“Ha ha, muốn đi sao? Các người đều phải ở lại đây!”
Lúc Phương Cảnh Minh cầu xin tha thứ vì Tôn Điềm, Tôn Điềm đang ngã trên mặt đất đột nhiên cười gằn đứng lên.
Dưới cái nhìn chăm chú kinh ngạc của Phương Cảnh Minh, cô ta ngồi lên sô pha với vẻ mặt hờ hững, không chút quan tâm đến cơ thể trắng như tuyết đang lộ ra bên ngoài của mình.
Trong mắt cô ta, dường như tất cả mọi người trong phòng đều đã chết rồi.
Phương Cảnh Minh giận dữ nhìn Tôn Điềm: “Em bị điên rồi phải không? Em có biết em đang đối mặt với ai không?”
Đó là người đứng đầu của Trấn Võ Quân đấy!
Cả thành phố Đông Sơn, có ai dám động đến anh cơ chứ?
Động đến Trương Hiên không phải là tự tìm đến cái chết hay sao?
“Câm miệng, ông là đồ vô dụng, thân là đại ca của thành phố Đông Sơn mà lại không dám giết người, ông còn mặt mũi nào mà nói bản thân là người lăn lộn trong giới xã hội đen đây chứ?”
Nói xong, Tôn Điềm nhìn về phía Trương Hiên với vẻ lạnh lùng: “Trương Hiên, bây giờ anh quỳ xuống cho tôi, vẫn còn kịp đấy!”
“Bên ngoài hiện có ít nhất hai tay súng bắn tỉa đang nhắm vào thái dương của anh!”
“Tôi biết anh rất có năng lực đánh đấm, nhưng dù anh có là người lợi hại đến cỡ nào, anh cũng có thể đánh lại súng bắn tỉa sao?”
Giây tiếp theo, hai chấm đỏ đột nhiên chiếu vào mi tâm của Trương Hiên.
Sắc mặt Phương Cảnh Minh thay đổi rõ rệt, ông ta đã từng thấy Trương Hiên bóp nát súng lục bằng một tay, súng bắn tỉa thì là cái gì? Bây giờ ông ta đang hoài nghi, cho dù có là đạn lửa, e rằng cũng không thể làm Trương Hiên bị thương.
“Người phụ nữ thối tha này, cô muốn chết phải không? Đừng quên con của cô đấy!” Phương Cảnh Minh tát cô ta, nhưng lại bị Tôn Điềm hất ra.
“Con? Đó cũng không phải là con của ông, con của tôi đã chết vì ông từ lâu rồi!”
Tôn Điềm nhìn Phương Cảnh Minh bằng ánh mắt lạnh lùng: “Nếu không phải là do ông, bây giờ tôi đã là mợ chủ của nhà họ Trương rồi, tất cả đều là do ông, chuyện của chúng ta đã bị Trương Phong biết rồi, anh ta chê tôi bẩn thỉu, hơn nữa còn làm mất đứa con trong bụng tôi nữa!”
Phương Cảnh Minh trợn to hai mắt: “Vậy còn… Tiểu Liên thì sao?”
Tôn Điềm bật cười ha ha, ánh mắt nhìn Phương Cảnh Minh tràn đầy sự giễu cợt: “Là con của ai, ông không biết sao?”
Trong mắt Phương Cảnh Minh đầy vẻ khó hiểu, đột nhiên, ông ta trợn tròn mắt: “Con bé là…”
“Ha ha ha!” Tôn Điềm cười gằn: “Xem ra ông cũng không ngu, con bé là con của ông và người phụ nữ ti tiện kia, tôi cố ý chủ động tiếp cận người phụ nữ kia, người phụ nữ kia thấy tiền còn thích hơn gặp bố ruột.”
“Cô ta không hề có chút phòng bị nào với tôi cả, ngày đó, cô ta sinh rồi, nên tôi làm cho cô ta chết đi, sau đó ôm đứa con hoang kia về nhà, vừa nuôi nó vừa báo thù trút giận lên người nó.”
“Chát!”
Phương Cảnh Minh cũng không nhịn được nữa, ông ta tát cô ta bằng lực rất mạnh, máu tươi bắn ra từ miệng vết thương.
Nhưng dường như ông ta không còn cảm giác gì nữa, ông ta đè lên người phụ nữ, đấm mạnh.
Trương Hiên nhìn với vẻ thờ ơ, anh cũng không ngăn cản.
“Ha ha, đánh đi, ông đánh đi? Chỉ là một kẻ sắp chết mà thôi, đợi đến khi ông chết rồi, tôi sẽ khiến cho con nghiệt chủng của ông đi theo ông.”
Tôn Điềm cười biến thái, tựa hồ như đang đợi gì đó.
“Không cần đợi nữa, hai tên bắn tỉa kia sẽ không nổ súng đâu!”
Nhìn thấy ánh mắt của Tôn Điềm, Trương Hiên thờ ơ nói.
Nghe thấy lời này, Tôn Điềm giật mình, sau đó nhìn về nơi phát ra chấm đỏ với vẻ lo lắng.
Phương Cảnh Minh nghe thấy lời nói của Trương Hiên, ông ta không còn nghi ngờ gì nữa, lấy súng lục từ trong túi ra, nhắm vào Tôn Điềm.
“Tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy cơ chứ!” Cánh tay cầm súng của Phương Cảnh Minh run rẩy, ông ta thật sự yêu Tôn Điềm, bằng không cũng sẽ không vì cô ta mà cầu xin Trương Hiên tha thứ.
