Nhiễm Tỉnh lại nhìn thấy Phó Tuyết Thần lần nữa là ở nhà ăn, cô vừa mới mua đồ ăn sáng xong, cầm lấy sữa đậu nành nhẹ nhàng mút vào, giương mắt liền nhìn thấy Phó Tuyết Thần đang xếp hàng mua đồ ăn sáng ở phía trước.
Choai choai hài tử, ăn nghèo lão tử (*), lời này tuyệt đối không sai.
(*) Đại ý là chỉ: trẻ em ở tuổi vị thành niên ăn nhiều hơn vì nhu cầu thể chất.
Loại con trai mười tám mười chín tuổi giống như Phó Tuyết Thần đúng là lúc có khả năng ăn nhất, anh đang mua sữa đậu nành, trong túi nilon trên tay là bánh bao đã mua.
Nhiễm Tỉnh đếm một chút, sáu cái.
Bánh bao ở nhà ăn của trường học rất lớn, Nhiễm Tỉnh mua bánh bao cũng chỉ mua một cái, đương nhiên cô sẽ mua thêm chút trứng gà sữa đậu nành gì đó, cân bằng dinh dưỡng một chút.
Mặc dù Phó Tuyết Thần không mua trứng gà nhưng bữa sáng ăn sáu cái bánh bao, tuyệt đối thuộc về kiểu có khả năng ăn cực giỏi.
Nhiễm Tỉnh nhìn bóng lưng anh, suy nghĩ có nên tiến đến chào hỏi một chút hay không.
Trong quan niệm của Nhiễm Tỉnh, anh giúp cô hai lần, buổi tối chủ nhật cô đi thăm bệnh một lần, gặp nhau như vậy, xem như khiến cô trông quen thuộc ở trước mặt Phó Tuyết Thần.
Nhưng rất nhanh cô đã không quan tâm đến điều này nữa.
Có lẽ là bởi vì chuyện bệnh trĩ kia, ánh mắt Nhiễm Tỉnh liền…… Vô ý thức liếc về phía bờ mông anh.
Hôm nay Phó Tuyết Thần mặc quần jean màu lam đậm, quần rộng thùng thình, nhưng cũng lờ mờ phác họa ra một bờ mông mượt mà ngạo nghễ ưỡn lên.
Nhiễm Tỉnh cảm thấy đại thần không hổ là đại thần, ngay cả loại vị trí mờ mịt như mông mà dáng dấp cũng đẹp mắt đến lạ.
Không hiểu sao cô lại nhớ tới mấy bộ phim kinh điển mà nam chính từng lộ mông, ví dụ như nói《 Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi 》, ví dụ như nói 《 Người tình 》……
Cô cảm thấy mông của Phó Thần không hề kém hơn Kha Chấn Đông và Lương Gia Huy chút nào.
Kết quả là, cô vừa cắn ống hút sữa đậu nành, vừa…… Nhìn chằm chằm mông đại thần, ngẩn người một lát.
Phó Tuyết Thần mua sữa đậu nành xong đi ra, liền nhìn thấy Nhiễm Tỉnh đang nhìn chằm chằm anh ngẩn người, chẳng qua chỗ cô nhìn không phải ba đường trên, mà là ba đường dưới.
(*) Ba đường trên: chỉ phần trên bụng, gồm đầu, họng, ngực. Ba đường dưới: chỉ phần dưới bụng, gồm bụng, đũng, chân.
Cái cô bé này, nhìn chỗ nào đấy!
Nhanh đi theo anh trai đi, anh trai cho em nhìn thoải mái.
Đáy lòng Phó Tuyết Thần là một đống suy nghĩ tà ác, nhưng mà cô gái này tạm thời chưa phải của anh, vì thế ngay cả đùa giỡn cũng không có tư cách. Phó Tuyết Thần chỉ mang theo nụ cười chào hỏi: “Nhiễm Tỉnh hả, nhìn cái gì mà nghiêm túc quá vậy?”
Lúc này Nhiễm Tỉnh mới hồi hồn, cô buông sữa đậu nành, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn gương mặt đẹp trai khôi ngô của Phó Tuyết Thần phía đối diện, cũng không che giấu ý nghĩ chân thực của mình: “Cậu từng xem bộ phim 《 Người tình 》 chưa?”
Phó Tuyết Thần cười gật đầu: “Xem rồi.”
Một bộ phim cấm.
《 Người tình 》 là một bộ phim nước Pháp, nguyên tác Duras, đại ý chính là một cô gái nước Pháp cùng thiếu gia nhà giàu Trung Quốc xảy ra chuyện xưa ở Tây Cống.
Bộ phim tình cảm này do Lương Gia Huy diễn chính, có không ít cảnh giường chiếu.
Âm thanh Nhiễm Tỉnh lanh lảnh non nớt: “Bộ phim này để marketing mà nói Lương Gia Huy cống hiến bờ mông đỉnh cấp ở trong đó.”
Phong cách nói chuyện đúng chuẩn của Nhiễm Tỉnh là đầu óc mở ra vô cùng lớn, không làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết không thôi.
Chẳng qua, Phó Tuyết Thần có hơi get được ý của cô, anh cười đến lịch sự tao nhã như núi xa mây bay: “Cho nên, vừa rồi cậu nhìn chằm chằm mông tôi là do cảm thấy, tôi cũng có bờ mông đỉnh cấp thế giới đúng không?”
Nhiễm Tỉnh: “………………”
Mặc dù đúng là cô nghĩ như vậy.
Thế nhưng, không quá ưa thích dáng vẻ khoe khoang lại tự luyến của người nào đó, cô thật sự không nhịn được nữa, lành lạnh nói một câu: “Đáng tiếc mắc bệnh trĩ.”
Phó Tuyết Thần đang cầm sữa đậu nành uống, nghe vậy thì “Khụ khụ khụ”, sữa đậu nành vào phổi, anh sặc đến ngay cả khuôn mặt trắng nõn cũng đỏ lên.
Nhiễm Tỉnh thấy Phó Tuyết Thần bị sặc đến ho khan, biết mình gây ra họa, liền áy náy…… Yên lặng rũ mắt xuống.
Cô thật sự không phải người…… giỏi nói chuyện phiếm với người khác lắm, thường xuyên nói mấy câu kinh người khiến người ta nghẹn chết.
Loại chuyện như vạch trần vết sẹo của người ta này thật sự là có hơi quá đáng.
Phó Tuyết Thần thì cảm thấy đây cmn là loại tiến triển gì thế này?!
Cô gái này cầm hộp Mã Ứng Long đi thăm bệnh, làm hại anh bị người ta tung tin là mắc bệnh trĩ, cuối cùng cô còn tin cái tin đồn này, thật sự cảm thấy anh bị mắc bệnh trĩ.
Phó Tuyết Thần vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, anh kéo dài giọng điệu uể oải nói: “Nhiễm Tỉnh à, chuyện này cậu mới là đầu sỏ gây tội đúng không!”
Nhiễm Tỉnh hơi mờ mịt “Hả?” Một tiếng, vô ý thức thấp giọng thì thầm nói: “Chuyện này có liên quan gì đến tôi?”
Cũng không biết làm sao, cô lại nghĩ tới hộp Mã Ứng Long kia.
Sau đó, biểu cảm có hơi ngưng trọng.
Quả nhiên, Phó Tuyết Thần lại nói: “Cậu mang hộp Mã Ứng Long đến thăm bệnh, ai mà nghĩ đến đó là trị quầng thâm mắt chứ, chỉ cảm thấy là tôi mắc bệnh trĩ, không bao lâu sau, chuyện này liền bị thọc ra.”
Chỉ là, Phó Tuyết Thần hoàn toàn không nghĩ tới, cô gái này thế mà thật sự cảm thấy anh mắc bệnh trĩ.
Tất cả mọi người khắp thiên hạ có thể cho rằng anh mắc bệnh trĩ, nhưng nếu là Nhiễm Tỉnh thì không được đâu.
Ở trước mặt cô gái mình muốn tán tỉnh, Phó Tuyết Thần vẫn muốn giữ một chút thể diện.
Lúc Nhiễm Tỉnh nhìn thấy bài post cũng nghĩ tới là họa do việc mình mang Mã Ứng Long đến gây ra, nhưng lúc ấy nghĩ mấy người bạn học bá cùng phòng kia của cậu ấy không phải là người sẽ nói loại chuyện này ra ngoài, đúng lúc thời gian bài post kia xuất hiện ngay khi cô đang thăm bệnh, cô liền cho là có người đã biết chuyện này từ lâu mới tung tin ra ngoài.
Không nghĩ tới, thật đúng là do mình hại.
Khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Nhiễm Tỉnh tràn đầy áy náy và thẹn thùng, mắt nai con cũng bắt đầu lập loè, cô rất là bất an, cứ cảm thấy cực kỳ có lỗi với Phó Tuyết Thần.
Phó Tuyết Thần dù sao cũng là đại thần của trường học, chắc chắn sẽ rất chú ý đến việc duy trì hình tượng của mình, lại bởi vì cô, hại thần cách của anh sụp đổ.
