của cháu cũng nằm trên con phố này, là cửa hàng số 5.”

“Bình thường nếu như bà có chuyện gì, cứ đến cửa hàng số 5 tìm cháu.”

Lúc này bà lão đã đâm được một đống điện thoại di động, bà cười cười: “Được.”

Lúc gần đi, Thời Nhạc không nhịn được hỏi tên và ngày sinh của bà lão.

Sau khi bà lão nói với cậu, cậu thầm ghi nhớ, lặng lẽ trả tiền nhiều hơn một ít.

Xách theo điện thoại còn có máy tính được đâm bằng giấy, sau khi đốt xong, đưa đến Địa phủ, Thời Nhạc chia những thứ này cho nhóm quỷ kỹ thuật.

Phân phát xong, cậu kiểm tra Sổ Sinh Tử của bà lão.

Trên Sổ Sinh Tử ghi chép, cả đời bà lão làm việc thiện, là một người có lòng tốt, năm nay bà ấy 71 tuổi, tuổi thọ còn mười năm nữa.

Đến cả chồng và con trai của bà lão cũng có tên trong đó.

Thời Nhạc nghĩ khoảng thời gian từ lúc bọn họ hy sinh đến bây giờ cũng đã được mấy chục năm rồi.

Có lẽ đã luân hồi chuyển thế từ lâu rồi.

Lúc bước ra khỏi cửa hàng, Thời Nhạc mang theo Tô Chu ngại buồn chán, cho nên đã hức hức hức nửa tiếng đồng hồ như mang một tên vướng víu đi ra ngoài câu hồn.

“Chu à.”

Thời Nhạc nắm chặt xích sắt trong tay, vừa đi vừa nói chuyện phiếm với hắn: “Bạc Văn Thời tới cửa hàng chúng ta, anh thấy rồi nhỉ?”

Tô Chu đổi cái mặt nạ mới mà Thời Nhạc mua cho hắn, lúc này nguyên nhân chính vì hắn rất vui vẻ khi được ra ngoài.

Nghe Thời Nhạc nói, hắn ta vui tươi hớn hở nói: “Thấy rồi ạ, lúc ấy tôi ở trong quan tài, nhìn ra bên ngoài qua khe hở của quan tài đấy.”

Thời Nhạc “Ừ” một tiếng, cậu ra vẻ hờ hững không quan tâm, dò hỏi hắn ta: “Anh có cảm thấy Bạc Văn Thời đối xử với rất tốt với tôi không?”

Tô Chu không hề do dự, cười ha hả nói: “Hắn đối xử với đại nhân rất tốt, giống như ——”

“Giống cái gì?”

Giọng nói Thời Nhạc mang theo chút khẩn trương và chờ mong, thầm nghĩ có phải Bạc Văn Thời coi cậu như bạn trai cũng bị tên ngốc Tô Chu này nhìn ra gì đó hay không.

“Giống như người cha già vậy, hắc hắc.”

Thời Nhạc: “……”

Thời Nhạc hít sâu một hơi, chỉ về hướng phố Bạch của bọn họ: “Chu à, nhân lúc tôi chưa bị anh làm cho tức chết thì mau chóng cách xa tôi một chút đi.”

Tô Chu đang cười hắc hắc: “Hức!”

Sao mặt đại nhân nói thay đổi là thay đổi được luôn vậy.

Tô Chu “hức” khiến Thời Nhạc đau đầu, đến cuối cùng, Thời Nhạc mua que nướng cho hắn, cuối cùng là mới có thể ngăn cản hắn ta hức hức hức.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ câu hồn ngày hôm nay, sắc trời cũng đã tối đen.

Thời Nhạc trở lại biệt thự, thấy Bạc Văn Thời chưa trở về liền gọi điện qua WeChat cho hắn.

Điện thoại được kết nối.

“Nhạc Nhạc, sao vậy?”

Âm thanh trầm thấp dễ nghe của Bạc Văn Thời dù cách màn hình cũng khiến Thời Nhạc nghe đến mức phải xoa lỗ tai.

