Khi rời khỏi biệt thự của Trương Hiên, Tô Chính Nghĩa vẫn còn hơi ngây người. Không chỉ ông ta mà ngay cả Tô Nam cũng ngây ra!

Tất cả đều là vì câu nói cuối cùng của ông cụ Tô.

“Sau này gặp Trương Hiên cũng như gặp tôi vậy!”

Trọng lượng của câu nói này thật sự rất nặng.

Thấy sự nghiêm túc của ông cụ, điều này có nghĩa là, nếu như Trương Hiên bằng lòng thì tất cả mọi người và mọi vật của nhà họ Tô đều do Trương Hiên sắp xếp cả!

Tô Chính Nghĩa gọi một cuộc điện thoại, nói với vẻ lãnh đạm: “Điều tra cho tôi một người!”

Ông cụ mà chiến đấu cả một đời người vì quốc gia, ông ta tuyệt đối không cho phép ai có hành động tâm tư xiên vẹo với bố của ông ta.

Sau khi rời khỏi nhà của ông cụ Tô, Trương Hiên vội vàng đến nhà Hạ Mộng.

Vừa lên xe, Thanh Long mở miệng nói: “Anh, người phụ nữ suýt chút nữa va vào anh hôm đó tên là Tôn Điềm, bên ngoài thì là người phụ nữ công khai của Trương Phong, nhưng trên thực tế, người phụ nữ này có gian tình với Tống Chí Nghĩa của Công ty Luật Chí Nghĩa với cả Phương Cảnh Minh, ông hai nhà họ Tô nữa. Hiện tại, cô ta đang cho người theo dõi ở khu nhà của Hạ Mộng, có vẻ như cô ta muốn báo thù anh và Hạ Mộng.”

“Tôn Điềm sao?” Trương Hiên cau mày.

Sau khi anh trở về, anh sợ có người hãm hại người nhà của anh, hơn nữa cái chết của bố mẹ anh hiển nhiên không đơn giản như vậy. Cho nên Trương Hiên cố ý điều người trong Trấn Võ Quân đi điều tra sự việc của năm năm trước.

“Đi thôi, đi gặp Tôn Điềm này!”

Một luồng sát khí cuồng bạo đột ngột toả ra!

Dương như đang thông báo với tất cả mọi người ở thành phố Đông Sơn về sự trở lại của chiến thần!

“Mẹ ơi, sao bố vẫn chưa tan làm vậy ạ? Bố muốn khiến con nhớ bố muốn chết sao ạ?”

Hạ Phi Huyên mở to đôi mắt to tròn Ngọc Như, giận dỗi bĩu môi nói.

“Con bé này, không phải mẹ đang ở cùng với con sao? Sao con chỉ nghĩ đến bố vậy, chẳng lẽ con không nhớ mẹ sao?” Hạ Mộng buồn cười nói nhưng trong lòng lại có chút ghen tị với Trương Hiên.

Kể từ khi con gái gặp Trương Hiên, con bé gần như không còn dính cô nhiều như trước nữa.

“Ý, bố về rồi!”

Hạ Phi Huyên nằm bò trên cửa sổ, thoạt nhìn đã thấy Trương Hiên đang xuống xe. App TYT tytnovel.com

Trái tim của Hạ Mộng chợt giật thót lên vì câu nói của con gái.

“Á, bố thật đáng ghét, sao bố lại lên một chiếc xe khác rồi lại đi rồi, mẹ, mau đuổi theo bố đi!”

Nghe thấy lời nói của con gái, Hạ Mộng vội vàng đến bên cửa sổ nhìn, vừa vặn nhìn thấy một chiếc xe van đang rời khỏi khu nhà.

“Người anh em, có gì từ từ nói, anh làm ơn cất thứ này đi được không? Tôi nhát gan lắm, nếu như không cẩn thận xe va phải cái gì đó, tôi có xảy ra chuyện cũng không sao, nhưng nếu anh bị thương thì không đáng chút nào, anh nói đúng không?”

Trong chiếc xe van đang di chuyển, một người đàn ông đầu trọc nói, khi anh ta nói chuyện giọng nói phát run lên.

Da đầu tên đầu trọc ngứa ran, chỉ là bắt một cô gái và một đứa trẻ, một công việc đơn giản bao nhiêu, ai mà ngờ anh ta lại gặp phải chuyện như vậy chứ.

Cảm giác lành lạnh phía sau gáy truyền đến, khiến cho anh ta không dám có bất kỳ tâm tư nào khác.

Nhưng người cầm súng vẫn không nói chuyện, điều này khiến cho anh ta hoảng sợ.

Lúc này, người đàn ông trẻ tuổi lên tiếng.

“Anh từ đâu đến thì dẫn chúng tôi đi đến đó, nếu không đến được thì anh sẽ chết!” Trương Hiên lãnh đạm nói, anh nói xong câu này cũng không nói thêm gì nữa.

Tên đầu trọc nghe thấy vậy, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ do dự.

Giây tiếp theo, sau lưng truyền đến tiếng bóp cò súng, lúc này, trên người tên đầu trọc lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Sau đó tên đầu trọc nào có dám do dự nữa, anh ta vội vàng kêu lên: “Được được, đại… đại ca, tôi dẫn anh đi, đừng lãng phí đạn như vậy!”

Giọng nói của tên đầu trọc run rẩy!

