“Rốt cuộc mấy người là ai?” Tô Nam cảnh giác nhìn về hướng đám người Trương Hiên.
Cô chợt nhớ lại, tháng trước khi cô ấy đến đây, ngôi biệt thự này vẫn không có người, nhưng khi ông nội của cô trở về, Trương Hiên đột nhiên lại dọn đến sống ở đây.
Những điều này cũng thật quá trùng hợp rồi.
Trùng hợp hơn là, ông của cô cần linh khí để tiếp tục duy trì mạng sống, mà linh khí này lại bị Trương Hiên hấp thụ hết.
Nếu nói đám người của Trương Hiên không phải đến đây vì ông cô, thì cô ấy tuyệt đối không tin.
“Tôi, cô Tô, cô yên tâm đi, tôi ngưỡng mộ ông Tô đã lâu, chắc chắn là tôi sẽ không làm điều gì bất lợi cho ông ấy đâu.”
Có thể nhận ra được sự cảnh giác trong mắt Tô Nam, Trương Hiên điềm đạm nói.
“Tô Nam, sao cháu ra ngoài lâu vậy?”
Một ông lão bước ra từ biệt thự bên cạnh, mặc dù đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng nhịp thở vẫn rất cân đối, bước chân dài và vững, trong vô thức còn có thể nhận ra khi còn trẻ ông nhất định là một vị cao thủ.
Mỗi bước đi, dường như đã được đo lường trước, không dài cũng không ngắn, chỉ có những những người có tinh thần cảnh giác cao mới có thể làm được đến bước này.
Khi Trương Hiên nhìn sang, ông lão cũng chú ý tới ánh mắt của Trương Hiên, sau khi nhìn thoáng qua qua, ông đã nhanh chóng thấy được sắc mặt của Trương Hiên có chút tái nhợt.
Lông mày khẽ cau lại: “Chàng trai trẻ, bố mẹ cậu đã cho cậu tất cả điều tốt đẹp nhất, nhưng cơ thể lại là của bản thân cậu, nếu chỉ biết tận hưởng khoái lạc, thì chưa cần đến ba mươi tuổi, sắc mặt của cậu đã không khác gì một lão già rồi!”
Trương Hiên sửng sốt.
Cổ Thành Bắc nghe xong thì giật mình, sau đó giễu cợt quay sang nhìn Trương Hiên cười lớn: “Đúng vậy, nhóc con, ông Tô nói rất đúng, cơ thể là của cậu đấy, nên bớt chơi bời phụ nữ lại, như vậy mới tốt cho sức khỏe được!”
Trương Hiên lạnh nhạt liếc Cổ Thành Bắc, mặc kệ ông ta, rồi nhìn về phía ông lão kia, vị này chắc là Tô Hoài Nhân - tổng giáo đầu của Long Quyền rồi.
Nhìn thấy người đàn ông đã cống hiến cả đời mình cho công cuộc bảo vệ biên phòng của quốc gia, Trương Hiên kính trọng ông từ tận đáy lòng, Trương Hiên thẳng thắng tiếp nhận những lời nhắc nhở mang theo thiện ý của ông lão.
“Ông Tô dạy bảo phải.”
Tô Hoài Nhân liếc mắt nhìn cháu gái mình, nghĩ là đứa cháu gái này đã nói hết mọi chuyện của ông cho người thanh niên trước mặt rồi, ông già này cũng không để ý, đến tuổi này rồi, đã chẳng còn chuyện gì khiến ông phải xem trọng nữa.
Nhận thấy Trương Hiên không phải dạng người kiêu ngạo nổi loạn, khó bảo như những thanh niên trẻ tuổi khác, Tô Hoài Nhân khẽ gật đầu.
Người thanh niên trước mắt, cũng không phải là vô phương cứu chữa, còn chưa hoàn toàn trở thành một vị công tử bột chỉ biết ăn chơi trác táng.
Lúc này, Cổ Thành Bắc cẩn thận quan sát Tô Hoài Nhân rồi đột nhiên mở miệng: “Ông Tô, cơ thể của người...”
“Hả?” Tô Hoài Nhân kinh ngạc nhìn về phía Cổ Thành Bắc, đột nhiên ánh mắt của ông ta trở nên lạnh lùng: “Anh bạn trẻ này, cơ thể của anh dù có uống bao nhiêu thuốc bổ cũng không có tác dụng gì đâu!”
Thanh Long, Bạch Hổ liếc nhau một cái, sau đó không nhịn được mà cười lớn.
Mặt của Cổ Thành Bắc ngay lập tức đen lại.
Ngay cả Trương Nhược Hi cũng phải phì cười “phụt” một tiếng.
Không ngờ tiếng cười của mấy người lại khiến Tô Nam tức giận: “Xin hỏi mấy người, lời của ông tôi, buồn cười đến vậy sao?”
Tô Hoài Nhân lắc đầu, trấn an cháu gái: “Thuốc đắng dã tật!”
Dứt lời, ông dẫn cô cháu gái nhỏ còn đang tức giận trở về biệt thự của mình.
Đợi sau khi Tô Hoài Nhân và Tô Nam bước vào biệt thự, Cổ Thành Bắc mới nói: “Cơ thể của ông Tô không ổn rồi, trừ phi phế bỏ Long Quyền mà ông ấy đã luyện mấy chục năm nay, thay bằng Chân Võ quyền thì may ra.”
Trương Hiên gật đầu, mặc dù anh không hiểu rõ về y thuật, nhưng ở cùng Cổ Bắc Thành một thời gian dài, cũng có thể nhìn ra được điều gì đó.
