Trương Hiên hơi ngạc nhiên khi nghe được tên của Hạ Phi Huyên ở chỗ này, thậm chí, anh còn thấy có chút chột dạ, vì bây giờ anh còn chưa có tìm được cơ hội để ngả bài với Hạ Mộng.

Sau khi nhìn thấy cô gái kia, anh chợt có cảm giác rất quen thuộc và một cái tên bật ra khỏi miệng.

“Cô giáo Tô? Sao lại là cô?”

Trương Nhược Hi có hơi bối rối, tình huống gì thế này?

Anh trai cô lại quen biết với cô gái kỳ lạ này sao?

Còn cả cách xưng hô vừa rồi nữa?

Cô giáo? Bố?

Anh trai cô có đứa con gái từ lúc nào thế này?

Trong đầu cô nhóc toàn là dấu chấm hỏi.

“Cô giáo Tô, cô đến có chuyện gì vậy?” Trương Hiên kinh ngạc nhìn Tô Nam.

“Tôi sống ở ngay bên cạnh hai người mà...”

Tô Nam cảm thấy hơi bất ngờ, trong đầu khá hỗn loạn, không biết phải nên nói thế nào.

Hạ Phi Huyên là học sinh lớp cô ta chủ nhiệm nên cô ta hiểu rất rõ. Cô ta dạy ở một nhà trẻ quý tộc, cho nên Phi Huyên có thể ở theo học ở ngôi trường này, thì tất nhiên trong nhà cô bé cũng phải có của ăn của để, thế nhưng, nhà của Hạ Phi Huyên không thể nào giàu có tới mức như vậy.

Ở thành phố Đông Sơn, và thậm chí trong cả tỉnh Lỗ Bắc này thì cũng có thể coi trang viên Lợi Phất Lễ là khu nhà ở sang trọng bậc nhất, đặc biệt là khu nhà số I và số II, đây chính là hai khu nhà đắt tiền nhất.

Có thể mua được biệt thự ở chỗ này, trong nhà ít nhất cũng phải có tài sản hàng chục triệu, chi phí bảo dưỡng hàng năm của ngôi biệt thự cũng tiêu tốn một khoản tiền rất lớn.

Cô ta nghe các phụ huynh khác trong lớp bàn tán rằng, Trương Hiên hình như là một kẻ ăn bám, sống nhờ vào phụ nữ.

Tô Nam thầm mỉa mai, một kẻ ăn bám có thể mua được biệt thự cao cấp như thế này hay sao?

Dù cho có bán cả Ức Mộng Hiên của Hạ Mộng thì cũng không thể mua nổi một phần mười của ngôi biệt thự này.

Sau khi cảm thấy kinh ngạc, Tô Nam lại có chút xấu hổ. Cái anh Trương Hiên này mặt mũi tái nhợt, khí sắc yếu ớt, nhìn không giống như người tập võ, làm sao có thể hấp thụ hết linh khí được cơ chứ?

Bên cạnh? Trương Hiên liếc nhìn một cái, giáo viên mầm non bây giờ đều giàu có như vậy sao?

Đúng vào lúc này, Cổ Thành Bắc cười lớn lấy chạy ra nói: “Nhóc con, linh khí ở đây ngưng tụ một cách tự nhiên, tôi đã tính toán cả rồi, nhiều nhất là một tháng, linh khí sẽ có thể ngưng tụ lại giống như tối hôm qua.”

Cổ Thành Bắc không nhìn thấy được sắc mặt của Tô Nam càng ngày càng tối lại, cứ thế nói tiếp: “Đây đúng là một vùng đất lành đấy. Lần này cậu tiêu tiền đáng lắm, về sau tôi nhất định sẽ thường đến đây chơi. Nhóc con, cứ như vậy nhé, nhất định phải cho chừa lại cho tôi một căn phòng, sống ở đây một tháng, phải bằng sống ở bên ngoài nửa năm rồi.”

“Bây giờ, thật sự là càng ngày càng ít những nơi như này, không ngờ thằng nhóc cậu lại gặp vận may thế, vớ ngay được một chỗ tốt!”