Nhưng ông ta không ngờ Tôn Điềm lại đối xử tàn nhẫn với ông ta như vậy.
“Nổ súng đi, ông nổ súng đi!”
Tôn Điềm bật cười điên cuồng.
“Pằng!”
Một tiếng súng vang lên, Tôn Điềm trợn mắt, nhìn Phương Cảnh Minh với vẻ không thể tin được, cuối cùng, cô ta ngã xuống đất trong sự không cam lòng và tuyệt vọng.
“Tôi không hy vọng Hạ Mộng lại bị gây rối thêm lần nữa, nếu như còn có lần sau, ông sẽ chết chắc đấy.”
Trương Hiên lấy điện thoại ra xem thời gian, sau đó lại nói: “Về Tiểu Liên, ông chuẩn bị xong thì đến đón con bé đi, nhớ phải cho con bé một mái nhà an toàn!”
“Cảm ơn cậu Trương!”
Vẻ mặt Phương Cảnh Minh phức tạp, ông ta quỳ trên mặt đất, dập đầu sau lưng Trương Hiên.
“Đại ca, người ra lệnh bắt Hạ Mộng là Phương Cảnh Minh, nhưng hai tên bắn tỉa nhắm vào anh ở bên ngoài lại là người của Tống Chí Nghĩa!”
Ra cửa, Thanh Long cung kính nói với Trương Hiên: “Tôn Điềm sợ Tống Chí Nghĩa phản đối cho nên chỉ nói với anh ta kế hoạch đối phó anh.”
“Đi, đi gặp Tống Chí Nghĩa!”
“Bố ơi!”
Vừa ra khỏi khách sạn, một bóng dáng bé nhỏ trắng trẻo mập mạp chạy đến, nhào vào lòng Trương Hiên.
Trương Hiên có chút kinh ngạc, vội vàng ôm con gái.
App TYT tytnovel.com
“Bố ơi, sao bố về đến nhà rồi mà lại đi vậy ạ, có phải bố không cần Phi Huyên nữa không ạ?”
Giọng nói của cô bé có chút nghẹn ngào.
Một tiếng gọi bố khiến cho lòng Trương Hiên tan chảy.
“Con bé này, thật đáng ăn đòn, con nói bậy bạ gì vậy? Con đáng yêu như vậy, sao bố có thể không cần con chứ?”
Anh ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Hạ Mộng đang dắt Tiểu Liên bước tới.
“Một chiến hữu đột nhiên gọi đến nên anh phải đến thăm một chuyến!”
Trương Hiên mỉm cười nói với Hạ Mộng.
Không biết vì sao, vốn dĩ Hạ Mộng cảm thấy có chút giận dỗi, nhưng sau khi nghe thấy lời giải thích của Trương Hiên, đột nhiên cô không cảm thấy giận nữa.
“Con bé mới sáu giờ sáng đã tỉnh rồi, con bé cứ nằm bò trên cửa sổ đợi anh đến, thấy anh vào khu nhà sau đó lại rời đi, con bé bị dọa sợ cho nên mới cầu xin tôi đuổi theo anh!”
Hạ Mộng nói, giải thích tại sao lại gặp Trương Hiên ở đây, sau đó đột nhiên cảm thấy xấu hổ, cô bế Tiểu Liên lên, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng.
“Chiến hữu của anh đâu?” Hạ Mộng hỏi.
“Đi rồi, trong nhà có việc gấp, nếu không tôi cũng sẽ không vội vàng đến gặp cậu ấy như vậy!”
Lúc này, Hạ Phi Huyên trong vòng tay anh đột nhiên bật khóc.
Tay chân Trương Hiên trở nên luống cuống.
“Bố chỉ quan tâm mẹ, không yêu Phi Huyên nữa rồi!”
Cô bé khóc như hoa lê dính hạt mưa, cô bé ôm chặt Trương Hiên không rời!
Hạ Mộng nghe thấy vậy, sắc đỏ trên khuôn mặt cô càng đậm hơn.
Trương Hiên ngạc nhiên, vội vàng đảm bảo với cô bé trong lồng ngực mình, một lúc sau, Hạ Phi Huyên mới quên hết chuyện vừa rồi, sau đó vui vẻ chơi với Trương Hiên.
Buổi chiều, Hạ Phi Huyên còn muốn đến khu vui chơi giải trí để bù đắp những tiếc nuối của ngày hôm đó.
Vì vậy Trương Hiên lái xe đưa Hạ Mộng và Hạ Phi Huyên đến Công viên giải trí Đông Sơn!
Bởi vì là cuối tuần nên người đến chơi rất đông.
Lúc Trương Hiên dẫn Tiểu Liên và Phi Huyên vào hàng, một giọng nói đầy vẻ kinh ngạc đột nhiên vang lên.
“Trương Hiên?”
Nghe thấy vậy, Trương Hiên quay người.
Thấy vài người cả nam cả nữ bước đến.
Khuôn mặt cô gái gọi tên anh mang theo vẻ vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, trên tay cô ta xách túi LV, trong tay còn cầm chiếc điện thoại di động Huawei mẫu mới nhất của nước H.
Trương Hiên cau mày, anh không nhận ra cô gái này, nhưng anh cảm thấy có chút quen thuộc.
Bên cạnh cô ta còn có một cô gái trông rất kiêu ngạo, một cây đồ hiệu trên người cho thấy giá trị của người này không thấp chút nào.
“Ngọc Như, anh ta là ai vậy?”
Lúc này, cô gái kiêu ngạo ở bên cạnh cô ta lên tiếng.
App TYT & Wisteria team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT