Tạm biệt blogger, Nhiễm Tỉnh và Phó Tuyết Thần cùng đi ăn cơm tối, đường Xuân Hi này có không ít món ngon, Nhiễm Tỉnh nghĩ khách du lịch như Phó Tuyết Thần có lẽ cũng muốn ăn đặc sản Tứ Xuyên, nên dẫn anh qua một cửa hàng để ăn lẩu.

Sau khi ăn lẩu xong, Phó Tuyết Thần đề nghị cùng đi dạo trung tâm thương mại, anh muốn mua giày Onitsuka Tiger, Nhiễm Tỉnh cũng sẽ cùng đi, hai người tìm một cửa hàng gần nhất để xem.

Trước đây Phó Tuyết Thần chưa từng mua giày của nhãn hiệu này, anh thấy Nhiễm Tỉnh xỏ mới hứng thú, liền cười hỏi: “Giày của nhãn hiệu này thế nào?”

Từ nhỏ đến lớn Nhiễm Tỉnh đã từng mua rất nhiều giày của Onitsuka Tiger, miễn cưỡng cũng xem như là fans của nhãn hiệu này, hiện giờ bạn trai dò hỏi, cô liền mang tất cả trải nghiệm của bản thân từ lớn đến nhỏ về nhãn hiệu Onitsuka Tiger ra kể cho anh: “Đây là loại giày dài, có hơi to, nếu chân to thì phải mua số lớn hơn, chân em thì nhỏ, nhưng thật ra không cần. Mặt khác, nếu như giày màu trắng, phối hợp với quần áo cũng khá hợp, mang lên chân cũng khá xinh, em mang cũng không mòn chân, ngày thường đi bộ lên xuống thường xuyên mang đôi này cũng đủ rồi, nếu cần vận động thì em sẽ đổi giày chuyên dùng cho thể thao.”

Lải nhải một hồi lâu, cực kỳ nghiêm túc thành khẩn đưa ra lời khuyên để bạn trai mua được giày.

Phó Tuyết Thần bắt lấy sự nhiệt tình của Nhiễm Tỉnh, hài hước nói: “Anh muốn nói……Giày tình nhân thì sao?”

Nhiễm Tỉnh: “…”

Phó Tuyết Thần anh muốn trêu chọc em có đúng không!

Em lải nhải cả buổi tất cả đều là lãng phí nước miếng có đúng không.

Nhiễm Tỉnh bày ra đôi mắt to tròn bóng loáng như nước trừng mắt nhìn anh, cuối cùng thật sự không nhịn được, mắt trợn trắng, vẻ mặt lạnh lùng quay đi, “Chẳng ra gì.”

Phó Tuyết Thần thấy dáng vẻ hung dữ của cô gái nhỏ chỉ cảm thấy đáng yêu, cũng không để ý, anh nhẹ nhàng cười một chút, cầm giày đi mang thử, anh cao to, chân cũng lớn, giày Onitsuka Tiger lại dài và nhỏ, anh phải mang đến size 44.

Giày mang lên chân đúng là rất đẹp, tất nhiên cũng lộ ra bàn chân to, nhưng giá không đắt, tuyệt đối là lựa chọn hàng đầu của sinh viên.

Phó Tuyết Thần mua quần áo với giày đều rất nhanh, nhìn sơ qua món nào cảm thấy thích hợp thì liền mua ngay, bây giờ cũng không ngoại lệ.

Anh trực tiếp quyết định đôi này đôi kia.

Tất nhiên, còn phải mua cho bạn gái nữa: “Số chân em là bao nhiêu?”

Nhiễm Tỉnh: “36.”

Phó Tuyết Thần hiểu rõ gật gật đầu, tay để trên vai Nhiễm Tỉnh, lười nhác hỏi: “Hay là em cũng mua một đôi đi, hai chúng ta cùng mang giày tình nhân.”

Nhiễm Tỉnh ghét bỏ liếc mắt nhìn Phó Tuyết Thần một cái: “Giày tình nhân, anh không cảm thấy rất trẻ con sao?”

Phó Tuyết Thần ngang bướng, mặt đầy vẻ hồn nhiên vô tội: “Sẽ không đâu, anh cảm thấy giày tình nhân rất là đáng yêu!”

Được thôi!

Nhiễm Tỉnh cảm thấy mình và bạn trai có vài điểm khác nhau.

Cô thật sự không phải kiểu con gái chán mặc đồ đôi với bạn trai.

Phó Tuyết Thần lấy tay sờ sờ đầu Nhiễm Tỉnh, hai tròng mắt đen nhìn cô không chớp mắt, biểu cảm rất là nghiêm túc, nói: “Tỉnh Tỉnh, anh chưa từng trải qua chuyện yêu đương, cũng không biết ở cùng em như thế nào. Nhưng anh cảm thấy, những cặp đôi khác có, thì chúng ta cũng nên có. Chúng ta cũng phải có giày đôi.”

Khoé môi Nhiễm Tỉnh giật giật.

Người chưa từng trải qua chuyện yêu đương mà lại như thế này, Phó đại thần anh đúng là có tài năng thiên phú!

Thông thường, khi Phó Tuyết Thần nói ra những lời này, thể nào những cô gái khác cũng sẽ đồng ý, nhưng Nhiễm Tỉnh không giống với những cô gái đó, không phải, hiện tại cô không có ý muốn mua giày, hơn nữa, Phó Tuyết Thần đến Thành Đô đã xài không ít tiền, lại còn mua giày cho cô, cô thật sự sợ anh sẽ nghèo đến mức tiền để ăn cơm cũng không có, giày của Onitsuka Tiger thì đắt cũng không phải đắt, nói rẻ thì cũng không rẻ, hơn trăm, nhưng đối với sinh viên thì đúng là một khoản chi phí không nhỏ.

Nhiễm Tỉnh trầm ngâm một lát, vẫn lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Anh mua đi, em không mua đâu, em có rất nhiều giày, gần đây cũng không muốn mua thêm nữa.”

Phó Tuyết Thần đã sớm đoán trước được chuyện mình sẽ bị từ chối, Nhiễm Tỉnh lại là người cố chấp với ý kiến của mình, nên anh cũng không muốn miễn cưỡng: “Thôi được, anh tự mua vậy.”

Hai người cầm giày xếp hàng đợi thanh toán, tính tiền xong, Phó Tuyết Thần xách theo túi giấy, cười một cách bình tĩnh lạnh nhạt, nói: “Dù sao em cũng có cùng loại giày này, anh sẽ xem như đây là một món đồ đôi của chúng ta.”

Nhiễm Tỉnh liếc xéo anh một cái, nhẫn nhịn, thật sự không nhịn được, lạnh như băng trần thuật sự thật: “Giày này là mẫu bán chạy nhất của nhà người ta, trên phố có đầy, nếu tất cả đôi giày này trở thành người yêu của anh, vậy anh đúng thật là khó lường ha, có cả trăm ngàn người yêu!”

Hơi thở Phó Tuyết Thần cứng lại, tức giận đến mức thiếu chút nữa là chết ngay tại chỗ.

Định thần bình tĩnh nhìn về phía đôi môi như cánh hoa của cô gái nhỏ, môi anh đào đúng chuẩn, tinh tế nhỏ xinh, không tô son mà đỏ, đôi môi đẹp như vậy, lại luôn nói ra những câu lạ thường.

Nam sinh như Phó Tuyết Thần, đùa giỡn đủ kiểu với bạn bè, gọi nhau từ cha đến cháu trai đủ kiểu, bình thường tuyệt đối không thể thiếu những câu độc miệng hoặc là bị người ta độc miệng, anh là loại người có thể nói đùa, ngày thường ngôn ngữ cũng rất là sắc bén, nhưng mà thỉnh thoảng vẫn sẽ khiến cho bạn gái tức giận một chút.

Ví dụ như giờ phút này, anh không có cách đáp trả, nhưng anh là dạng người hiếu thắng, ở chung với bạn gái, cũng muốn chiếm thế thượng phong.

Thế là, liền không nhịn được muốn chọc ghẹo

Ánh mắt anh lộ liễu trực tiếp nhìn chằm chằm vào đôi môi của Nhiễm Tỉnh……

Ánh mắt nóng bỏng lại trần trụi đến như vậy, vẻ mặt tràn đầy ý muốn trêu ghẹo, giống như có thể cúi xuống hôn bất cứ lúc nào.

Tim của Nhiễm Tỉnh chợt đập nhanh hơn, khuôn mặt cũng ửng đỏ, nhưng lại giả vờ bình tĩnh, vẻ mặt yên lặng lạnh lùng đón nhận ánh mắt của anh, bộ dáng căn bản tôi đây không sợ.