Cổ Thành Bắc rất vui mừng, tuy anh ta mới ba mươi tám tuổi, nhưng nhìn vẻ ngoài giống như một ông cụ sáu bảy mươi tuổi rồi. Hiện giờ, công pháp mà anh ta tu luyện rất cần phải đột phá, thế nhưng trong hoàn cảnh thiếu thốn linh lực như lúc này, muốn đột phá thì anh ta chỉ có thể tu luyện từ từ từng chút một mà thôi.

Anh ta mà muốn tu luyện, thì cũng phải mất đến hai mươi năm, nếu không thì chắc chắn sẽ không có khả năng đột phá. Vậy nhưng đợi hai mươi năm nữa, anh ta cũng đã năm mươi tám tuổi rồi, tới lúc đó, dù cho có đột phá, thì cũng đã muộn rồi.

Một khắc sau, không đợi anh ta nói xong, một bóng người đột nhiên lao về phía anh ta. Bóng người này lúc ẩn lúc hiện, khiến cho người ta khó có thể nắm được hành tung.

Nhìn thấy chiêu thức quen thuộc của Long Quyền pháp, Cổ Thành Bắc hơi giật mình, không khỏi thốt lên: “Long Quyền!”

Đây là một chiêu Long quyền pháp phù hợp khi thực chiến, không mất công múa may nhiều động tác võ thuật, ra tay chỉ với một mục đích là đả thương người khác mà thôi.

Bộ Long quyền pháp này do Tô Hoài Nhân sáng tạo ra, người này chính là tổng giáo đầu của đơn vị bộ đội đứng thứ hai ở nước H có tên là bộ đội Long Quyền.

Tô Nam ở đối diện hơi giật mình, trong mắt cô ta hiện rõ sự kinh ngạc.

Không ngờ rằng, ông già trước mắt này lại có thể nhận ra Long quyền pháp mà cô ta sử dụng.

Thế nhưng, nhận ra cũng không có tác dụng gì, không ngăn cản được việc cô ta đánh người.

Cô ta đã biết rõ, nếu không có người hấp thụ, thì làm sao linh khí có thể tự nhiên maf tiêu tán đi hết được?

Đây chính là linh khí có thể cứu mạng ông nội của cô ta, vậy mà lại bị ông già đáng ghét trước mắt này hấp thụ hết.

“Bốp!”

Hai người chạm tay một cái, Cổ Thành Bắc không muốn làm cô gái trước mặt này bị thương, vì vậy chỉ dùng có ba phần sức mạnh, thế nhưng Tô Nam đã không thể nào chống cự nổi.

Hai người chỉ vừa va chạm đã tách ra.

Cổ Thành Bắc thì vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, không có chút tổn thương, còn Tô Nam phải lùi về phía sau mấy chục bước mới có thể đứng vững. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta thoáng chốc đỏ bừng.

“Cô gái này, cô là người của Long Quyền sao?”

Cổ Thành Bắc kinh ngạc nhìn về phía Tô Nam, nhìn dáng vẻ của Tô Nam, chắc hẳn cũng phải đã tập luyện nhuần nhuyễn Long quyền pháp này hơn mười năm, mới đạt được trình độ như thế này.

Tuy rằng, Long quyền này vẫn còn thua kém Chân Võ quyền của Trấn Võ Quân, nhưng cũng là bộ môn quyền pháp được xếp vào hạng thứ hai, thứ ba trên thế giới.

Hơn nữa, loại Long quyền pháp này không truyền cho người ngoài.

Khi Trấn Võ Quân còn chưa được thành lập, tất cả bộ đội ở nước H, đều sử dụng Long quyền pháp này làm bộ môn quyền pháp cơ bản. Sau này, Trương Hiên sáng chế ra Chân Võ quyền, Long quyền mới bị đào thải.

Tuy nhiên, hiện giờ, bộ đội Long Quyền vẫn là dùng bộ Long quyền pháp này làm bộ môn quyền pháp cơ bản.

Tô Nam ở đối diện nghe thấy, lập tức lộ ra vẻ kiêu ngạo: “Ông biết Long quyền? Ông cũng là người của Long Quyền sao?”

Cổ Thành Bắc lắc đầu, khóe miệng nở một cười.