Cô chân thành xin lỗi: “Xin lỗi! Thật sự xin lỗi cậu nhiều! Tôi hoàn toàn không phải cố ý!”
Thật ra Phó Tuyết Thần vốn không để bụng chuyện này, lúc này làm sáng tỏ với cô gái nhỏ là ổn rồi, những cái khác không quan trọng.
Nhưng nhìn dáng vẻ nhút nhát sợ sệt rũ mi mắt của cô gái nhỏ thì lại không muốn làm người lắm, anh liếm liếm cánh môi, khẽ cười nói: “Xin lỗi có làm được cái gì đâu!”
Nhiễm Tỉnh vội vàng hứa hẹn nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”
Ông đây muốn chính là những lời này.
Phó Tuyết Thần nhìn chằm chằm cô gái nhỏ phấn điêu ngọc trác, mặt mày như họa trước mặt, con ngươi như hắc bảo thạch càng thêm u trầm, anh lười nhác nói: “Cậu định chịu trách nhiệm kiểu gì?”
Nhiễm Tỉnh nghiêm túc suy tư một chút, nói: “Tôi sẽ đăng post lên diễn đàn giúp cậu làm sáng tỏ chuyện này.”
Loại chịu trách nhiệm không có thành ý này, Phó Tuyết Thần từ chối: “Thôi bỏ đi, ảnh hưởng của chuyện này không lớn lắm, cũng đã qua rồi, nếu như cậu thật sự đi làm sáng tỏ ngược lại sẽ hại tôi bị người khác hoài nghi mắc bệnh trĩ đã lâu.”
Độ hot của loại tin đồn giống như bài post này rất nhanh là có thể chìm xuống, Nhiễm Tỉnh suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy làm sáng tỏ sẽ bị phản tác dụng ngược lại.
Quai hàm cô phình lên, có hơi bối rối: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Phó Tuyết Thần thản nhiên nói: “Cậu lấy……” Thân báo đáp đi.
Nhưng mấy chữ phía sau anh còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Nhiễm Tỉnh đã nghĩ tới phương án giải quyết: “Vậy như vầy đi!”
Phó Tuyết Thần cảm thấy nên để cho cô gái nhỏ nói trước, anh cười nhạt hỏi: “Như nào?”
Nhiễm Tỉnh cảm thấy, loại tổn thất về phương diện tinh thần này thì xin lỗi hay nhận lỗi đều rất giả tạo, chẳng qua có biện pháp giải quyết thông dụng, bồi thường vật chất.
Thế là, tìm được biện pháp giải quyết tốt hậu quả, hai mắt Nhiễm Tỉnh một lần nữa sáng lên, cô nhìn Phó Tuyết Thần, hào phóng nói: “Tôi bồi thường phí tổn thất tinh thần cho cậu nhé!”
Phó Tuyết Thần: “………………”
Thần mẹ nó “Phí tổn thất tinh thần”, ông đây thiếu chút tiền ấy sao!
Phó Tuyết Thần cực kỳ bất đắc dĩ, lúc này không nhịn được trêu chọc một câu: “Có phải cậu còn định tìm luật sư gì đó hay không?”
Nhiễm Tỉnh cũng cảm thấy tìm luật sư rất không tệ, bèn đi tìm điện thoại: “Tôi quen mấy người bạn ở khoa pháp luật, tôi đi xin tư vấn nên bồi thường kiểu gì một chút, yên tâm nhé, tôi đền theo giá thị trường!” - đọc, nghe truyện trên app TYT
Nói rồi cô mở khóa điện thoại, thật sự vào WeChat tìm mấy người bạn khoa pháp luật xin cố vấn, dáng vẻ muốn dùng tiền giải quyết sòng phẳng.
Máu già của Phó Tuyết Thần cũng sắp ho ra rồi.
Nói thật, chỉ nghe câu này của Nhiễm Tỉnh, anh còn tưởng rằng cô gái này đang trào phúng mình.
Nhưng cô gái nhỏ này đang rất nghiêm túc, rất thành khẩn, rất chân thành tha thiết muốn bồi thường tiền cho anh bù đắp tổn thất tinh thần.
Đây là mấy chuyện chó má gì thế này!
Phó Tuyết Thần vì sao mày tán gái lại tán đến gian khổ như thế!
Phó Tuyết Thần cực kỳ bất đắc dĩ, anh hờ hững hỏi: “Nhà cậu rất có tiền nhỉ.”
Hoàn cảnh gia đình Nhiễm Tỉnh không tệ, nhưng ở nơi giàu có như Giang Chiết, cô cảm thấy chút gia sản của nhà cô ở trước mặt Giang Chiết có tiền không đáng nhắc tới, liền nói: “Cũng bình thường thôi.”
