Đội trưởng đội bảo vệ lạnh lùng nhìn Trương Hiên, chỉ là một tên trói gà không chặt mà thôi, mà mỗi người bọn họ đều là cựu binh, ai nấy đều có cơ bắp cường tráng.

So sánh hai bên đã có thể phân ra cao thấp rồi!

Trong mắt của đội trưởng đội bảo vệ, đây là một cơ hội biểu diễn rất tuyệt vời, nếu anh ta có thể tạo dựng một mối quan hệ tốt với người nhà họ Mạnh, có lẽ anh ta sẽ phát triển hơn nữa trong địa bàn của nhà họ Mạnh.

Đội trưởng đội bảo vệ nhìn Mạnh Vĩ Thiên, nói thẳng: “Cậu chủ Mạnh, anh muốn tôi xử lý tên nhóc này thế nào?”

Nhìn thấy những nhân viên bảo vệ này đến, Mạnh Vĩ Thiên cho rằng mình có thể ở thế thượng phong, trên mặt mang theo ý cười đi tới chỗ Trương Hiên.

“Tên nhóc này, vừa rồi không phải anh rất ra vẻ ta đây hay sao? Anh tiếp tục ra tay xem nào!”

Mạnh Vĩ Thiên vô cùng phấn khích nên đã lấy dùi cui điện từ một trong những nhân viên bảo vệ và đâm vào bụng Trương Hiên.

Ngay sau đó!

“Bốp!”

Mạnh Vĩ Thiên lại bay lộn ngược, xương sườn đều bị gãy, tay cầm dùi cui điện thì co quắp lại.

Anh ta ngã xuống đất, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, xa xa truyền đến tiếng gào thét.

“Tôi không thích giọng điệu của anh đâu đấy!”

Trương Hiên nói bâng quơ, nhấc chân xoay một cái đi xuống.

Một tiếng vỡ xương vang lên xuyên qua màng nhĩ của mọi người trong không gian yên tĩnh này.

Đôi tay của Mạnh Vĩ Thiên đã hoàn toàn tan nát, ngay cả những bác sĩ giỏi nhất cũng không thể giúp được gì nữa rồi.

Tiếng hét của Mạnh Vĩ Thiên trong nháy mắt vang lên khắp bầu trời, đâm thấu tim gan!

“Tôi đã nói rồi, tôi không thích giọng điệu của anh!”

Trương Hiên lại giơ chân lên!

“Ưm, ưm, ưm!”

Mạnh Vĩ Thiên vội che miệng và lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt đầy vẻ cầu xin.

Tiếng xè xè vang lên và mùi nước tiểu tỏa ra.

Ngoài ra còn có mùi của phân nữa.

Mạnh Vĩ Thiên nổi gân xanh, anh ta đau quá! Anh ta muốn hét lên nhưng lại không dám nói ra, nỗi đau đè nén khiến mặt anh ta phồng lên thành màu tím bầm.

Những người trong phòng riêng đều mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Triệu Hân Mạn càng sợ hãi hơn, cô ta nằm liệt trên ghế sô pha.

Lý Ngọc Như thích mẫu người như thế nào?

Cô ta rất muốn đem Lý Ngọc Như ra, cầu xin Trương Hiên hãy để cô ta đi, vì sợ rằng Trương Hiên sẽ ra tay với cô ta, nhưng nhìn tấm gương Mạnh Vĩ Thiên, Triệu Hân Mạn cố nén giọng nói của mình, không dám manh động ồn ào, vì sợ làm phiền tới Trương Hiên.

Trong mắt mọi người trong phòng bao, Trương Hiên lúc này giống như thần chết vậy.

Anh Hạo nhìn thấy cảnh này, đột nhiên cảm thấy mình thật may mắn, ít nhất Trương Hiên không đối xử với anh ta giống như cách đối phó với Mạnh Vĩ Thiên.

Lúc này, ánh mắt của Trương Hiên chuyển qua, lại rơi vào trên người anh Hạo.

Anh Hạo kinh hãi: “Anh à, đây chỉ là hiểu lầm. Là Mạnh Vĩ Thiên gọi cho em và nói rằng ở đây có một cô gái trẻ ngon nghẻ, lại thích chơi trò đóng vai tình thú, cho nên em...”

“Tất cả những chuyện này là do Mạnh Vĩ Thiên làm, đại ca, em là một người lương thiện, em sẽ không làm ra loại chuyện này đâu.”

Đôi mắt của Trương Hiên như dao, ánh mắt ác liệt đó khiến đồng tử của anh Hạo đột nhiên co rút lại, toàn thân không khỏi rùng mình. App TYT tytnovel.com

“Người của bang Chân Võ là người lương thiện từ khi nào vậy?”

“Nói đi, mày dùng cái tay nào để chạm vào Hạ Mộng?”

Trương Hiên lạnh lùng nhìn anh Hạo.

Nhìn thấy ánh mắt của Trương Hiên, trong lòng anh Hạo trùng xuống, trừng mắt nhìn Mạnh Vĩ Thiên.

Thấy anh Hạo nhìn sang, Mạnh Vĩ Thiên nhanh chóng chuyển ánh mắt sang chỗ khác, có vẻ như hôm nay anh ta đã đắc tội với anh Hạo.

Anh ta lặng lẽ liếc nhìn Trương Hiên, tại sao thân thủ của Trương Hiên lại tốt như vậy?

“Đại ca, không cần nhọc công của anh!” Anh Hạo nói xong đột nhiên đi tới cửa, đưa tay trái vào, nghiến răng nghiến lợi rồi đột nhiên kéo cửa lại.

“Tốt!”

Lúc này, trên trán anh Hạo toát ra một giọt mồ hôi lạnh.

Nhìn thấy cảnh này, trái tim Mạnh Vĩ Thiên run lên.

Anh Hạo đau đến run lên, sắc mặt xanh tím, anh ta quay người lại, nặn ra một nụ cười xấu xí trên mặt: “Anh... Anh, anh... nhìn xem, có được không?”

Vừa nói, anh ta vừa dùng tay tát lên mặt mình, sau vài cái tát, gương mặt anh ta sưng phồng lên.

“Đại ca, là em có mắt mà không nhìn thấy núi cao. Em đã xúc phạm tới anh. Mong đại ca buông tha cho em.”

Cả người anh Hạo run lên, nhưng trong lòng anh ta lại đang gầm thét: “Nhóc con, khi người của tôi tới, cậu chết chắc rồi!”

Hôm nay, anh ta đã phải chịu một tổn thất lớn rồi!

Anh Hạo đầy một bụng tức giận nhưng vẫn cúi gằm mặt vì sợ Trương Hiên nhìn thấy ý đồ của mình.

“Ừ!” Trương Hiên vừa lên tiếng, anh Hạo trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

“Hôm nay cậu ta nhất định phải chết! Nhưng giết cậu ta tôi sợ bẩn tay, anh có thể làm thay tôi được không?”

Trương Hiên nói xong, anh Hạo sửng sốt: “Anh... Đại ca, cậu ta là người nhà họ Mạnh đấy!”

Tuy anh ta lăn lộn trong giới giang hồ nhưng thế lực của những gia tộc này không hề nhỏ chút nào.

Mạnh Vĩ Thiên như nắm được cái phao cứu mạng: “Trương Hiên, anh dám động vào tôi, tôi là Mạnh Vĩ Thiên của nhà họ Mạnh. Nếu anh động vào tôi, toàn bộ thành phố Đông Sơn sẽ không có chỗ nào để cho anh dung thân đâu!”

“Nhà họ Mạnh cơ à, vừa hay, gọi Mạnh Vị Nhiên ra đây!” Trương Hiên nhìn anh Hạo một cái nhẹ: “Vì mày đã không còn tác dụng gì nữa, vậy mày...”

Anh Hạo nghe xong đột nhiên đứng dậy, cầm chai rượu trên bàn đập mạnh xuống.

Mạnh Vĩ Thiên đang cầm điện thoại di động muốn gọi điện, khi nhìn thấy cảnh này, anh ta vô thức cúi đầu sợ hãi.

“Chờ một chút, để anh ta gọi người của nhà họ Mạnh tới.”

Lời nói của Trương Hiên khiến chai rượu trong tay anh Hạo dừng lại giữa không trung, nhưng vẻ mặt của Mạnh Vĩ Thiên thì vui mừng khôn xiết.

Một khi có người trong nhà đến, Trương Hiên có thể làm gì nữa chứ?

Ngay lúc này, Mạnh Vĩ Thiên cũng có suy nghĩ giống như anh Hạo.

Đúng lúc, Vương Hải đang tuần tra trong công viên giải trí, khi nhận được cuộc gọi từ Mạnh Vĩ Thiên, anh ta lập tức dẫn theo vài người tới.

Vương Hải đang đi thì đột nhiên có một nhóm người khác cũng tức giận chạy tới.

“Bang Chân Võ?”

Vương Hải cau mày khi nhìn thấy những người đó.

Chỉ cần một cái phẩy tay, tất cả những người dưới tay anh ta đều rút súng ra nhắm ngay người của bang Chân Võ!

Một nhóm người ngu ngốc, thực sự nghĩ rằng bằng cách tập hợp nhiều người lại với nhau, họ có thể trở thành thần thành thánh sao?

“Hiểu lầm thôi, đừng làm như vậy, quản lý Vương, chúng ta cùng một phe, người của chúng ta và người nhà họ Mạnh của anh bị cùng một người đánh. Chúng ta ở đây để tìm người đó báo thù.”

Những người từ bang Chân Võ nhìn thấy súng ống trong tay Vương Hải thì đến bắt chuyện ngay.

Vương Hải giật mình, nhưng Mạnh Vĩ Thiên không nói điều này qua điện thoại.

“Bọn họ bị ai đánh?” Vương Hải cau mày.

“Đó là một tên khốn tên là Trương Hiên! Bởi vì một cô gái tên Hạ Mộng...”

Vương Hải không nghe được những lời sau đó nữa, trong lòng chợt động, anh ta rống lên: “Thả bọn họ ra, ai dám chống lại thì giết chết!”

Trương Hiên!

Cộng thêm cái tên Hạ Mộng, Vương Hải cảm thấy thật là xui xẻo, tên khốn Mạnh Vĩ Thiên này thật sự đã đem tai hoạ lớn tới cho nhà họ Mạnh!

Anh ta nhanh chóng gọi cho Mạnh Vị Nhiên để nói về vấn đề ở đây.

Mạnh Vị Nhiên gào thét lớn tiếng trong điện thoại, yêu cầu Vương Hải xử lý chuyện này, ông ta sẽ chạy tới ngay lập tức.

Những người ở bang Chân Võ kia đều sững sờ khi nghe Vương Hải nói, nhưng khi nhìn thấy những họng súng đen ngòm ở phía đối diện, họ lập tức kinh sợ.



App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play