Lúc Nhiễm Tỉnh về đến nhà, nhìn thấy Nhiễm Tư Trạch đang ở phòng khách chờ cô, thấy cô trở về, ông giơ tay xem đồng hồ, nói: "Tỉnh Tỉnh, sao hôm nay con về muộn thế, gần 10 giờ rồi."

Nhiễm Tỉnh vừa thay giày vừa trả lời: "Không phải trước đó con nói với ba rồi sao, hôm nay con về muộn."

Nhiễm Tư Trạch quan tâm hỏi: "Cả ngày hôm nay đều ở ngoài, làm gì đó?"

Nhiễm Tỉnh thẳng thắn trả lời: "Hẹn hò với bạn trai."

Nhiễm Tư Trạch hiển nhiên là không tin, không ai hiểu con gái bằng cha, Nhiễm Tỉnh chính là kiểu người F.A trời sinh, tìm được bạn trai mới lạ. Ông thở dài một tiếng, nói: "Tỉnh Tỉnh, có phải ngày nào ba cũng chèn ép con tới phát phiền nên con mới chạy ra ngoài cả ngày phải không?"

Lúc này Nhiễm Tỉnh mới nghiêm túc nhìn về phía Nhiễm Tư Trạch.

Cô đã nói rất nhiều lần, đi hẹn hò với bạn trai, nhưng Nhiễm Tư Trạch lại sống chết không tin.

Cảm giác trong mắt ông, cả đời này cô cũng không tìm nổi bạn trai .

Nhiễm Tỉnh vốn định giải thích một chút, nhưng vừa mới hẹn hò với Phó Tuyết Thần không lâu, còn chưa đến mức có thể gặp người lớn trong nhà. Vả lại với tính cách cuồng con gái như Nhiễm Tư Trạch, nếu biết chuyện con gái yêu đương, chắc chắn ông sẽ nhịn không được mà tra hỏi ba đời tổ tiên nhà người ta.

Nhiễm Tỉnh lạnh nhạt trả lời: "Ba chèn ép con được sao? Từ nhỏ đến lớn, biết bao lần ba lải nhải muốn con ra ngoài cố gắng giao tiếp mở rộng mối quan hệ, con nghe sao?"

Trái tim Nhiễm Tư Trạch chịu một đòn trí mạng.

Con gái ông lớn như vậy, chưa bao giờ trở thành dáng vẻ mà ông hy vọng. Từ nhỏ cô vốn thông minh luôn có chủ kiến, không phải đứa trẻ ông nói gì cũng nghe.

Khuôn mặt hiền hòa tuấn tú của Nhiễm Tư Trạch tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, chỉ nhẹ nhàng nói: "Tỉnh Tỉnh, ba thấy con mỗi ngày đều lười biếng nằm nhà, không nhịn được có chút ghét bỏ, cảm thấy con suốt ngày rúc trong nhà như vậy không tốt lắm, nhưng đến khi con không có nhà, lại không nhịn được nhắc tới con."

Tóm lại, toàn thân Nhiễm Tư Trạch tràn ngập cảm giác chua xót cùng bất đắc dĩ của người cha già.

Nuôi con gái thật là khó quá mà.

Con gái đáng yêu xinh đẹp như vậy, ở lì trong nhà thì lo cô cả đời này phải sống cô đơn, không ở nhà lại lo cô bị con sói nào tha đi mất.

Sầu đời.

Nhiễm Tỉnh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, giọng nói thanh thúy non nớt: "Như nhau cả thôi, bản tính con người là như vậy, lúc con không ở nhà, có chút nhớ hai người, nhưng khi về đến nhà rồi, ở lâu lại thấy có hơi chán."

Dừng một chút, cô bổ sung, nói: "Yên tâm, ngày mai con lại cút đi."

Ba Nhiễm lắc đầu cười.

Thật ra, so với đám bạn có con cái học đại học một năm gặp được mặt nhau được mấy lần, con gái nhỏ nhà ông vẫn còn lưu luyến gia đình lắm, động một chút lại chạy về nhà, cũng tốt lắm chứ.

Tuy rằng ngoài miệng nói toàn lời ghét bỏ, nhưng đó cũng là vì muốn tốt cho con gái, hy vọng sau này cô có thể hạnh phúc.