Có điều con người Tô Hoài Nhân lại cực kỳ ngoan cố, dù binh lính của ông ấy cũng vậy, nếu không cũng sẽ không có chuyện, hiện tại toàn nước H, tất cả binh chủng đều đang luyện tập Chân Võ quyền, chỉ duy có bộ đội Long Quyền là còn luyện tập Long Quyền mà thôi.
Nếu như lúc nãy Trương Hiên lên tiếng nói ra, Tô Hoài Nhân không những không đồng ý, mà thậm chí còn có khả năng phát sinh mâu thuẫn với Trương Hiên, chi bằng bọn họ tìm một cơ hội thích hợp rồi nói sau. App TYT tytnovel.com
Quay lại biệt thự, Tô Nam khó hiểu hỏi ông: “Đám người kia rõ ràng tới nhằm vào ông, sao ông không bắt hết bọn họ lại?”
“Con đó, tính tình nhỏ nhen, đừng nghĩ tất cả mọi người ai cũng là người xấu!”
Tô Hoài Nhân nói, nhớ lại khuôn mặt của Trương Hiên, ông nhẹ nhàng nói: “Ông mặc dù đã già rồi, nhưng mắt nhìn người tuyệt đối không sai, tên nhóc này tuy nhìn giống như ăn chơi trác táng, nhưng khí chất đoan chính trên mặt cậu ta, không phải là nhằm vào lão già đây.”
“Nhưng mà, linh khí bị bọn họ hấp thụ hết rồi, ông, sức khỏe của người...” Tô Nam lo lắng, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
Tô Hoài Nhân lên tiếng với vẻ nhẹ nhàng trên mặt: “Cùng lắm thì ông phế đi Long Quyền, sau này thay bằng Chân Võ quyền là được.”
“Trấn Thiên Vương tạo ra Chân Võ quyền, mục đích ban đầu của việc tạo ra bộ quyền này là để loại bỏ những nguy hiểm tiềm ẩn của Long Quyền, nhưng lão già đây lại cố chấp nhiều năm như vậy, nay ông đã về hưu rồi, cũng xem như đã hiểu rõ ràng.”
Tô Hoài Nhân khẽ thở dài một hơi.
Ngày hôm sau.
Trương Hiên rốt cuộc cũng cảm thấy cơ thể hồi phục một chút, nở một nụ cười nhàn nhạt, cuối cùng thì bắt đầu luyện tập vài bài quyền cơ bản.
Kéo cô em gái với vẻ mặt bất lực ra sân, sau đó anh bắt đầu dạy em gái mình luyện quyền pháp.
Bộ quyền pháp này có kỹ thuật hết sức mềm mại, nhưng trên thực tế, nó lại có sức mạnh to lớn vô cùng. Kỳ diệu thay, những xung đột về thị giác lại có thể cùng xuất hiện trong một bộ quyền pháp.
Trương Hiên không ngờ được khả năng học hỏi của em gái mình lại cao đến vậy, anh chỉ đánh có một lần, Nhược Hi lại có thể nhớ được đến bảy tám phần, mà còn đánh giống hệt anh, điều này càng khơi dậy việc anh muốn dạy em gái luyện pháp quyền hơn.
Đánh hai lần Chân Võ quyền, cảm thấy thân thể nóng lên rồi, liền kéo theo em gái đi chạy bộ.
Đây là thói quen đã năm nay của anh, chỉ cần không có nhiệm vụ tác chiến, anh nhất định sẽ kiên trì như vậy, chỉ là lúc trước, do cơ thể của anh bị thương nặng, không thích hợp với mức độ huấn luyện này.
Tối qua sau khi hấp thụ những linh khí đó, Trương Hiên cảm thấy sức khỏe hồi phục một chút, anh nóng lòng muốn đánh quyền, chạy bộ.
Sức khỏe của anh vừa hồi phục, không thích hợp luyện tập cường độ cao, cho lên Trương Hiên chỉ cùng em gái chạy bộ 5km rồi quay lại.
Mấy ngày nay ngày nào con nhóc này cũng bị anh bắt chạy 5 km, kết quả luyện tập đã cho thấy những hiệu quả ban đầu, sau khi trở về, sắc mặt của anh tuy còn chút nhợt nhạt, nhưng hơi thở kéo dài, rõ ràng đã trở nên khỏe hơn không ít.
Nhưng khi quay lại, họ tình cờ gặp Tô Hoài Nhân đang kéo theo Tô Nam với vẻ mặt không tình nguyện ra khỏi biệt thự.
“Hả, lại là mấy người sao?”
Tô Nam nhìn gương mặt không tình nguyện của Trương Nhược Hi, trong lòng lập tức sinh ra hảo cảm.
Theo cô, những cô gái thích ngủ đều là những người tâm địa lương thiện, vừa nhìn thấy bộ dạng không tình nguyện của Trương Nhược Hi, cô ta lập tức có cảm giác rằng Trương Nhược Hi đang đồng cảm với mình.
Sau đó liếc Trương Hiên một cái, cô ta có phần bất ngờ. Từ trên người anh ta có thể thấy, Trương Hiên là loại công tử có tiền ăn chơi trác táng, hẳn là phải ngủ đến khi mặt trời chiếu tới mông mới đúng.
Do đó, sự chán ghét trong lòng cô ta cũng giảm đi phần nào.
Ngược lại là Tô Hoài Nhân, ông ta kinh ngạc liếc nhìn Trương Hiên, khẽ mỉm cười, hôm qua không nhìn kỹ, hôm nay vừa thấy, lập tức biết rằng sắc mặt Trương Hiên kém là vì anh bị thương.
App TYT & Wisteria team