Buổi sáng ngày thứ 6, chuyến bay của Nhiễm Tỉnh đáp xuống Hàng Châu.
Khi về nhà sắc trời đã khá muộn, vì an toàn nên Nhiễm Tỉnh đã gọi ba cô tới đón. Nhưng lúc khởi hành trời còn sáng, ngại việc đưa đón quá phiền phức, Nhiễm Tỉnh đã từ chối ba còn mình trực tiếp đón xe tới.
Đương nhiên, trên đường cô cũng lặng lẽ liên lạc với Phó Tuyết Thần.
Sân bay quốc tế Thành Đô mang theo rất nhiều kỉ niệm của cô, mà những kỉ niệm này đều khiến cô rơi nước mắt.
Năm nhất, lần đầu tiên cô xa nhà, lần đầu tiên chia ly, không quen thời tiết, cũng không hợp khẩu vị đồ ăn Hàng Châu, rất nhiều điều chưa thích ứng, không muốn rời nhà, cho nên mỗi lần ra sân bay cô đều khóc, mỗi lần qua cổng kiểm tra an ninh mí mắt đều sưng húp.
Đương nhiên cũng chỉ kéo dài hết học kỳ 1 năm nhất, đến học kỳ sau cô cũng đã bình tĩnh lại, rồi tới năm hai, cô cũng không cần cha mẹ đưa tới sân bay nữa, hơn nữa nhớ lại chuyện trước kia còn cảm thấy rất mất mặt.
Hình ảnh đứa con gái khóc nức nở ở sân bay Tứ Xuyên nói mình không đi học, chỉ nghĩ đến thôi cô cũng không dám nhìn lại, nhưng đó quả thật mới là cô chân thật nhất.
Một năm này, Nhiễm Tỉnh cảm thấy bản thân thật sự đã trưởng thành, khỏi phải nói, cô đã có thể bình tĩnh đối mặt với chuyện học xa nhà rồi.
Bình tĩnh làm thủ tục, qua cổng an ninh, lên máy bay, đi tới Hàng Châu.
Phó Tuyết Thần vẫn là dáng vẻ ngủ không đủ giấc như trước, anh ngồi phía sau xe taxi, chờ máy bay, lên máy bay, vừa tìm được chỗ trống liền chìm vào giấc ngủ.
Vì để kịp chuyến bay, sáng nay Nhiễm Tỉnh phải dậy sớm, cho nên lúc lên xe taxi cũng chợp mắt một chút, lúc đến sân bay năng lượng cũng đã kịp phục hồi, cô bắt đầu lấy điện thoại ra chơi game, lúc lên máy bay lại tiếp tục xem 《 Bạch Dạ Hành 》. Với việc bạn trai ngủ suốt chuyến hành trình, tuy rằng cô có chút buồn bực, nhưng ngoài việc cảm thán một câu bạn trai ngủ thật khỏe cũng không còn gì nữa.
Quay lại trường học, Nhiễm Tỉnh liền trở nên bận rộn, việc học ở ngôi trường danh giá nặng nề, suốt từ thứ hai đến thứ sáu, thời khóa biểu ban ngày của cô đều kín, ngoài ra ba buổi tối trong tuần cũng có tiết học.
Nhiễm Tỉnh học trường đại học này cũng cảm nhận được việc học áp lực hơn ở trường cấp ba nhiều, luôn có một đống bài luận chờ cô viết, một đống bài tập nhóm PPT chờ cô hoàn thành, hơn nữa động một cái lại có bài thi tuần.
Tính cách người như cô quả thực là học tra cá muối, khả năng tự học của học bá trong trường này rất đáng kinh ngạc, lịch học cuối tuần dày đặc, chỉ hận không thể nắm bắt toàn bộ thời gian tiếp thu kiến thức đối mặt với thối nát của xã hội trong tương lai.
Cô biết được bảng thời gian biểu của các học bá, cả đêm cơ bản chỉ ngủ có bốn tiếng, rạng sáng 3,4 giờ đã thức dậy vội đến trường học.