Con gái do mình sinh ra, hơn nữa cũng chỉ có duy nhất đứa con này, làm sao mà ba Nhiễm cảm thấy ghét bỏ được, muốn còn không kịp chuyện cô thường xuyên về nhà, càng muốn cô mỗi ngày đều ở nhà không cần đến trường.

Ba Nhiễm lại nhìn đồng hồ, 10 giờ, ông biết sáng mai con gái còn có chuyến bay, cũng không lải nhải nữa, chỉ dặn dò nói: "Vậy con đi ngủ sớm một chút, muốn về nhà tùy tiện chọn một ngày cuối tuần hoặc ngày nào được nghỉ rồi về cũng được, dù sao trong nhà cũng không thiếu tiền, tiền vé máy bay cũng chưa bao giờ thiếu. Chỉ là.......ba mẹ cũng hy vọng bình thường con có bạn bè giao hữu, nói cho cùng ở nhà mãi cũng không tốt, nên mới không nhịn được mà lải nhải với con mấy câu, con cũng đừng để trong lòng."

Nội tâm Nhiễm Tỉnh cảm thấy ấm áp, cô biết ba cô thực sự vừa nuông chiều vừa đau xót cô, mới có thể nhắc mãi như vậy, nếu không một tổng giám đốc lớn như vậy, làm gì có thời gian rảnh rỗi mà quản cô.

Nhiễm Tỉnh ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi, bị hai người lải nhải nhiều năm như vậy, đã sớm thành thói quen."

Dừng một chút, lại nói: "Vậy ba, con đi ngủ đây, ba cũng đi ngủ sớm một chút nha."

Ba Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu.

Nhiễm Tỉnh lên lầu, trở về phòng ngủ của mình, rửa mặt xong, nằm trên giường, liền nhìn thấy điện thoại có tin nhắn chờ, vị blogger kia đã gửi tin nhắn qua.

Nhiễm Tỉnh click mở xem ảnh chụp, tấm ảnh đầu tiên chính là cảnh hôn.

Thời gian vào buổi tối, đầu đường Xuân Hi dòng người đi qua đi lại tấp nập không thôi, thiếu nữ bị ôm eo đang kiễng chân ngửa cổ đón nhận nụ hôn của nam sinh cao lớn...

Ảnh chụp cũng không có thêm hiệu ứng gì, chỉ là bối cảnh có bị chỉnh sửa một chút, ánh đèn và biển người đều biến thành quầng sáng hư ảo, thời gian dường như dừng lại, chỉ còn hình thành chàng trai và cô gái hôn nhau say đắm giữa đường phố ồn ào, náo nhiệt.

Bức ảnh cực kỳ đẹp mắt, gợi cảm xúc như một tình yêu trong phim điện ảnh.

Cái người Nhiễm Tỉnh này..... Mạch não của cô từ trước đến giờ tương đối trong sáng, cô lưu lại bức ảnh, sau đó phóng to lên, cố ý phóng to chỗ hai người môi lưỡi tiếp xúc, tỉ mỉ ngắm một hồi, xác nhận không có chi tiết nào muốn hủy tam quan, vỗ ngực bộp bộp thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Còn tốt, còn tốt, không chụp được cảnh Phó Tuyết Thần luồn đầu lưỡi vào.

Bằng không, tưởng tượng đến cảnh vị blogger kia phóng to chi tiết nhỏ đó, thấy được một đoạn đầu lưỡi, thì...mất mặt quá đi a a a a a!

Nhiễm Tỉnh kiểm tra xong bức ảnh hôn đó, xác nhận không có điểm bất thường, đến lúc xem ảnh chụp đường phố lại cực kỳ lạnh nhạt.

Đến ảnh hôn của mình cũng đã xem, thì ảnh chụp đường phố, vô cảm rồi.

Nhiễm Tỉnh tùy tiện lưu một loạt ảnh, sau đó ấn mở Weibo.

Trên trang chủ, vừa vặn hiện ra ảnh mới cập nhật của blogger đường phố kia.