Dừng một chút, lại sợ Phó Tuyết Thần cảm thấy mình quỵt nợ, vội vàng bổ sung nói: “Nhưng mà cậu yên tâm, tiền bồi thường phí tổn thất tinh thần của cậu vẫn có.”
Phó Tuyết Thần nhìn lướt qua giày cô, dưới chân cô gái này xỏ chính là giày Converse vải bạt, dường như cô rất thích Converse, có tận mấy đôi, anh thấy cô đổi qua đổi lại vài lần, ngoài ra, anh cũng từng thấy cô xỏ Adidas và Onitsuka Tiger.
Chỉ nhìn giày đã biết là đảng học sinh.
Hoàn cảnh gia đình hẳn là không tốt cũng không xấu.
Phó Tuyết Thần yên lặng ăn miếng bánh bao, lại hút một ngụm sữa đậu nành, lúc này anh mới không nhanh không chậm bình tĩnh nói: “Không cần đâu, chuyện này cũng không được coi là việc lớn, tôi cũng không phải muốn lừa cậu.”
Thật ra vẫn muốn lừa cô ấy.
Chẳng qua không phải lừa tiền, mà là lừa người.
Lúc này Nhiễm Tỉnh mới ngẩng đầu nhìn qua.
Tay trái Phó Tuyết Thần cầm một ly sữa đậu nành, tay phải cầm sáu cái bánh bao, cảnh tượng đầy hơi thở sinh hoạt nhưng lại có chút ngốc nghếch.
Nhưng giá trị nhan sắc của Phó Tuyết Thần thật sự là quá cao, ngay cả lúc lấy sáu cái bánh bao cũng sẽ khiến chúng sinh kinh diễm rung động.
Khi anh hờ hững tỏ vẻ không muốn lừa bạn, dường như là thật sự không muốn lừa bạn, lại tựa như có mưu đồ khác.
Nhiễm Tỉnh đột nhiên nhớ lại câu nói đùa trên WeChat của Phó Tuyết Thần vào đêm qua “Nếu như tôi thật sự đang tính kế cậu, cậu có sẵn lòng bị tôi tính kế không”, lại nghĩ đến đủ loại chi tiết ở chung trước đó……
Đột nhiên cảm thấy, cô và Phó Tuyết Thần có chút cảm giác mập mờ.
Trong đầu cô lại thoáng hiện tiêu đề bài post một lần kia: “Đại thần Trúc Viện Phó Tuyết Thần đang theo đuổi cô bé dễ thương ở khoa tiếng Trung.”
Cô cảm thấy mình thật sự sẽ bị vào tròng, bởi vì cô thế mà hoảng hốt cảm thấy Phó Tuyết Thần thật sự đang trêu chọc cô.
Không, phải nói là, cái người Phó Tuyết Thần này chính là một liêu nhân tinh (*).
(*) Liêu nhân tinh: cũng tương tự như diễn tinh (thích diễn, hay bày trò) liên nhân tinh tức chỉ mấy người thích/ giỏi trêu chọc, thả thính người khác.
Dáng dấp cậu ta quá đẹp, khí chất lại yêu nghiệt, chỉ tuỳ ý đứng ở kia lười nhác nhìn sang đã tự mang theo một loại cảm giác tán tỉnh.
Cho nên, đừng suy nghĩ vớ vẩn, cậu ta căn bản không có tán mày, trời sinh cậu ta đã chọc người như thế rồi.
Nhiễm Tỉnh sắp xếp suy nghĩ rõ ràng, lạnh nhạt ngước mắt, nói tiếp đề tài vừa rồi, bình tĩnh trả lời: “Nếu cậu đã không ngại thì tôi đây sẽ không chịu trách nhiệm nữa!”
Phó Tuyết Thần: “………………”
Sao cô ấy lại có thể dễ dàng thoát khỏi mình như thế được!
Làm! Sao! Có! Thể! Được!!
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay là Phó Thần khống chế sáu cái bánh bao.
*
Trước đó vẫn luôn rối rắm việc sửa truyện, cuối cùng quyết định chỉ sửa lại một vài chi tiết nhỏ, chính là sửa bài post bệnh trĩ thành không có mấy người biết, như vậy có thể tiếp tục chơi vui lại không ảnh hưởng hình tượng Phó Thần của tui.
Mọi người không cần quay lại xem đâu.
Chương sau chuyện bệnh trĩ này xem như rốt cuộc đã qua.
Kế tiếp, chúng ta thúc đẩy tuyến tình cảm để hai người ở bên nhau đi! Nhanh!
TYT & Đại Tỷ team