“Bây giờ anh đang ở đâu?”

Thời Nhạc thay quần áo ở nhà xong, ngồi ở phòng khách hỏi hắn: “Bên ngoài trời đã tối, anh vẫn chưa về nhà sao?”

Điện thoại Bạc Văn Thời mở loa ngoài, hắn lãnh đạm nói: “Hiện tại đang bận, sẽ về trễ một chút.”

Thời Nhạc nhíu mày: “Anh lại tăng ca.”

Ông chủ tăng ca cũng chẳng được tăng lương, nhưng Bạc Văn Thời lại tăng ca liên tục.

“Ừ, đợi lát nữa trở về tiện đường mang đồ ngọt về cho cậu.”

Vừa nghe có đồ ngọt, cảm giác không vui vẻ của Thời Nhạc tan biến ngay tức khắc, cậu liệt kê: “Muốn một cái bánh kem nhỏ, loại có dâu tây ấy.”

“Đã biết.”

Hai người lại nói thêm vài câu nữa mới kết thúc cuộc trò chuyện.

Lúc này, Lý Văn đứng trước mặt Bạc Văn Thời, đáy mắt hiện lên chua xót không tả nổi.

Từ lúc điện thoại vang lên, giây tiếp theo Bạc Văn Thời gọi đối phương là Nhạc Nhạc, hơn nữa còn mở loa ngoài, anh ta đã hiểu rõ đây là cố ý để anh nghe thấy.

“Văn Thời, lần này là do tôi xúc động.”

Lý Văn cười khổ nói: “Tôi thật sự đã bị chọc tức, cậu cũng biết đấy, con người tôi từ nhỏ đã đa nghi. Chuyện lần này lại trùng hợp như vậy, tôi khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ lung tung.”

“Nếu tôi biết cậu ta là nhóc con nhà cậu, có đánh chết tôi cũng sẽ không nghi ngờ cậu ta.”

Ánh mắt Bạc Văn Thời lạnh nhạt nhìn người trước mắt.

Hắn và Lý Văn cũng coi như đã quen biết nhiều năm. Hắn hiểu rõ bản tính đa nghi của Lý Văn.

Mẹ của Lý Văn vốn dĩ là vợ cả nhà họ Lý, kết quả lại bị tiểu tam muốn thượng vị hại chết. Tiểu tam kia cũng sinh cho cha Lý một đứa con trai, nhỏ hơn Lý Văn vài tuổi. Vì để bước vào nhà họ Lý, tiểu tam kia đã hãm hại mẹ Lý Văn không ít lần, còn muốn hại cả anh ta. ( truyện trên app tyt )

Lớn lên trong hoàn cảnh gia đình như thế, khiến Lý Văn không chỉ sinh ra tính cách đa nghi mà còn không nghiêm túc với chuyện tình cảm.

Anh nhìn cuộc hôn nhân của cha mẹ, chỉ cảm thấy trong cái gia đình này của bọn họ, những thứ như chân thành là thứ không thể có được, nếu không thì sẽ giống như mẹ anh, trước khi chết vẫn còn chờ mong cha anh thay đổi.

Thật đáng buồn.

“Văn Thời, Văn gia, Văn đại tổ tông! Lần này tôi nói sai rồi, cậu nói đi tôi phải làm gì mới có thể khiến ngài bớt tức giận đây.”

Lý Văn làm đủ mọi cách hạ thấp mình nhận sai với Bạc Văn Thời.

Anh ta biết, nếu không thể khiến Bạc Văn Thời nguôi cơn giận này thì chỉ sợ tình cảm bao nhiêu năm giữa anh và Bạc Văn Thời cũng sẽ không còn nữa.

Vấn đề hợp tác làm ăn, anh cũng không quan tâm lắm.

Nhưng Bạc Văn Thời này, anh phải giữ lại.