Kiểu blogger nhiếp ảnh đường phố như vậy, cơ bản mỗi lần đăng ảnh đều đăng theo kiểu 9 ô vuông. Dù sao cũng là ảnh chụp đường phố, mục đích là chụp những phong cảnh khác nhau để mọi người tham khảo một chút, nhưng blogger hôm nay lại chỉ đăng ảnh của Phó Tuyết Thần và Nhiễm Tỉnh, đã đăng mấy bức ảnh đường phố, cũng đăng luôn mấy tấm Phó Tuyết Thần và Nhiễm Tỉnh cực kỳ đáng yêu nhìn thẳng vào ống kính giơ tay chữ V.

Dòng trạng thái là: "Hôm nay gặp được một cặp tình nhân vô cùng đáng yêu ở đường Xuân Hi, cho nên đêm nay lười biếng chỉ đăng ảnh hai người bọn họ, mau đến chiêm ngưỡng nhan sắc đỉnh cao của người qua đường."

Chủ blog có hơn ba mươi vạn lượt theo dõi tuyệt đối không phải để trưng cho đẹp, vừa đăng lên Weibo không đến nửa tiếng, đã có vài trăm bình luận.

Nhiễm Tỉnh nhấn vào xem ——

"Chàng trai này, tuyệt quá đi! Chỉ mặc áo phông với quần jean mà lại đẹp trai như vậy!”

"Trời ạ, đây quả thật là nhan sắc đỉnh cao, anh trai nhỏ đúng là trêu người mà, đáng tiếc là có bạn gái rồi 1551*."

(*) Ngôn ngữ mạng TQ mô tả âm thanh tiếng khóc.

"Đây là kiểu trang phục gì vậy, quần áo hai người này mặc đều cực kì đơn giản, hoàn toàn dựa vào khuôn mặt! Quả nhiên đây là một thế giới nhìn mặt, mặt đẹp mặc gì cũng đẹp."

"Chị gái nhỏ cực kì đáng yêu siêu xinh đẹp, đệ nhất mỹ nữ lại có chút ngốc nghếch, ngưỡng mộ."

"Chỉ có tôi chú ý tới chênh lệch chiều cao thôi sao? Nữ sinh này chỉ cao tới ngực nam sinh, khoảng cách chênh lệch tầm 30cm đó!"

"Tôi lớn như vậy lần đầu tiên thấy anh trai nào cao như vậy, a, tôi thấy có điểm không đúng lắm."

Ánh mắt của người qua đường luôn bị thu hút bởi người đẹp, hồi đó "anh trai giường trên" cũng hot như vậy.

Nhiễm Tỉnh sử dụng mạng xã hội chủ yếu là Wechat, Weibo không sử dụng nhiều lắm, cô không phải loại con gái thích đăng ảnh công khai trên mạng xã hội, cho nên chỉ tùy ý xem một chút, ngay cả nhấn like cũng chưa từng.

Vốn dĩ tưởng rằng chuyện này sẽ mau qua, nhưng ngay sau đó làm mới trang chủ, lại thấy chủ blog đăng bài này một lần nữa.

Blogger chụp đồ nam lúc trước nói: "Tôi liếc mắt một cái liền nhìn trúng anh chàng này, muốn chụp một bức ảnh đường phố cho cậu ấy, nhưng lại bị từ chối, lý do...Một lời khó nói hết..."

Blogger chụp đồ nữ chia sẻ lại bài viết: "Tôi cũng muốn chụp một bức ảnh trên phố cho chị gái nhỏ này, cũng là bị anh trai kia từ chối, sau đó đồng nghiệp đã nói cho tôi lý do, khóc."

Blogger chụp đồ đôi lại chia sẻ bài viết một lần nữa, nói: "Ha ha ha ha ha anh trai nhỏ nói không dễ dàng mới thoát kiếp độc thân, nếu muốn khoe cũng chỉ khoe ảnh chụp đôi nên mới không đồng ý chụp đơn ảnh người với phố, cậu ấy còn để lại email để tôi gửi ảnh gốc và bản chỉnh sửa cho cậu ấy lưu làm kỷ niệm, còn muốn tôi ghép ảnh hai người bọn họ, cuối cùng còn cho tôi chụp cảnh hôn của hai người. Tóm lại, cặp đôi này quả là đáng yêu ha ha ha ha ha!" - đọc, nghe truyện trên app TYT

Loại truyện cười ngốc nghếch này vốn cực kỳ hấp dẫn người khác.

