Vẻ ngoài đáng thương của Hạ Mộng đã khơi dậy ham muốn chinh phục của anh Hạo.

Anh ta thích nhất là tình huống này, đặc biệt là ở nơi công cộng, cảm giác đó là tuyệt vời nhất!

“Tôi đã chọn một phòng riêng lớn ở karaoke ở đằng kia, cô thấy thế nào? Đi với tôi qua bên đó đi, Hạ Mộng đúng không? Tôi khuyên cô nên chủ động, nếu không, nếu ép tôi dùng tới sức mạnh, cô chính là người chịu đau khổ đấy!”

Anh ta bật cười ha ha, nhìn Hạ Mộng, anh ta dường như đã nhìn thấy cảnh tượng khiến anh ta mãn nhãn.

Hạ Mộng đột nhiên vô cùng sợ hãi!

“Bố, tên khốn kiếp bắt nạt mẹ, bố phải đánh tên đó mới được!”

Đột nhiên, một tiếng trẻ con chưa dứt sữa truyền đến.

“Anh dám động vào vợ tôi thử xem?”

Ánh mắt Trương Hiên vô cùng lạnh lùng, anh Hạo bị một làn sát khí bao trùm.

“Vợ của anh sao?” Anh Hạo cười ha ha: “Anh tới đây thật đúng lúc, chơi trước mặt anh sẽ thoải mái hơn, đi thôi, đi với tôi qua đó đi!”

“Ngăn giữa hai vợ chồng, trò này hay lắm!”

Anh Hạo từng bước từng bước đến gần Hạ Mộng.

Còn về việc liệu những người xung quanh có gọi cảnh sát hay không, anh ta còn không buồn để ý.

Hơn nữa, ông Chử đã nghỉ hưu, Cục trưởng Cục Công an mới chưa được bổ nhiệm, lúc này dù là Phó Cục trưởng nào đi chăng nữa thì đều cần thành phố Đông Sơn yên ổn.

Hơn nữa, Hạ Mộng có dám gọi cảnh sát không?

Chụp vài kiểu ảnh, ai là phụ nữ mà chẳng sợ điều này.

“Ha ha!”

“Bịch!”

Anh ta vừa bật cười thì cả người bỗng bay lên, một lực cực lớn ập tới, như thể anh ta bị một đoàn tàu hỏa đâm trúng.

Lúc này, anh Hạo cảm thấy khó thở.

Những người xung quanh ngơ ngác nhìn anh Hạo nặng một trăm kg, trong khi Trương Hiên thì gầy như vậy, nhưng chính anh Hạo lại bị đá văng lên không trung, hình ảnh mang theo sự tương phản mạnh mẽ này đã tác động đến tất cả mọi người.

Một luồng sát khí, lập tức khuếch tán ra toàn bộ không gian.

Trương Hiên từng bước đi tới trước mặt anh Hạo, như thể cái chết sắp đến.

“Mày dám đánh tao! Mày biết tao là ai không? Chân Võ...”

Anh Hạo thẹn quá hóa giận, Trương Hiên dám đá anh ta, muốn tìm cái chết hay sao vậy!

Nhưng anh ta chưa kịp nói gì đã bị Trương Hiên đột ngột ngắt lời!

“Bịch!”

Trương Hiên lại tung ra một đá.

“Khặc!”

Anh Hạo kêu lên một tiếng đau đớn, cả người trượt ra một bên, máu phun ra, trên mặt đất để lại một vệt máu dài.

“Mày mà cũng xứng với hai chữ Chân Võ sao? Mày nên chết đi!”

Trương Hiên lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh lùng khiến anh Hạo không khỏi rùng mình.

Mọi người trong phạm vi mười mét xung quanh cảm thấy nhiệt độ giảm xuống một cách đột ngột!

Lúc này, khoảng hơn chục người đi theo anh Hạo mới có phản ứng.

Bọn họ hùng hổ lao thẳng về phía Trương Hiên.

Một bóng người vụt qua, mười mấy người gần như đồng thời bay ra, rơi ầm ầm xuống đất.

“Cánh tay của tôi!”

“Chân của tôi!”

“Cái gì!”

Hơn chục người đều ngã xuống đất, đau đớn tới nỗi muốn chết đi sống lại.

“Nói đi, anh muốn chết như thế nào?”

Lời nói của Trương Hiên, cùng với hoàn cảnh bi đát của anh em mình đã khiến anh Hạo bị sốc.

Như thể thần chết đang tuyên bố phán quyết với mình vậy, anh Hạo sợ hãi đến da đầu tê dại, toàn thân run rẩy.

Anh Hạo kinh hãi!

Trương Hiên bước đến bên người Hạ Mộng, ánh mắt dịu lại, nói nhỏ vào tai cô: “Dẫn Phi Huyên và Tiểu Liên sang một bên chờ. Sau khi xử lý xong tôi sẽ đi tìm cô.”

Không biết tại sao vào lúc này, trong lòng Hạ Mộng cảm thấy an toàn chưa từng có, Trương Hiên giống như là đấng toàn năng ở trước mặt cô vậy.

Cô khẽ gật đầu, Hạ Mộng đưa con gái và Tiểu Liên đi sang một bên.