Cho nên với chuyện Phó Tuyết Thần luôn ở bên cô ngủ, cô cân nhắc một chút, sau đó cũng thoải mái trở lại, ai bảo có bạn trai là học bá cơ!
Có thể ăn cơm với cô, đi học với cô thì việc ngủ này chỉ có thể coi là chuyện nhỏ.
Mà sau kì nghỉ quốc khánh dài hạn, với những sinh viên năm 2 như Nhiễm Tỉnh thì bắt đầu bận rộn với việc câu lạc bộ tuyển thành viên mới.
Câu lạc bộ là một thứ mà mỗi sinh viên năm nhất vừa vào trường đều tràn ngập cảm giác nhiệt huyết mới mẻ, rất nhiều người tiện tay đăng kí n cái câu lạc bộ, nhưng thân là người từng trải, Nhiễm Tỉnh cảm thấy tinh lực con người là hữu hạn, thú vui với câu lạc bộ này, nghiêm túc một cái liền hay rồi, sẽ lún sâu vào đó luôn.
Đến khi hết năm nhất đại học, bạn sẽ cảm thấy câu lạc bộ thật sự rất phiền phức, chỉ muốn rút lui.
Đến năm hai, cuối cùng cũng chào đón tân sinh viên, có thể bàn giao câu lạc bộ cũng không dễ dàng.
Nhiễm Tỉnh có hứng thú với Anime, năm nhất chỉ ghi danh câu lạc bộ Anime, nhưng cô từ sơ trung đã biết đến mấy thứ này, bản thân lại là một tay ser gà mờ, việc học của cô so với đám học bá kia không tính là đàng hoàng, nhưng trên lĩnh vực manga anime thì năng lực tuyệt đối xuất sắc.
Cho nên học kỳ một năm nhất, cô được bổ nhiệm làm chủ tịch câu lạc bộ anime.
Cô là một con cá muối từ hồi mẫu giáo, ngay cả chức tổ trưởng nhỏ nhất cũng chưa đảm nhiệm bao giờ, đột nhiên đảm đương chức vụ chủ nhiệm, lúc đó cô thụ sủng nhược kinh nghĩ lại trăm lần vẫn không hiểu tại sao, bây giờ tới năm hai, cuối cùng cô đã hiểu, lúc đó đàn chị năm hai chủ nhiệm câu lạc bộ đã không còn chút hứng thú nào, hoàn toàn là đi bắt lính, đến khi tìm được người rồi, ngay lập tức chắp hai tay nhường lại vị trí này cho cô.
Bây giờ đã đến lúc Nhiễm Tỉnh đi săn người.
Câu lạc bộ Manga Anime là câu lạc bộ bốn sao, nhiệm vụ tuyển thành viên mới hàng năm đều rất nặng nề, nếu như số lượng người không đủ thì có thể tụt hạng thành câu lạc bộ ba sao.
Nhiễm Tỉnh thân là một chủ tịch câu lạc bộ, lúc cô nhậm chức không mong lập công, chỉ cầu không phạm phải lỗi, cho nên đã chuẩn bị sẵn sàng trận địa nghênh đón quân địch với lần tuyển thành viên này của câu lạc bộ.
Cuối cùng, mở cuộc họp với mấy trưởng ban, phân công nhiệm vụ tuyển người mới, sau đó mỗi người đều bận rộn.
Nhiễm Tỉnh thân là chủ nhiệm, đương nhiên cũng phải đóng góp, ngày câu lạc bộ tuyển thành viên, cô quyết định hóa trang thành Huỳnh Thảo.
Game Âm Dương Sư đang rất hot, năng lực quảng bá của heo xưởng lại kinh người, mấy cái "Phi" "Âu" xuất hiện khắp nơi trên mạng, sinh viên trong trường dù chưa từng chơi trò này nhưng chắc chắn từng nghe nói, cô hóa trang thành Huỳnh Thảo (*) chắc chắn phù hợp với tình hình, hơn nữa còn biểu hiện được ý tứ chào đón.
(*) Huỳnh Thảo: một nhân vật trong game Âm Dương Sư.
Bởi vì chuẩn bị từ sớm nên trang phục cũng được chuẩn bị kỹ càng.