Dưới phần bình luận lại càng thêm sôi nổi ——

"Rõ ràng là tôi tới xem quần áo, tại sao lại đột nhiên ăn phải cơm chó thế này."

"Đáng yêu chết đi được, cười chết tôi mất!"

"Ngọt quá đi, bắt đầu cảm thấy chua chua, tôi vừa ăn chanh."

"Ha ha ha ha ha anh trai nhỏ ngốc nghếch, trông thì rất lạnh lùng nhưng có vẻ IQ không cao lắm nhỉ."

"Thôi đi, chỉ số thông minh rất cao đó, cậu ấy hình như là ở Trúc Viện, tôi có bạn học đại học ở đó, cho nên đã từng xem qua ảnh chụp của cậu ấy, cậu ấy là giáo thảo của trường học, hơn nữa còn là đại thần của Trúc Viện, học tập trâu bò cực kỳ. Mấy người có thể kiểm tra bức ảnh những người đoạt giải Khâu Tái năm nay, có cậu ấy trong đó."

"Tôi tra Baidu giải Khâu Tái một chút, sau đó liền kinh ngạc."

Ngay cả chủ blog cũng không nhịn được trả lời bình luận: "Đờ mờ, học bá sao! Thâm tàng bất lộ! Nhưng mà cậu ấy thật sự không làm mình làm mẩy chút nào, hơn nữa còn cực kỳ chiều bạn gái, nhìn bạn gái bằng ánh mắt lấp lánh! Tôi có ấn tượng cực kỳ tốt với cậu ấy!"

Phó Tuyết Thần quá mức kinh tài tuyệt diễm, chỉ bằng mặt đã thu hút không ít sự chú ý, huống chi việc học của anh còn đặc biệt nổi trội, tiếng tăm lẫy lừng.

Nhiễm Tỉnh chỉ mới đọc bình luận một lúc, tốc độ chia sẻ bài viết nguyên văn đã tăng gấp đôi, hiển nhiên mọi người đều bị kinh ngạc bởi giá trị nhan sắc thần tiên của học bá trường danh giá này.

Nhiễm Tỉnh với việc này tập mãi đã thành thói quen, nam sinh như Phó Tuyết Thần bất luận khía cạnh nào cũng có thể hấp dẫn người khác, tùy tiện chụp một tấm ảnh trên phố cũng có thể khiến náo loạn quy mô nhỏ.

Cô lại tùy ý đọc bình luận một lúc nữa, cũng hết hứng với đề tài này, trực tiếp đi ngủ.

*

Bên kia, Phó Tuyết Thần trở về khách sạn. Anh rửa mặt xong, mở máy tính kiểm tra ảnh chụp hôm nay một chút rồi nói một tiếng cảm ơn với chủ blog.

Nhìn bức ảnh hôn hoàn mỹ tới từng chi tiết, Phó Tuyết Thần cực kỳ hài lòng, trực tiếp ấn chuột phải lưu tấm ảnh, cài đặt thành hình nền máy tính.

Về phần bình luận trên mạng, anh cũng không để ý, anh bán nhan sắc chính là để lấy ảnh chụp, cho dù người khác có bàn tán như thế nào anh cũng không quan tâm, trên thực tế, người như anh đẹp trai từ nhỏ đến lớn, từ bé đã xuất sắc, sống trong lời bàn tán của dư luận.

Sau khi sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy, Phó Tuyết Thần bắt đầu giải quyết việc riêng.

Lấy ra cuốn sách bài tập toán, Phó Tuyết Thần bắt đầu giải từng đề, làm xong một đề, đột nhiên nghĩ tới cái gì, bèn mở Wechat gọi video cho mẹ anh.

Diệp Hi mẹ của Phó Tuyết Thần đang trong kì nghỉ quốc khánh dài hạn ở nước Anh, vốn dĩ dự định của Phó Tuyết Thần là sang Anh thăm bà, nhưng vì Nhiễm Tỉnh mà anh tạm thời quyết định tới Thành Đô.