Bạc Văn Thời bị anh gọi là tổ tông nọ tổ tông kia, nhíu mày ngắt lời: “Tổ tông của cậu đều ở trong từ đường nhà họ Lý, đừng có mà gọi linh tinh giùm tôi.”

Lý Văn thấy hắn trả lời mình, cuối cùng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn còn may.

Cơn giận này đã tiêu tan rồi.

“Về phần ông chủ Nhạc Nhạc kia, tôi cũng sẽ xin lỗi cậu ấy, tiệm đồ cổ của cậu ấy tôi cũng mua thêm hai món nữa.”

Bạc Văn Thời không nói gì, nhưng cũng không phản đối.

Hai người ở trong văn phòng một lúc lâu, cuối cùng thái độ của Bạc Văn Thời đối với anh ta cũng hòa hoãn hơn vài phần.

“Lý Văn.”

Bạc Văn Thời liếc nhìn anh, phân tích chuyện lần này xảy ra với anh.

“Loại thủ đoạn này giống như trả thù hơn, có phải cậu đã đắc tội với người phụ nữ nào rồi không?”

“Không thể nào.”

Lý Văn rất chắc chắn: “Cậu cũng biết con người của tôi rồi đấy, chơi là chơi, nhưng chưa bao giờ chà đạp người khác.”

Chuyện yêu đương nam nữ, quan trọng là cả hai bên tình nguyện.

Anh và Bạc Văn Thời quen biết nhiều năm như vậy, cho tới hiện tại mối quan hệ của hai người cũng không hề sụp đổ, chính là vì anh cũng có ranh giới cuối cùng của anh.

Những loại chuyện chà đạp phụ nữ kia, anh cực kỳ khinh thường.

Bạc Văn Thời cũng biết điểm này.

Chân mày hắn càng nhíu chặt hơn: “Vậy thì thật kỳ lạ. Tôi có cảm giác, hành động này tựa như là có người phụ nữ nào đó đang trả thù cậu.”

Lý Văn cũng đau đầu.

“Tôi cứ cảm thấy thắc mắc. Cậu cũng biết đấy, tôi đối với phụ nữ của mình rất ân cần và hào phóng, quần áo trang sức đắt tiền, đã tặng thì sẽ không hề úp úp mở mở.”

“Mẹ nó, rốt cuộc chuyện này do ai làm?”

Câu cuối cùng vừa thốt ra, Lý Văn chợt thấy sống lưng lạnh lẽo.

Anh ta ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Bạc Văn Thời: “…… Ách, tôi sai rồi.”

Trước kia hai người bọn họ có thỏa thuận, Lý Văn vì kiềm chế bản thân không nói lời thô tục cho nên đã cam kết với Bạc Văn Thời, nếu để Bạc Văn Thời bắt gặp anh ta nói tục thì một câu một vạn NDT.

Dưới cái nhìn chết chóc của Bạc Văn Thời, Lý Văn lấy điện thoại ra, dùng Alipay gửi cho Bạc Văn Thời một vạn.

Chuyển xong, Bạc Văn Thời lập tức thu ánh mắt về.

“Chuyện này tôi sẽ bảo người của Bạc thị đi điều tra, cậu về trước đi.”

“Được.”

Sau khi bước chân ra khỏi tập đoàn Bạc thị, tâm trạng Lý Văn cũng nhẹ nhõm hơn.

Anh nghĩ đến việc Bạc Văn Thời mua đồ ngọt cho nhóc con tên là Nhạc Nhạc nhà mình, thì suy nghĩ chợt lay động, cũng đến cửa hàng cao cấp mua một bộ quần áo lông thú cho Tô Hồ đang ở nhà anh.

Gần đây nó rất phổ biến đối với các cô gái trẻ giới thượng lưu.

Mua xong bộ quần áo lông thú, Tô Hồ đưa tay sờ chất liệu, dịu dàng cười với Lý Văn đang nhìn cô: “Cái này làm từ da hồ ly phải không, anh Văn anh đối xử với em tốt quá.”