Ngày hội tuyển thành viên của câu lạc bộ, cô và một bạn nữ khác trong câu lạc bộ cùng hợp tác hóa trang, sau đó xuất hiện ở lều trại đỏ của câu lạc bộ.
Trường đại học này thiên về các ngành khoa học và công nghệ, trạch nam ngành khoa học công nghệ hoàn toàn không có sức chống cự với mấy sinh vật trong thế giới ảo tưởng như thế này. Nhiễm Tỉnh có gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, cái đầu nhỏ xinh, mặc bộ đồ Huỳnh Thảo màu xanh trắng, tay cầm một quả cầu lớn đứng đó, phải nói là trông cực kỳ ngây thơ đáng yêu, hút hồn chúng sinh.
Đoạn đường từ nhà ăn tới ký túc xá, dọc đường đi toàn là lều trại của các câu lạc bộ, nhưng Nhiễm Tỉnh mặc bộ đồ Huỳnh Thảo đứng đó, chắc chắn là phong cảnh đẹp nhất cả con đường.
Thời buổi này văn hóa sống trong thế giới ảo đã trở thành xu hướng, nhìn thấy ở lều trại phía trước có nhân vật cosplay như Huỳnh Thảo đẹp tới mức siêu thực, tự nhiên có không ít tân sinh viên ghé vào lều trại của câu lạc bộ Anime hỏi thăm, những thành viên khác trong câu lạc bộ phát huy đầy đủ các kỹ năng lôi kéo, đủ loại trên trời dưới đất, lừa được người nào hay người đó. - đọc, nghe truyện trên app TYT
Cũng có tân sinh viên muốn đến chụp ảnh cùng, càng đơn giản càng thô bạo, nộp tiền tham gia câu lạc bộ thì được chụp, không tham gia câu lạc bộ không cho chụp chung.
Có thể nói, cô nàng Nhiễm Tỉnh này chính là đồ cặn bã, thân là một chủ nhiệm câu lạc bộ, câu lạc bộ tuyển thành viên mới không hề biết giữ tiết tháo, cô dựa vào việc chụp ảnh chung đã thu hút được một lượng lớn sinh viên vốn không chút hứng thú với câu lạc bộ.
Nhiễm Tỉnh đối với chuyện này không chút cảm giác áy náy, nhan sắc cô không tồi, dáng người lại nhỏ nhắn, hóa trang thành loli trong thế giới giả tưởng cực kỳ thích hợp, cho dù hóa trang thành gì cũng có một đống người vây quanh muốn chụp ảnh chung, lần này cô chỉ khiến câu lạc bộ có thêm người muốn chụp ảnh chung mà thôi.
Một chiêu này của Nhiễm Tỉnh có thể nói đánh thắng bất ngờ, thành quả tuyển thành viên mới rõ rệt, một đống sinh viên năm nhất đóng tiền muốn tham gia câu lạc bộ, đương nhiên, tham gia vào câu lạc bộ để chụp ảnh với Nhiễm Tỉnh cũng một đống.
Nhiễm Tỉnh đứng cả một ngày trời, đứng đến giãn tĩnh mạch, mặt cười đều cương cứng.
Tổ chức một buổi triển lãm Anime trên Ser đã mệt, nhưng tuyển thành viên mới cho câu lạc bộ còn mệt hơn, dù thời tiết sau Quốc Khánh không phải quá nóng nực, nhưng vừa đứng vừa cười cả một ngày, Nhiễm Tỉnh vẫn cảm thấy mệt lử.
Nhưng cô thân là chủ nhiệm câu lạc bộ Anime, trong buổi tuyển thành viên cô không xuất hiện quả thật không hợp lý, cho nên cho dù có mệt lử, vẫn phải chống đỡ tới cùng.
Bình thường thì trưng bộ mặt liệt vô cảm, nhưng vừa có người đến liền phải máy móc cười.
Phó Tuyết Thần từ xa nhìn thấy Nhiễm Tỉnh trong bộ dạng cosplay Huỳnh Thảo.