Luân Đôn lúc này đang là buổi chiều, Diệp Hi lại đúng lúc đang online, ngay lập tức nhận được cuộc gọi của con trai, tươi cười dịu dàng hỏi: "Hôm nay sao cục cưng lại gọi video cho mẹ vậy!"

Diệp Hi chính là kiểu mỹ nhân thuần khiết cổ điển, hơn nữa tuổi tác cũng không phải quá lớn, lại chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận, rõ ràng con trai đã là sinh viên năm hai rồi, nhưng nhìn bà lại xinh đẹp như tiên tử, mang theo một loại cảm giác thanh tao xa cách, không dính chút khói lửa nhân gian.

Vẻ ngoài Phó Tuyết Thần giống bà, vì thế cũng mang vẻ thanh nhã sạch sẽ như tiên nhân.

Phó Tuyết Thần gọi một tiếng "Mẹ", đang định nói tiếp thì Diệp Hi bên kia lại lên tiếng oán giận: "Bé cưng à, nói thật, con càng lớn lại càng không đáng yêu. Lúc còn nhỏ con cực kỳ ngoan ngoãn hiểu chuyện, bà dì cả tới con pha trà gừng, kêu khát một tiếng con lập tức cho mẹ cốc nước ép trái cây, mẹ mệt con lập tức chạy tới mát xa bả vai. Nhưng hiện tại, mẹ cảm thấy con đối với mẹ còn không nhiệt tình bằng toán học."

Diệp Hi vẫn luôn cảm thấy con trai mình là một thiên sứ nhỏ, là kiểu cực kì ngọt ngào đáng yêu, lúc con nhà người ta còn đang tranh giành đánh nhau trong mẫu giáo, Phó Tuyết Thần của bà đã có thể chăm sóc bà được rồi.

Năm đó Diệp Hi không ngừng cảm thán, rốt cuộc bà đã sinh ra đứa con thần tiên gì vậy, nếu như con trai bà đều giống như Phó Tuyết Thần, bà chắn chắn có thể sinh cả tá.

Nhưng thật ra đó cũng chỉ là lúc nhỏ, con trai càng lớn càng lạnh nhạt, hơn nữa luôn mất ngủ, khó tránh có thời điểm tính tình không được tốt cho lắm.

Bà lại tiếp tục oán giận: "Hơn nữa lần này tới Anh, vậy mà con dám thả bồ câu mẹ."

"Ai, cũng không phải mẹ muốn nổi nóng với con, mà mẹ đã hẹn gặp một bác sĩ tâm lý cực kỳ lợi hại cho con ở Luân Đôn. Tuy rằng ở Mỹ mới có điều kiện chữa trị tốt nhất, nhưng trước đó ở Mỹ chúng ta không chữa khỏi, mẹ cũng không thể bỏ cuộc, liền nghĩ có thể đưa con sang Châu Âu thử xem, bên đây cũng có điều kiện chữa bệnh tốt, biết đâu có thể chữa khỏi bệnh thì sao.”

Diệp Hi là họa sĩ, thời niên thiếu cũng có mộng tưởng muốn theo đuổi, nhưng con trai bảo bối quanh năm suốt tháng mất ngủ, Diệp Hi liền gác lại tâm theo đuổi sự nghiệp, mang theo con trai đi khắp nơi chữa bệnh, điều kiện của Phó gia tốt, chữa bệnh cho con cái cũng không thiếu tiền, mấy năm nay Trung y, Tây y, y học lâm sàng hay tâm lý học từ trong đến ngoài nước, Diệp Hi đều đưa con trai đi thử rồi.

Thật ra ông nội Phó cũng đã từng đề nghị Diêp Hi sinh thêm một đứa nữa, nhưng bà vẫn luôn gánh lấy áp lực quyết không chịu sinh, bà cảm thấy nếu sinh một đứa nữa thì sẽ không có thời gian, không đủ tinh lực đưa con trai đi chữa bệnh.

Trong thâm tâm bà, Phó Tuyết Thần quả thực là đứa trẻ đặc biệt, lớn lên đẹp trai, lại thông minh, còn đặc biệt hiểu chuyện biết chăm sóc người khác, tưởng tượng một đứa trẻ tuyệt vời như vậy bởi vì mất ngủ mà...suýt chết.