Tô Nam lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn Cổ Thành Bắc, nói với giọng điệu lạnh lùng: “Ông xem thường Long quyền đấy à?” App TYT tytnovel.com

“Cô giáo Tô, bộ Long quyền này của cô tuy rất mạnh mẽ nhưng lại thiếu đi độ dẻo dai, tập luyện lâu ngày, sẽ gây tổn thương không nhỏ cho cơ thể, nên nó đã sớm đã bị đào thải rồi, sao cô...”

Trương Hiên lên tiếng, từ tốn nói, dù sao Tô Nam cũng là cô giáo của Phi Huyên, Trương Hiên không muốn một cô gái xinh đẹp như vậy, sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị bại liệt về sau này.

Trong lúc mà Trương Hiên tập luyện bộ Long quyền pháp này, phát hiện trong đó chưa đủ độ dẻo dai, nên mới tự sáng tạo ra bộ Chân Võ quyền.

Nếu như kiên trì tập luyện bộ quyền pháp này, đến lúc về già nhất định sẽ bị liệt!

Có điều, Trương Hiên vẫn còn chưa nói hết câu, Tô Nam lạnh lùng đã cắt đứt: “Đào thải? Anh thì biết cái gì cơ chứ? Một tên công tử quần áo là lượt khí sắc nhợt nhạt, nếu không nể tình anh là bố của Phi Huyên, thì tôi còn đánh cả anh đấy!”

Trước đó, ấn tượng của cô ta đối với Trương Hiên cũng có thể nói là không tệ, thế nhưng sau khi biết được Trương Hiên chính là chủ nhân của ngôi biệt thự này, thái độ của cô ta lập tức thay đổi hẳn.

Thời gian trước, khi có tin đồn rằng Ức Mộng Hiên sắp phá sản, cô ta có nghe nói rằng lúc đó, Hạ Mộng đi khắp nơi để tìm người giúp, nhưng không có ai đồng ý giúp đỡ, hoặc là có đồng ý giúp thì lại kèm theo điều kiện kín đáo. Nếu như Trương Hiên mà giàu có như vậy, thì lúc đó anh đã ở đâu?

Hơn nữa, rõ ràng là Trương Hiên đang mỉa mai bộ Long quyền pháp mà ông nội cô ta sáng tạo ra, nói đây là một bộ quyền pháp đã bị đào thải, điều này càng khiến cô không thể nhẫn nhịn được!

Nghe vậy, sắc mặt của Thanh Long và Bạch Hổ đều hơi đanh lại.

Cô gái này dám bất kính Thiên Vương! Đáng tội chết!

Trong mắt bọn họ, Trấn Thiên Vương luôn luôn được sếp ở vị trí số một. Người nào sỉ nhục đến Thiên Vương, nhất định phải chết!

Ngay khi bọn họ chuẩn bị ra tay, thì Trương Hiên đã nhẹ nhàng kéo một cái.

Lúc này, hai người mới miễn cưỡng kìm nén sát khí trong lòng lại.

“Cô giáo Tô đây có quan hệ gì với tiền bối Tô Hoài Nhân vậy?”

Trương Hiên mỉm cười nói.

Tô Hoài Nhân, một vị tông sư, người sáng lập ra Long quyền, Thần bảo hộ của nước H trước cả Trương Hiên. Tất cả mọi người đều có lòng kính trọng đối với vị tiền bối cao tuổi này.

Thanh Long và Bạch Hổ nghe thấy lời nói của Trương Hiên thì sắc mặt đều biến đổi, hai người bọn họ cũng rất tôn kính vị tiền bối cao tuổi này.

“Anh biết ông nội của tôi sao?”

Câu nói của Tô Nam đã xác nhận suy đoán của Trương Hiên.

“Ngưỡng mộ trong lòng, chưa có dịp gặp mặt!”

Trương Hiên vừa cười vừa nói.

Tô Nam nghi ngờ nhìn Trương Hiên, một công tử ăn chơi lại có thế biết đến ông nội của cô ta sao?

Hay là... người này đến đây chính là vì nhắm vào ông nội của cô ta đây?



App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play