Anh là hội trưởng câu lạc bộ Taekwondo và cũng là hội trưởng Hội Học Sinh, hôm nay câu lạc bộ tuyển thành viên mới, điện thoại bị gọi tới cháy máy, cả câu lạc bộ và hội học sinh đều thúc giục anh quay về trại, suy cho cùng, chỉ bằng khuôn mặt của Phó Tuyết Thần đã có thể hấp dẫn khiến bao người mê muội tham gia vào câu lạc bộ, huống chi anh còn đường đường chính chính là hội trưởng, câu lạc bộ tuyển thành viên mới, hội trưởng như anh không có lý do không thể xuất hiện.
Hôm nay Phó Tuyết Thần có tiết học chuyên ngành ở Trúc Viện, học kỳ này anh cúp học rất nhiều, nhưng vẫn rất đúng mực, ở những lớp lớn học với những học sinh chuyên ngành khác cơ bản đều cúp học để học với Nhiễm Tỉnh rồi nhân tiện ngủ, nhưng với những môn chuyên ngành của học viện, Phó Tuyết Thần vẫn luôn đến lớp nghe giảng.
Còn chuyện câu lạc bộ tuyển thành viên mới, chuyện phiền toái như vậy, cũng có lý do hợp lý để né tránh.
Nhưng đến buổi chiều khi tiết học kết thúc, Phó Tuyết Thần liền không còn lý do để trốn tránh, anh bị bao nhiêu câu lạc bộ đòi mạng liên hoàn ca gọi tới tuyển thành viên.
Thực ra Nhiễm Tỉnh cũng đã nói trước với anh hôm nay câu lạc bộ sẽ tuyển thành viên nên không thể đi học cùng anh được, anh có hỏi một chút biết cô trong câu lạc bộ Anime Manga cũng không để ý, bởi vì dựa theo hiểu biết của Phó Tuyết Thần với Nhiễm Tỉnh, cô nương này lười biếng như vậy, đối với việc câu lạc bộ tuyển thành viên chắc chắn có thể trốn là trốn, hơn nữa cô không phải là người cực kỳ có ý thức trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không đảm đương mấy cái chủ nhiệm câu lạc bộ hay hội trưởng gì đó.
Lúc này nhìn thấy Nhiễm Tỉnh hóa trang thành Huỳnh Thảo, Phó Tuyết Thần phát ngốc một chút.
Chợt tim đập nhanh hơn, vậy mà anh lại nhìn thấy nhân vật trong trò chơi ảo thành thật, hai mắt thẳng nam tiêu chuẩn bỗng sáng lên, yết hầu lên xuống, bị kinh diễm một trận.
Này này này này bạn gái mình đáng yêu quá đi.
Vậy mà cô lại hóa trang thành Huỳnh Thảo.
Hơn nữa hóa trang cũng thật công phu, thật sự giống Huỳnh Thảo như đúc.
Phó Tuyết Thần cảm thấy Tỉnh Tỉnh nhà anh quả thật khiến anh quá ngạc nhiên, không bàn đến diện mạo hay tính cách, còn có thể hóa thân thành nhân vật thế giới ảo.
Vì thế, thành viên câu lạc bộ Taekwondo và thành viên hội học sinh nhìn thấy hội trưởng của bọn họ, từ lều trại của câu lạc bộ lập tức rời đi, ngây ngốc si mê đi về phía trước.
Mấy thành viên trong câu lạc bộ vội vàng gọi.
"Phó Tuyết Thần, bọn tôi ở đây, câu lạc bộ Taekwondo ở bên này."
"Phó Tuyết Thần, cậu qua đây, hội học sinh ở bên này."
Phó Tuyết Thần hóa mắt mù tai điếc, không thèm nhìn tới câu lạc bộ Taekwondo và hội học sinh, đi thẳng tới chỗ Nhiễm Tỉnh.
Nhiễm Tỉnh thấy Phó Tuyết Thần trực tiếp đi tới thì sững sờ trong chốc lát.
Cô vẫn luôn cảm thấy thiếu nữ cá muối như mình còn kém học bá rất xa, cũng không phải nam sinh nào cũng có thể tiếp nhận bạn gái mình là một ser đi, cho nên hôm qua lúc Phó Tuyết Thần dò hỏi, cô cũng không nói rõ.
Hiện giờ bị bắt tại trận, không hiểu sao Nhiễm Tỉnh cảm thất rất khẩn trương, lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi, chỉ yên lặng nắm chặt quả cầu lớn "Bồ công anh" của Huỳnh Thảo trong tay.
Chợt, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy may mắn, nghĩ thầm bản thân đang hóa trang, lại hóa thành Huỳnh Thảo, có khi Phó Tuyết Thần cũng không nhận ra mình.
Cho nên, đợi đến khi Phó Tuyết Thần đến trước lều trại của câu lạc bộ Anime Manga, Nhiễm Tỉnh như bị quỷ nhập, giọng nói chuyển thành ngọt ngào lanh lảnh, ngữ điệu nhẹ nhàng mỉm cười đúng tiêu chuẩn mà nói "Bạn học này, muốn gia nhập câu lạc bộ Anime Manga sao, chỉ cần nộp trước phí gia nhập liền có thể chụp ảnh với mình."
Giọng điệu ngọt ngào mềm mại này khiến trái tim Phó Tuyết Thần tê dại.
Tỉnh Tỉnh quá đáng yêu, hóa trang thành nhân vật trong trò chơi ngay cả lúc nói chuyện càng dễ thương đến phát điên.
Phó Tuyết Thần thấp giọng cười thành tiếng, trêu chọc: "Tôi muốn chụp ảnh cùng bạn gái, còn phải thu phí sao."
Nhiễm Tỉnh mắc nghẹn.
Cô cảm giác khoác cái áo khoác nhỏ còn chưa kịp che, đã bị người khác lột xuống.
Phó Tuyết Thần liếc mặt một cái đã nhận ra cô.
Hai má Nhiễm Tỉnh phồng lên, đôi mắt nai tơ chớp chớp hai cái, không hiểu sao có chút thấp thỏm.
Không dám chắc chắn Phó Tuyết Thần có thể chấp nhận cô là một ser hay không.
Hai tròng mắt Phó Tuyết Thần sáng lấp lánh, anh lấy điện thoại ra, trực tiếp ôm Nhiễm Tỉnh "Tách tách" tự chụp một bức ảnh, lại chụp thêm mấy tấm ảnh của Nhiễm Tỉnh, sau đó khen ngợi đủ kiểu "Bạn gái, sao em giỏi thế, còn là Ser nữa."
Nhiễm Tỉnh có chút kinh ngạc, cô nghiêng đầu, nhìn thấy biểu cảm Phó Tuyết Thần vừa thích thú vừa tán thưởng không chút che giấu.
Khuôn mặt anh tràn ngập ý cười nhẹ nhàng giải thích: "Hơn nữa không phải anh phóng đại đâu, em hóa trang cũng tốt quá, không những giống mà con cực kỳ xinh đẹp. Tỉnh Tỉnh, em giỏi quá đi."
Mặc dù Ser hóa trang phải trang điểm rất đậm, nhưng bản thân nhan sắc và dáng người cũng rất quan trọng, nhân vật Huỳnh Thảo này chính là kiểu thân hình loli, người bình thường hóa trang thật sự không thể ra loại cảm giác này.
Nhiễm Tỉnh lại không như vậy, bản thân cô điều kiện rất tốt, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, vẻ ngoài nhỏ nhắn đáng yêu, cô hóa trang xong cảm tưởng như Huỳnh Thảo trực tiếp từ trò chơi đi ra.
Rất giống, rất sinh động, cũng rất đẹp.
Chính là kiểu nếu được đặt ở triển lãm Anime sẽ có một đống người liều mạng để chụp ảnh với Ser xinh đẹp.
Bạn gái tài giỏi như vậy, Phó Tuyết Thần chỉ cảm thấy kiêu ngạo chết đi được, đáy mắt hiện lên ý thích không che giấu được.
Nhiễm Tỉnh thật sự cảm nhận được sự yêu thích không chút che giấu của Phó Tuyết Thần, anh cũng không sẽ cảm thấy việc cô là một Ser là không đàng hoàng hoặc hóa trang quá mức hở hang, sẽ chỉ trích việc hóa trang không ra thể thống gì, ngược lại anh còn rất thích thú, ủng hộ cô.
Đáy lòng Nhiễm Tỉnh thở phào một hơi, đồng thời trên mặt một lần nữa lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Cô cảm thấy, Phó Tuyết Thần như vậy thật sự rất tốt.
Phó Tuyết Thần liếc mắt đã nhạy cảm phát hiện được biểu tình có chút mệt mỏi của bạn gái, lập tức lấy một cái ghế dựa tới cho Nhiễm Tỉnh ngồi xuống, sau đó ân cần hỏi han :"Em tốn công tốn sức như vậy, là trưởng câu lạc bộ gì đó sao."
Lấy hiểu biết của anh với Nhiễm Tỉnh, cô gái này lười như vậy nếu không phải đóng vai trò chủ chốt trong câu lạc bộ, tuyệt đối sẽ không hao tâm tổn sức như vậy.
Bên kia, phó chủ nhiệm câu lạc bộ Tề Dục cười nói: "Đừng nhìn Nhiễm Tỉnh vóc dáng nhỏ con, nhưng cô ấy là chủ nhiệm câu lạc bộ chúng tôi, hơn nữa còn cực kỳ lợi hại, hồi sơ trung có mấy bức ảnh cực kỳ đẹp, weibo cô ấy còn mấy vạn fans."
Phó Tuyết Thần hơi kinh ngạc: "Tỉnh Tỉnh, em trâu bò vậy, mấy vạn fans Weibo."
Nhiễm Tỉnh liếc xéo phó chủ nhiệm câu lạc bộ một cái, nói: "Lúc em vào câu lạc bộ, chủ nhiệm câu lạc bộ qua phỏng vấn thấy được mấy bức ảnh quá khứ của em, trực tiếp quyết định em thành chủ nhiệm câu lạc bộ mới, lúc đó em cũng rất bối rối."
Lại dừng lại một chút, "Chủ nhiệm muốn rửa tay gác kiếm, sau đó tìm được người tương tự, anh cũng biết rồi đó."
Phó Tuyết Thần cảm thấy cô gái này thật quá khiêm tốn, quả thật tới năm hai mọi người đều học tập bận rộn, không còn hứng thú với việc tham gia câu lạc bộ, nhưng chức vụ chủ nhiệm câu lạc bộ vẫn phải giao cho một người có năng lực đảm nhiệm, Nhiễm Tỉnh đảm nhiệm chức chủ nhiệm câu lạc bộ, có thể thuyết phục được mọi người, vậy chức vụ đó chính là của cô.
Mọi người không thấy phó chủ nhiệm câu lạc bộ nhìn Nhiễm Tỉnh với một loại ánh mắt như nhìn lão đại sao, trong chuyện học tập, có thể Nhiễm Tỉnh không phải đứng thứ nhất, nhưng cô cũng có lĩnh vực am hiểu của riêng mình, trên lĩnh vực Ser này, cô chính là một người siêu cấp lợi hại.
Anh đưa tay, nắm lấy tay Nhiễm Tỉnh, nhẹ nhàng kéo kéo, trái tim mềm đến mức sắp tan chảy.
Cô bé nhà anh quả thực rất tài giỏi đấy.
Nhưng việc cấp bách đương nhiên không phải cái này, anh hỏi: "Việc tuyển thành viên mới như thế nào rồi."
Trong buổi tuyển thành viên mới của câu lạc bộ Nhiễm Tỉnh vẫn luôn đóng vai trò làm đạo cụ chụp hình, còn cụ thể việc thu phí hay bảng biểu như thế nào đều do Tề Dục phụ trách, cậu lập tức lên tiếng: "Số lượng người đăng ký còn kém mười mấy người so với năm ngoái."'
Dù sao câu lạc bộ Anime Manga cũng là câu lạc bộ bốn sao, số lượng thành viên câu lạc bộ vẫn có một tiêu chuẩn nhất định.
Phó Tuyết Thần là hội trưởng hiệp hội Taekwondo, hiệp hội Taekwondo dù sao cũng là bốn sao, Phó Tuyết Thần hiểu rõ chuyện này, anh vỗ vỗ vai Nhiễm Tỉnh, nói: "Bây giờ em đi nghỉ ngơi đi, còn lại để anh phụ trách."
Nhiễm Tỉnh sửng sốt mất một lúc, Phó Tuyết Thần trực tiếp cầm lấy cái loa trên bàn, bật lên, nói: "Câu lạc bộ Anime Manga tuyển thành viên mới, các bạn đàn em đi qua chớ bỏ lỡ, mau mau tới gia nhập câu lạc bộ Anime Manga."
Âm thanh này vừa phát ra, hội Taekwondo cùng với hội học sinh đồng loạt nhìn về phía này.
Bọn họ gọi mười mấy cuộc điện thoại mới gọi được hội trưởng đến đây, hội trưởng không những không tới trông coi việc tuyển chọn thành viên mới, còn phản bội tổ chức, chạy tới câu lạc bộ Anime Manga của bạn gái giúp người ta tuyển thành viên mới.
Sinh viên năm nhất cho dù nhiều như vậy, nhưng tinh lực mỗi người đều có hạn, một người tham gia vào câu lạc bộ Anime Manga thì những câu lạc bộ khác lại mất một người.
Phó Tuyết Thần, hay cho một tên gian tế.
Cảm giác người hội trưởng này phí công nuôi dưỡng, nuôi cũng là nuôi cho câu lạc bộ Anime Manga cách vách.
Thời điểm mấu chốt tuyển thành viên mới của câu lạc bộ, thế mà lại chạy tới lều trại của câu lạc bộ Anime.
Phó Tuyết Thần là mỹ nhan thịnh thế cỡ nào, anh ở trường học có vô số fans, bây giờ anh mới chính thức bắt đầu tuyển thành viên mới, chỉ cần mở loa tùy tiện cất giọng nói, mốt đống người mê muội liền chạy tới xin gia nhập câu lạc bộ, căn bản không quan tâm đây có phải câu lạc bộ của Phó Tuyết Thần hay không.
Chỉ trong nửa tiếng đồng hồ, câu lạc bộ Anime Manga nhận được một trăm đơn xin gia nhập câu lạc bộ.
Câu lạc bộ Anime Manga năm nay chiêu tân thành công lớn.
Phó Tuyết Thần thấy câu lạc bộ Anime Manga tuyển được đủ số lượng thành viên rồi liền nói với các thành viên khác trong câu lạc bộ "Tôi đưa bạn gái đi trước, cô ấy mệt muốn chết rồi."
Hôm nay mọi người bận rộn chuyện tuyển thành viên mới, do dù phát tờ rơi hay giới thiệu cho sinh viên năm nhất về câu lạc bộ đều cực kỳ mệt mỏi, cuống họng như muốn rụng xuống, huống chi toàn bộ quá trình Nhiễm Tỉnh đều phải đứng vừa nói chuyện vừa chụp ảnh, chắc chắn là mệt đến kiệt sức.
Bây giờ câu lạc bộ Anime Manga đã tuyển gần đủ số lượng thành viên rồi, đương nhiên các thành viên khác trong câu lạc bộ cũng hào phóng thả người, Tề Dục sảng khoái đồng ý “Đi đi, đi đi, hôm nay chủ nhiệm thật sự quá vất vả rồi, đứng cả một ngày, cậu đưa cô ấy đi ăn gì đó rồi nghỉ ngơi một chút đi, những cái khác để tôi phụ trách.”
Phó Tuyết Thần nói lời cảm ơn, nắm tay Nhiễm Tỉnh rời đi, anh dẫn theo cô gái nhỏ Huỳnh Thảo, đi trên đường, trái tim nhỏ có chút loạn xạ, có một loại cảm giác kích thích khó hiểu, cảm giác những nhân vật trong trò chơi kia giờ phút này đều hóa thành người thật.
Bạn gái anh chính là phiên bản người thật của nhân vật đó nha.
Phó Tuyết Thần cười nói “Chúng ta ra quán cà phê bên cạnh trường học ăn chút bánh ngọt được không?”
Nhiễm Tỉnh vừa mệt vừa đói, mệt mỏi đến cực hạn, ỉu xìu không còn chút sức lực, cô cảm thấy mình quả thực cần bổ sung một chút ngọt để tâm tình trở nên vui vẻ, liền gật đầu, ngay sau đó, liền nghĩ đến anh không nhìn thấy được, ngọt ngào đáp một tiếng: “Được.”
Phó Tuyết Thần kéo tay Nhiễm Tỉnh đi trên đường, Nhiễm Tỉnh một tay nắm lấy tay anh, tay khác cầm đạo cụ hóa trang, một quả cầu lông lớn, chính là bồ công anh của Huỳnh Thảo.
Ngày hội chiêu tân của các câu lạc bộ thu hút một lượng lớn người tham gia, hai người bọn họ xen lẫn giữa đám đông, một người là đại thần của trường học, một người khác lại hóa trang thành Huỳnh Thảo, quả thực rất thu hút sự chú ý, khiến người khác đều phải ngoái đầu lại nhìn.
Nhưng dù là Phó Tuyết Thần hay Nhiễm Tỉnh thì cũng đã quen với việc bị chú ý này, hai người đều tỏ ra lạnh nhạt thản nhiên.
Chỉ là, trang phục của Huỳnh Thảo không có giày, Nhiễm Tỉnh đi chân trần trên đường, làn da cô trắng nõn, gót chân trắng như tuyết, cho dù mặt đường có bằng phẳng, nhưng chỉ cần ngẫu nhiên có một hạt cát nhỏ gì đó, cũng bị đau.
Nhiễm Tỉnh không phải loại con gái sẽ kêu đau, yên lặng đi theo, chẳng qua, thời điểm giẫm phải hòn đá, chân mày nhíu lại, vẻ mặt có chút khó chịu.
Phó Tuyết Thần thấy cô gái nhỏ nhíu mày, đánh giá một hồi, lúc này mới chú ý tới bạn gái mặc trang phục Huỳnh Thảo không có giày, cô chỉ đi một đôi tất chân màu da, bên ngoài dùng một miếng vải màu xanh lục quấn lại, hai bên đều lộ ra hơn nửa bàn chân, đầu ngón chân tròn tròn trắng sáng như ngọc, trắng nõn như bạch tuyết.
Ánh mắt Phó Tuyết Thần u ám, toàn thân có chút căng thẳng.
Phó Tuyết Thần cười cười, lười hỏi cô: “Em không đi giày, chân trần đi đường bị cộm đúng không, lại đây, bạn gái, anh cõng em.”
Nói xong, đang định ngồi xổm xuống cõng cô gái nhỏ lên.
Đây đang là trường học, biết bao người nhìn, Nhiễm Tỉnh nào dám không biết xấu hổ để Phó Tuyết Thần cõng, trực tiếp từ chối: “Không cần đâu.”
Phó Tuyết Thần nhìn thoáng qua trang phục cosplay váy ngắn, cũng ý thức được nếu cõng cô thì quả thực không tốt lắm, dễ khiến người khác nhìn thấy.
Nhiễm Tỉnh dù hóa trang nhưng bên trong cũng mặc quần leggings, nên thật ra không sợ bị người khác nhìn thấy, chỉ là cô cảm thấy trước mặt toàn trường được Phó Tuyết Thần cõng sẽ rất xấu hổ.
Cô đã mất mặt ở đường Xuân Hi, không muốn tiếp tục mất mặt ở trường học nữa đâu.
Phó Tuyết Thần lại cười đến yêu nghiệt phong lưu: “Vậy để anh ôm em.”
Vừa nói xong, một tay anh luồn qua nách Nhiễm Tỉnh, một tay đỡ dưới đùi cô, trực tiếp bế ngang cô gái nhỏ lên.
Ôm kiểu công chúa.
Nhiễm Tỉnh: “.......”
TYT & Đại Tỷ team