Sau khi Hạ Mộng rời đi, Trương Hiên quay đầu lại, bình tĩnh nhìn anh Hạo: “Được rồi, chọn cách chết đi, tôi sẽ đưa anh đi một đoạn!”

Anh Hạo: “...”

Tất cả mọi người: “...”

Nghe như thật, giữa thanh thiên bạch nhật, nơi đây lại đông người nữa, anh thật sự dám giết người sao? App TYT tytnovel.com

Nhưng chỉ có anh Hạo, người bị sát khí của Trương Hiên bao trùm mới biết Trương Hiên không phải đang nói đùa, anh thật sự sắp giết anh ta rồi.

“Mạnh Vĩ Thiên, tôi nguyền rủa bà ngoại cậu, tại sao cậu lại hại tôi!”

Cái gì mà chỉ là trói gà không chặt chứ?

Sát khí trên người tên trói gà không chặt kia còn nặng hơn anh ta nữa.

Tên trói gà không chặt này có thể đánh giết hơn một chục người đàn ông ưu tú đã sống sót sau vô số trận chiến?

Tại thời điểm này, anh Hạo cực kì hận Mạnh Vĩ Thiên.

Lúc này, anh ta lập tức hiểu rằng mình đã bị Mạnh Vĩ Thiên lợi dụng như một tấm bia đỡ đạn rồi.

Mạnh Vĩ Thiên?

Trương Hiên nhíu mày, tại sao lại có người khác liên quan đến chuyện này?

“Dẫn tôi đi tìm anh ta!”

Anh Hạo ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt toát ra tràn đầy sát khí, anh ta sợ tới mức nhanh chóng đứng dậy, cùng Trương Hiên đi về một hướng.

Anh Hạo cố ý bước đi từ từ, thuộc hạ của anh ta không phải mấy tên ngốc, sau khi bọn họ rời đi, những người anh em đó nhất định sẽ gọi người tới, chỉ cần người của anh ta tới, anh ta có cách khiến Trương Hiên phải chết.

Anh Hạo đưa Trương Hiên đến trước cửa phòng karaoke, rồi gõ cửa.

“Ai vậy!”

“Cạch” một tiếng, một người có vẻ trẻ tuổi bước ra.

“Anh Hạo! Anh về rồi à?”

Khi người đó nhìn thấy anh Hạo, anh ta vui mừng khôn xiết, không lẽ xong xuôi mọi việc nhanh như vậy sao?

Nhưng ngay sau đó, Trương Hiên đã xuất hiện ở phía sau anh Hạo.

Lúc này, Mạnh Vĩ Thiên mới nhận ra rằng cơ thể của anh Hạo đầy những vết sẹo, ngực của anh ta vẫn còn dính máu.

Anh ta thầm thở dài trong lòng, xảy ra chuyện không hay rồi! Anh ta đóng sầm cửa lại.

Tuy nhiên, anh ta vừa định lôi những thứ xung quanh tới để chặn cửa thì cả người đã bị bay ra ngoài.

Cánh cửa văng ra!

Nói cách khác, cánh cửa đã biến thành những mảnh vụn gỗ lơ lửng!

Cả cánh cửa đã trở thành mấy trăm mảnh vụn.

Anh Hạo đứng cạnh Trương Vĩnh Hiền cảm thấy mắc tiểu không kiểm soát được, ngay sau đó, mùi nước tiểu bốc lên.

Anh có còn là con người không?

Từng tiếng thét chói tai vang lên!

Trương Hiên túm tóc anh Hạo bước vào phòng riêng, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của Triệu Hân Mạn.

“Anh vào làm gì vậy? Cút ngay!” Triệu Hân Mạn rợn tóc gáy.

Khí thế của Trương Hiên vào lúc này thật sự kinh khủng.

“Nói hết ngọn nguồn của những chuyện này ra ngay lập tức!”

Trương Hiên bình tĩnh nói.

Giọng nói tuy bình tĩnh nhưng lại khiến trái tim của Mạnh Vĩ Thiên run lên, đồng tử co rút đột ngột.

Anh ta cảm thấy một cảm giác áp bức chưa từng có từ những lời nói của Trương Hiên.

“Tôi không thích lặp lại lần thứ hai đâu đấy!”

Câu nói của Trương Hiên khiến anh Hạo rùng mình.

Trương Hiên chỉ nói một lời, nhưng lại khiến cho mọi người trong phòng riêng như rơi vào hầm băng.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân lộn xộn.

Nghe được âm thanh này, Mạnh Vĩ Thiên mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, hàng chục nhân viên bảo vệ ập đến, tất cả đều cầm dùi cui điện trên tay.

Mạnh Vĩ Thiên nhìn thấy các nhân viên bảo vệ, sắc mặt lập tức trở nên ngang ngược hơn nhiều. Anh ta chỉ vào Trương Hiên, quát các nhân viên bảo vệ: “Đánh, đánh chết cho tôi, nếu xảy ra chuyện, tôi sẽ chịu trách nhiệm!”

Đội trưởng đội bảo vệ nhìn thấy đó là cậu chủ nhà họ Mạnh, vẻ mặt ngây ngẩn cả người, đã đến lúc phải thể hiện lòng trung thành rồi!

Cây dùi cui điện trong tay phát ra ánh sáng chói mắt, đội trưởng bảo vệ nhếch mép, lao thẳng về phía Trương Hiên.



App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play