Lý Văn nhìn cô cười, không hiểu sao trong lòng lại có một loại cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ.

Bên kia.

Sau khi Bạc Văn Thời rời khỏi công ty thì dừng lại ở ven đường, tự mình đi mua không ít đồ ngọt ngửi thôi đã thấy thơm ngon, camera theo dõi ở nhà cho thấy, lúc này Thời Nhạc vẫn chưa ăn gì.

Nghĩ một hồi, hắn lại đặt thêm một phần tôm hùm đất.

Không bao lâu.

Thời Nhạc nghe thấy tiếng động ở cửa, lập tức lao ra ngoài như viên đạn nhỏ.

“Tôm hùm đất!”

Từ xa cậu đã ngửi thấy mùi thơm rồi!

Nhận lấy tôm hùm đất từ tay Từ Bạc Văn Thời, Thời Nhạc vui vẻ đến mức đôi mắt cũng cong cong như trăng non.

Cậu ăn tôm hùm, còn Bạc Văn Thời thì đang ăn bữa tối tự mình nấu.

Thời Nhạc quan sát đánh giá, xanh mơn mởn.

Không thể ăn.

Lúc ăn cơm, Thời Nhạc lải nhải kể cho Bạc Văn Thời nghe hôm nay làm những gì.

Không biết Bạc Văn Thời có nghe không, nhìn thoáng qua nét mặt không có gì khác thường so với mọi ngày.

Nhưng đến khi Thời Nhạc dừng lại, hắn ngẩng đầu lên hỏi: “Sau lại không nói nữa?”

Thời Nhạc cắn tôm hùm đất, lẩm bẩm trong miệng: “Tôi cứ nghĩ anh không nghe.”

“Vẫn đang nghe.”

Có người nghe, quả nhiên Thời Nhạc tiếp tục vui vẻ lải nhải, giống như cái loa nhỏ vậy.

Cái loa nhỏ vẫn cứ liến thoắng đến tận khi Bạc Văn Thời trở về phòng, lúc này mới kết thúc công việc.

Mà sau khi trở về phòng.

Thời Nhạc đi vào phòng tắm tắm rửa, Bạc Văn Thời còn chưa kịp tắm rửa thì Lý Văn lại gọi điện thoại đến.

“Văn Thời.”

Giọng nói Lý Văn nghe có chút nghiêm trọng.

Bạc Văn Thời đặt điện thoại di động lên bàn, sau khi mở loa ngoài thì đứng dậy từ trên xe lăn, vừa thong thả cởi áo khoác âu phục, vừa hỏi: “Làm sao vậy?”

“Chuyện liên quan đến những bức ảnh lại xuất hiện rồi.”

“Lần này, nhân vật chính không phải tôi.”

Động tác tháo cà vạt của Bạc Văn Thời ngừng lại: “Có ý gì?”

“Cũng giống tôi, bị ai đó tung tin ảnh giường chiếu, trên mạng lại xuất hiện thêm vài người rồi.”

Lý Văn nói đến đây, giọng nói cũng có chút bất ổn: “Những người đó còn bừa bãi hơn tôi nhiều, cùng với những bức ảnh bị tung ra, còn có thủ đoạn bỉ ổi của bọn họ với phụ nữ, thậm chí dùng phương thức cưỡng bức.”

“Trên mạng cho rằng tôi cũng bại hoại giống những kẻ đó.”

Bạc Văn Thời nghe đến đây cũng cảm thấy có gì đó không đúng: “Tạm thời cậu đừng sốt ruột, tôi đã bảo người của tôi điều tra rồi, những người đó làm việc rất nhanh.”

“Tôi biết người của cậu hiệu suất làm việc rất cao.” Lý Văn lại bắt đầu trở nên nóng nảy, không chỉ mất kiên nhẫn, còn có một chút khủng hoảng.

“Văn Thời, những tên đàn ông bị tung ảnh nóng giống tôi, đều đã chết.”

“Chỉ có mình tôi còn sống.”

App TYT & Đại Tỷ team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play