Bốn mắt giao nhau, trong không khí phảng phất vang lên tiếng dòng điện “Xoẹt xoẹt” “Xoẹt xoẹt”.

Phó Tuyết Thần nhìn vào mi mắt cô, môi cười khẽ, bàn tay to đưa ra, khéo léo nâng cái cằm nhỏ lên, ngón tay cái hung hăng xoa xoa đôi môi đang đỏ ửng kia, môi cô vốn có màu đỏ tươi, mạnh mẽ xoa một cái như thế, môi lại thêm tươi đẹp.

Phó Tuyết Thần nắm cằm cô, thò đầu qua, cúi đầu, kề bên tai Nhiễm Tỉnh, nói giọng khàn khàn: “Em có biết mỗi lần anh nói không lại em, anh nghĩ gì không?”

Tim của Nhiễm Tỉnh đập “Phanh phanh phanh” trái tim muốn nhảy cả ra, chỉ cảm thấy trong không khí mập mờ đang bốc cháy dữ dội.

Người cô lúc này, tim đã quen với việc không sợ hãi trước sóng lớn, nhưng khí thế Phó Tuyết Thần quá mạnh mẽ, có những khi, cô vẫn hay bất ngờ bị trêu chọc một chút.

Ví dụ như, ngay giờ phút này.

Cô mím môi, im lặng không hé răng, dáng vẻ lạnh lùng quật cường.

Chết đứng còn hơn sống quỳ.

Cô nương tôi đây cho dù bị ghẹo thì tuyệt đối cũng không để lộ ra.

Giọng Phó Tuyết Thần khàn khàn nói ra đáp án: “Anh đang suy nghĩ…… Phải dày vò em như thế nào để em cầu xin anh đây.”

Nhiễm Tỉnh hoảng sợ, đôi mắt to chớp một cái, cô im lặng ba giây, cuối cùng, vẫn không sợ chết oán hận nói: “Cho nên, nói không lại thì cợt nhả đúng không!”

Phó Tuyết Thần bật cười, anh chưa từng gặp cô gái nào bướng bỉnh đến như vậy, anh cũng đã cảnh cáo cô nhưng cô vẫn bướng bỉnh như cũ, Phó Tuyết Thần quyết định không kiềm chế nữa, trực tiếp cúi xuống, dùng sức hôn một cái lên môi Nhiễm Tỉnh. - đọc, nghe truyện trên app TYT

Chính là kiểu hôn mang theo chút oán hận nhưng cũng cưng chiều, vô cùng thân mật khăng khít.

Nhiễm Tỉnh bị hôn đến vẻ mặt mờ mịt.

Được rồi, cô đã hiểu.

Lúc Phó Tuyết Thần nói không lại cô thì sẽ muốn…… Hôn môi……

Hiểu rồi.

Mày Nhiễm Tỉnh nhíu lại, cảm thấy như vậy không tốt, cô nghiêm trang phàn nàn: “Phó Tuyết Thần, anh không thể như vậy đâu, nói không lại em thì thôi, hôn cũng không đủ ý tứ, quân tử động khẩu không động thủ được không!”

Phó Tuyết Thần vẫn tao nhã như cũ cười nói: “Vừa rồi anh động khẩu mà!”

Ban đầu Nhiễm Tỉnh còn hơi mê mang, sau khi hiểu được thì ngưng miệng lại ngay.

Cái Phó Tuyết Thần gọi là “Động khẩu”, chính là hôn.

Quên đi, bạn trai thật sự rất giỏi, chơi chữ cực kỳ lưu loát, tuyệt bích đến nỗi có thể học ngành tiếng Trung.

Phó Tuyết Thần thấy cô gái nhỏ sợ hãi thì vừa lòng gật gật đầu, thấy thời gian không còn sớm anh bèn đưa cô gái nhỏ về nhà.

Nhiễm Tỉnh trầm mặc đi bên cạnh anh, tỉ mỉ nhớ lại tiến triển mấy ngày nay một chút, cảm thấy…… tiến độ hơi nhanh chóng.

Mùng 1 tháng 10 hai người bọn họ mới ở bên nhau, kỳ nghỉ mùng 1 tháng 10 cũng chưa trôi xong, đã ôm ấp hôn hít nâng lên cao các kiểu.