Chuyện quái quỷ gì đây, hai người này gấu quá!

Mà lúc này, hai người Phương Cảnh Minh và Tôn Điềm ngã lên giường với vẻ mệt mỏi.

“Anh Minh, người phụ nữ đó đến rồi, nhất định phải để cho em trút giận đấy nhé!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Điềm tràn đầy vẻ hung dữ.

“Không vấn đề!” Phương Cảnh Minh đồng ý, ông ta vuốt ve người cô ta, rồi hít sâu một hơi, ngửi mùi thơm trong phòng, nói: “Dám đụng đến bảo bối của anh, không muốn sống nữa sao?”

“Anh Minh, còn có người đàn ông kia nữa, anh đừng quên đấy!” Tôn Điềm cảm nhận được bàn tay đang tác quai tác quái, cô ta cũng không ngăn lại mà chỉ mỉm cười nói.

“Không vấn đề, đúng rồi, người đàn ông kia tên là gì?”

Đến lúc này, Phương Cảnh Minh mới phát hiện, ông ta vẫn chưa hỏi Tôn Điềm hai người mà cô ta nhờ ông ta đi bắt tên là gì?

“Trương Hiên, em đã thăm dò rồi, tên khốn đó là cấp dưới của người phụ nữ ti tiện Hạ Mộng, không quyền không thế, anh Minh, anh…”

Tôn Điềm cười gằn, cô ta dường như không để ý rằng sự chú ý của người đàn ông bên cạnh đã không còn ở đây nữa.

Phương Cảnh Minh nghe thấy cái tên Trương Hiên thì lập tức chết lặng, thậm chí những lời nói sau đó của Tôn Điềm, ông ta không lọt tai bất cứ câu nào!

Trương Hiên, hiện tại, thành phố Đông Sơn, đây chính là cái tên khiến cho ông ta phải kiêng dè nhất.

“Chết tiệt!”

Phương Cảnh Minh giật mình bò dậy tìm điện thoại của mình, gọi cho đàn em.

Cùng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên từ ngoài cửa.

“Bắt về rồi sao?”

Hai mắt Tôn Điềm sáng lên, cô ta còn không buồn mặc quần áo vào, chỉ quấn chăn bông lên người, muốn đi mở cửa ngay lập tức.

“Kẹt!”

Cửa phòng vừa mở ra, một lực mạnh lập tức nhào đến.

Tôn Điềm và cánh cửa văng ra ngoài.

“Hỏng rồi!”

Thấy cảnh này, Phương Cảnh Minh biết chuyện ông ta lo lắng đã xảy ra rồi, ông ta bước tới bế Tôn Điềm lên, định đi, nhưng hai chân lại cứng đờ tại chỗ.

Bởi vì, ông ta nhìn thấy một họng súng đen ngòm đang chĩa vào ông ta!

Phương Cảnh Minh bảo vệ Tồn Tôn Điềm theo tiềm thức, ông ta ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt khiến cho ông ta sợ hãi vô cùng.

“Cậu Trương, xin lỗi, trước đó tôi không biết là cậu, tôi…”

Phương Cảnh Minh cảm thấy bực bội trong lòng. Ông ta đề phòng mọi thứ, những vẫn xảy ra sai lầm.

“Là ông!”

Phương Cảnh Minh, Trương Hiên có chút ấn tượng, mặc dù người này là xã hội đen nhưng danh tiếng có vẻ rất tốt.

“Cậu Trương, tất cả đều là lỗi của tôi, không liên quan đến Tôn Điềm, nếu cậu muốn trừng phạt thì hãy trừng phạt tôi đi!”

Phương Cảnh Minh quỳ xuống, bảo vệ phía trước Tôn Điềm, không hề có một chút hình tượng nào của một đại ca xã hội đen.

Trương Hiên nhìn tất cả với vẻ thờ ơ, anh ngăn Thanh Long đang định ra tay lại, anh hỏi: “Ông yêu cô ta lắm hay sao?”

Một đại ca xã hội đen lại bằng lòng vì một người phụ nữ mà xin kẻ thù tha thứ, tâm tính cũng không quá tệ!

“Đúng!” Phương Cảnh Minh căng da đầu thừa nhận.

Câu trả lời này vừa vặn được Tôn Điềm nghe thấy rõ ràng, lúc này người phụ nữ đó lại có thể lộ ra vẻ cảm động, nhưng, chỉ là thoáng qua một chút mà thôi, vẻ cảm động đó đó rất nhanh đã thay thế bằng sự dữ tợn sâu trong đáy mắt.

“Tự làm gãy tay của mình đi, rồi tôi sẽ tha cho ông một mạng!”

Trương Hiên thờ ơ nói.

Phương Cảnh Minh sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, ông ta không chút do dự cầm con dao gọt hoa quả kề vào vai, sau đó cắt đứt với vẻ kiên quyết.

“Cảm… Cảm ơn… Cậu Trương đã tha mạng!”

Phương Cảnh Minh cắn chặt răng, run rẩy nói.

Thấy cảnh này, ánh mắt Thanh Long nhìn Phương Cảnh Minh cũng trở nên nhã nhặn hơn nhiều.

Trương Hiên cuối cùng không nỡ, anh vỗ vào vai Phương Cảnh Minh, máu của Phương Cảnh Minh lập tức ngừng chảy.

“Đi thôi!” Trương Hiên thờ ơ nói.



App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play