Diệp Hi liền cảm thấy cực kì khó chịu.

Còn có thể làm gì được nữa, người làm mẹ phải mạnh mẽ, Diệp Hi chỉ còn cách tiếp tục mang con trai đi khắp nơi chữa bệnh, nhưng điều khiến bà lo lắng là, Phó Tuyết Thần chủ động từ bỏ việc trị liệu.

Bà cảm thấy, nếu như vậy, ngay cả hy vọng cơ bản cũng không có.

Cho nên, năm đó con trai lựa chọn đại học ở thành phố này, Diệp Hi thực sự cảm thấy khó chịu một thời gian dài, không phải trường học không tốt, mà là bà nhìn ra Phó Tuyết Thần dường như đã từ bỏ, anh không còn muốn chữa bệnh, chỉ có ý định ngây ngốc ở thành phố này, dùng thời gian cuối cùng ở cạnh người nhà.

Phó Tuyết Thần nghe vậy, thở dài một tiếng, anh cũng biết mẹ đã vì anh mà trả giá rất nhiều, mẹ anh sinh ra trong một gia đình nghệ thuật, bàn tay vẽ đẹp trời phú, nhưng ngoại ngữ lại nát nhừ, hiện giờ tiếng anh của Diệp Hi lưu loạt, các thuật ngữ y học đều rõ ràng, điều này......Đều là bởi vì để việc chữa bệnh cho Phó Tuyết Thần trở nên dễ dàng hơn.

Anh lộ ra một nụ cười ấm áp, nói: "Mẹ, bây giờ con có thể ngủ rồi!"

Diệp Hi bên kia vẫn còn mải lải nhải: "Bé cưng, con không thể từ bỏ, con từ bỏ thì sẽ mất toàn bộ, con biết con mới bao nhiêu không, mới chưa đến mười chín......"

Ngay sau đó, tỉnh táo lại, bà cả kinh nói: "Cái gì cái gì, con có thể ngủ rồi ư?"

Lúc trước Phó Tuyết Thần theo đuổi Nhiễm Tỉnh không thành, vậy nên không kể chuyện anh có thể ngủ với mẹ, cho nên đã để mẹ anh lo lắng hồi lâu, hiện giờ anh có thể thẳng thắn thừa nhận: "Lúc trước ở trường học gặp được một bạn nữ, nhìn thấy cô ấy, con cảm thấy cực kỳ buồn ngủ, sau đó thời gian gần đây mỗi ngày đều ngủ được."

Diệp Hi giật mình: "Bạn nữ?!"

Bà cảm thấy toàn bộ chuyện này đều không thể tưởng tượng được, bà đem con trai bảo bối đi gặp đủ loại bác sĩ, đều...không có tác dụng bằng một bạn nữ.

Nhưng mà, nghĩ đến việc con trai bảo bối có thể ngủ, bà lại nổi lên một trận kích động.

Giọng nói của bà mang theo chút run rẩy: "Cho nên hiện tại con có thể ngủ rồi đúng không, mau, nói cho mẹ biết giấc ngủ gần đây nhất như thế nào."

Phó Tuyết Thần đương nhiên không hề giấu giếm mà nói hết tình trạng ngủ gần đây cho bà, khi còn bé anh còn có thể dựa vào thuốc ngủ, nhưng tới đại học, mấy loại thuốc ngủ đó đều trở nên vô dụng, năm nhất đại học, cơ bản không ngủ được.

Anh dùng ảnh Gaara làm ảnh đại diện, chính là vì cảm thấy hai người bọn họ quả thực rất giống nhau.

Anh mỉm cười kể lại: "Lúc trước khai giảng lớp tuyến tính đại số có gặp mặt, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy con đã có thể ngủ, lúc đầu không nói với mẹ, là bởi vì con cũng không chắc chắn có phải ngủ được hay không, sau đó, chỉ cần ngồi ngây ngốc bên cạnh cô ấy cũng có thể ngủ, bây giờ ở Thành Đô, đi chơi với cô ấy, con đứng cũng có thể ngủ."