Đáng sợ nhất chính là, Nhiễm Tỉnh…… cũng không phản cảm, ngược lại là rất vui vẻ.

Tuy Phó Tuyết Thần là nam thần đỉnh của chóp, nhưng anh cũng không lạnh lùng, kiêu ngạo hay tự đại của một nam thần mà ngược lại, giáo dưỡng của anh rất tốt, tính cách rộng lượng bao dung, biết pha trò, cũng…… lẳng lơ muốn chết, ngay cả đặc biệt ở chung với một chàng trai tốt, khi xa lạ bạn sẽ cảm thấy xa xôi không chân thật, quen thuộc liền cảm thấy chơi thật thích.

Kiểu tính cách này của anh, nghĩ đến bạn bè hẳn là rất nhiều, hơn nữa đều là thiết từ cái loại này, phẩm chất thật sự không thể chọn.

Dưới tiểu khu, Nhiễm Tỉnh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn chàng trai dưới ánh đèn đường mờ nhạt, ở chung mấy ngày ngắn ngủi, ấn tượng của Nhiễm Tỉnh đối với Phó Tuyết Thần hoàn toàn đổi mới, nhãn dán nam thần học bá xé xuống, đổi thành chữ cợt nhả đáng yêu kia.

Ừm, Phó Tuyết Thần ở trong lòng cô đã từ siêu đẹp trai suy đồi thành siêu hài hước.

Nhưng mà Nhiễm Tỉnh rất thích Phó Tuyết Thần như vậy, ở chung với anh rất thoải mái.

Thật ra Nhiễm Tỉnh là một cô gái khá chậm nhiệt, quan hệ giữa cô và bạn cùng phòng cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới tốt đẹp, nhưng Phó Tuyết Thần, từ xa lạ đến quen thuộc, chỉ dùng không đến một tháng, hơn nữa cảm giác rất ăn ý và thoải mái, đùa giỡn tán dóc với anh hoặc là dính cùng một chỗ với nhau đều rất vui vẻ sung sướng, vì thế bỗng nhiên có một loại thích thú “Quen biết anh, ngỡ như cố nhân quay về”.

“Em lên đây! Anh cũng trở về sớm một chút đi, ngày mai còn phải lên máy bay về Hàng Châu.”

Nhiễm Tỉnh cười dặn dò.

Nhiễm Tỉnh mua vé máy bay số 6 về trường học, sa đọa mấy ngày, mấy ngày cuối cùng phải về trường học bổ sung, trước đó Phó Tuyết Thần từng hỏi cô, đương nhiên mua cùng một chuyến bay trở lại trường.

Phó Tuyết Thần nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Nhiễm Tỉnh xoay người rời đi.

Phó Tuyết Thần đột nhiên nghĩ tới gì đó, thuần hậu mở miệng: “Chờ một chút.”

Bước chân Nhiễm Tỉnh dừng lại, xoay người nhìn anh, chờ lời phía sau của anh.

Phó Tuyết Thần đi lên trước, hôn một cái ở trên má Nhiễm Tỉnh, nói: “Goodbye kiss.”

Nhiễm Tỉnh: “………………”

Phó Tuyết Thần vẫy vẫy tay, bắt đầu đuổi người: “Được rồi, đi lên đi! Không phải ngày mai còn phải lên máy bay sao!”

Nhiễm Tỉnh: “………………”

Nhiễm Tỉnh cực kỳ yếu ớt trừng mắt liếc anh một cái, lúc này mới tăng tốc bước chân đi về phía tiểu khu, có điều khi đi đến phòng bảo vệ, vẫn không kìm được quay đầu lại, nhìn Phó Tuyết Thần.

Thấy chàng trai đứng ở dưới ánh đèn mờ nhạt chăm chú nhìn cô rời đi, cô liền lộ ra một nụ cười tươi, lại phất phất tay với anh, lúc này mới chạy chậm rời đi.

Phó Tuyết Thần nhìn Nhiễm Tỉnh biến mất ở trong tầm mắt, buồn cười lắc đầu.

Trước đây anh chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng chưa từng nếm thử mùi vị yêu đương, bây giờ chẳng qua chỉ vừa nếm thử mà đã mê luyến không thôi, cũng rốt cuộc hiểu rõ, vì sao từ xưa đến nay nhiều vương hầu khanh tướng đều té ngã ở trong tay phụ nữ như vậy.


TYT & Đại Tỷ team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play