Diệp Hi nghe vậy, tấm tắc khen ngợi, nhưng phần nhiều hơn vẫn là tâm lý kích động, thoải mái cùng hưng phấn. Bệnh của con trai mười mấy năm không thấy khởi sắc, hiện giờ lại có hy vọng chữa trị, đáy mắt Diệp Hi ánh lên chút lệ: "Như vậy.....vậy là có thể ngủ rồi! Nhưng......Con định làm như thế nào? Là một cô gái sao? Cái đó....Hay con con con lấy sắc.....dụ đi!

Phó Tuyết Thần sớm đã thành Phật đối với bệnh tật của mình, nhưng mẹ anh là Diệp Hi, lại chưa bao giờ từ bỏ. Phó Tuyết Thần không muốn mẹ mình thương tâm, chỉ có thể phối hợp với bà, vừa có ngày nghỉ liền đi khắp nơi chữa bệnh.

Hiện giờ có hy vọng chữa trị, Diệp Hi thật sự là, chỉ hận không thể bán đứng con trai.

Bà nhìn chằm chằm vào video: "Bề ngoài con giống mẹ, cực kỳ đẹp mắt, chỉ là có chút quầng thâm, cô gái đó chắc hẳn sẽ không từ chối con đâu."

Dừng một chút, lại nói: "Dù sao mẹ cũng mặc kệ, cho dù con có thích hay không, đều phải theo đuổi người ta bằng được. Coi như là vì kéo dài tính mạng."

Lúc trước Phó Tuyết Thần không nói cho mẹ anh, chính là sợ Diệp Hi vì anh, mà trực tiếp trói cô gái nhỏ đem tới chữa bệnh cho anh.

Mười mấy năm đi gặp danh y, sợi dây trong lòng Diệp Hi vốn đã căng chặt, phàm là một tia hy vọng nhỏ nhoi, bà cũng sẽ nắm lấy không buông, cho dù tia hy vọng đó là một cô gái.

Phó Tuyết Thần nhẹ nhàng cười, nói: "Mẹ, con có chừng mực, chuyện này mẹ đừng xen vào."

Dừng một chút, lại nói: "Cô ấy là bạn gái con rồi."

Diệp Hi còn có thể nói gì nữa, con trai bà vốn cực kỳ hiểu chuyện, không phải sao, ngay cả người cũng trực tiếp theo đuổi tới tay rồi.

Nhưng mà, tuy rằng Diệp Hi rất sung sướng với chuyện con trai có thể ngủ, nhưng lương tâm khó tránh khỏi có chút bất an, cảm thấy động cơ con trai mình không trong sáng, có lỗi với cô gái nhỏ: "Con đã nói chuyện của mình cho cô bé đó chưa."

Phó Tuyết Thần lắc đầu: "Chưa có."

Diệp Hi thở dài: "Con làm như vậy không tốt lắm đâu, con nên thẳng thắn nói ra mọi chuyện thì hơn."

Phó Tuyết Thần bất đắc dĩ cực kỳ: "Con nào dám, cô ấy lại không thích con."

Diệp Hi kinh ngạc: "Vậy hai người bọn con...."

Phó Tuyết Thần nói: "Con thích cô ấy, gần như là yêu từ cái nhìn đầu tiên, theo đuổi cô ấy một thời gian, đến quốc khánh mới đồng ý hẹn hò với con, nhưng cô ấy tương đối lạnh nhạt với chuyện tình cảm, không phải kiểu người muốn yêu đương, con theo đuổi cô ấy rất lâu, cô ấy mới đồng ý hẹn hò mà thôi, cũng không phải nói thích con. Con liền...không dám nói với cô ấy."

Phó Tuyết Thần nào dám nói ra chân tướng, cô nương Nhiễm Tỉnh này cơ bản chính là loại không có cảm xúc gì với chuyện yêu đương, nếu biết chân tướng thì sẽ...quăng anh đi!

Tuy rằng, anh thật sự thích cô mới dám tỏ tình.

Nhưng Phó Tuyết Thần không dám đánh cược.

Anh cảm thấy, trước tiên cứ ở cạnh nhau, chờ đến lúc tình cảm sâu đậm một chút, sẽ nói rõ với cô.

Thật ra Diệp Hi vẫn còn rất nhiều lo lắng, bà trầm ngâm một lát, nói: "Trước tiên con cứ ở bên cạnh cô bé đó đã, nhưng cũng không thể từ bỏ việc chữa bệnh. Thử nghĩ đến sau này xem, hiện tại nhìn cô bé đấy có thể ngủ, nhưng nhỡ đâu ngày nào đó con nhìn cô bé lại không ngủ được nữa, nhìn mặt cô gái khác lại ngủ được, vậy hai đứa các con định làm gì?"

Phó Tuyết Thần lắc đầu: "Sẽ không có chuyện đó."

Diệp Hi: "Vì sao lại không? Cách chữa bệnh này căn bản không tính là phương án trị liệu nghiêm túc."

Hàng mi dài của Phó Tuyết Thần khẽ phẩy, nói: "Trực giác."

Diệp Hi khó hiểu nhướng mày.

Giọng nói Phó Tuyết Thần cực kỳ nhẹ nhàng: "Không bao giờ có một người như vậy nữa, cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ của con."

Từ diện mạo đến tính cách, từ vẻ ngoài đến nội tâm, đều thích hợp với anh như vậy.

Phó Tuyết Thần cảm thấy, cuộc đời này chỉ gặp được một Nhiễm Tỉnh như vậy, anh không có khả năng gặp được someone like Nhiễm Tỉnh, khiến Phó Tuyết Thần dồn hết toàn tâm toàn ý mà thích, móc tim móc phổi mà đối đãi.

Trò chơi tình yêu này, thử qua một lần, chết cũng không tiếc.

Anh vốn không phải là mệnh trường thọ.

Diệp Hi quả thực có thể cảm nhận được con trai hằng năm bị mất ngủ tra tấn đến thống khổ, nhưng Phó Tuyết thần không phải loại người có thói quen biểu hiện vẻ mặt ủ rũ với người khác, ngược lại, toàn bộ áp lực của anh đều cất giấu sâu trong thâm tâm, ở trước mặt người khác, anh vĩnh viễn đều là Phó Thần ôn hòa tao nhã, trấn định thong dong.

Tựa như chuyện mất ngủ ốm đau không mảy may ảnh hưởng đến anh.

Nhưng rốt cuộc, vẫn ảnh hưởng.

Phó Tuyết Thần từ rất nhỏ đã tiếp nhận sự thật, anh sẽ chết sớm lúc tuổi xuân mười tám mười chín tuổi.

Đối với cái chết, Phó Tuyết Thần hết sức thản nhiên, nếu có một ngày thật sự rời đi, anh cũng sẽ không sợ hãi, chỉ biết bình tĩnh nhẹ nhàng mà bước vào một thế giới khác hoàn toàn lạ lẫm.

Cho nên, nếu thật sự không yêu Nhiễm Tỉnh, hoặc bệnh của anh không chữa được, sinh mệnh cũng sẽ kết thúc!

Diệp Hi nhìn màn hình di động, lúc Phó Tuyết Thần nhắc tới bạn gái, khóe môi mang theo ý cười, dáng vẻ ôn nhu kiên định, bà bất giác cũng mỉm cười: "Bé cưng, con thật sự chìm đắm trong tình yêu rồi, vậy con càng phải chữa bệnh thật tốt, nếu không làm sao có thể hứa hẹn cả đời với con gái nhà người ta."

Lông mi Phó Tuyết Thần run rẩy, không lên tiếng mà thay đổi đề tài: "Đúng rồi, lần này con tìm mẹ, là muốn mẹ giúp con mang hai đôi giày từ Anh về."

Diệp Hi trêu chọc: "Giày đôi hả?"

Phó Tuyết Thần "Vâng" một tiếng.

Anh thật sự cảm thấy mình...Sống không được lâu, cho nên lúc yêu đương nghiêm túc tới đáng sợ.

Những cặp đôi khác có, anh và Nhiễm Tỉnh cũng phải có.

Anh nghĩ, Nhiễm Tỉnh chắc chắn sẽ không biết anh thích cô nhiều đến nhường nào.

Anh muốn dùng đoạn thời gian cuối cùng của sinh mệnh để yêu đương với cô.


TYT & Đại Tỷ team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play