Sáng hôm nay Nhiễm Tỉnh học《Tiếng Anh》và《 Lý luận quân sự》, còn buổi chiều là môn thể dục.

Xong môn Tiếng Anh, Nhiễm Tỉnh định về phòng ngủ một chút, môn《 Lý luận quân sự》này thật sự quá nhạt nhẽo và nhàm chán, còn không bằng cô về phòng xem một bộ điện ảnh hay vài tập phim gì đó.

《Lý luận quân sự 》là nhiều lớp học cùng nhau, giáo sư lại không điểm danh, nên cô định trốn học.

Xong môn Tiếng Anh, Phó Tuyết Thần vẫn ghé vào bàn học bên cạnh cô để ngủ.

Nhiễm Tỉnh nghĩ bản thân trước mặt người như Phó đại thần coi như quen biết, lại cũng không quen đến mức đi đâu thì báo, cho nên sau giờ học lập tức đi ngay.

Phó Tuyết Thần một ngày một đêm chưa chợp mắt, cho nên một giấc ngủ này có hơi lâu, ngủ thẳng đến khi chương trình buổi chiều bắt đầu mới yếu ớt tỉnh dậy.

Anh cử động tay phải bị đè đến mức tê dại, lại dùng tay trái xoa bóp phía sau gáy khó chịu vì nằm sấp trên bàn, vẻ mặt mơ mơ màng màng nhìn bạn học bên cạnh và vị giáo sư xa lạ đang giảng trên bục.

Anh lẩm bẩm bằng giọng cực thấp: “Mấy giờ rồi?”

Bạn học nữ bên cạnh tưởng đang hỏi cô ấy, lập tức phấn khích trả lời: “Hai giờ.”

Được lắm!

Lại ngủ quên.

Phó Tuyết Thần đối với chuyện bản thân liên tục ngủ quên cũng đã sớm thành thói quen, chỉ cần ở bên cạnh Nhiễm Tỉnh, anh không chỉ có thể rơi vào giấc ngủ, mà còn ngủ đến chết lặng, ngủ đến không biết năm tháng nào trôi qua, cũng chẳng biết năm nay là năm nào.

Viên thuốc ngủ bủn xỉn Nhiễm Tỉnh này dùng rất tốt.

Anh lười biếng dùng tay tìm điện thoại trong túi quần.

Trên màn hình di động, WeChat chỉ có một cái icon trơ trọi màu xanh lục, góc phải bên trên ngay cả một chấm đỏ cũng không có.

Anh không chết tâm bấm vào một chỗ trên WeChat, lịch sử trò chuyện cùng cô nàng Nhiễm Tỉnh vẫn còn dừng lại ở ngày hôm qua.

Cô gái nhỏ Nhiễm Tỉnh này không để lại lời nhắn gì đã rời đi không một tiếng động.

Phó Tuyết Thần bật cười, nhỏ giọng mắng một câu: “Nhóc vô tâm này.”

Là do mình không đủ đẹp trai sao?

Hay do mình không đủ ưu tú?

Vì sao không hấp dẫn được sự chú ý của con gái nhà người ta?

Vì sao cô gái nhỏ kia ngồi bên cạnh mình đến lúc rời đi lại không nói một tiếng?

Phó Tuyết Thần rất hoài nghi cuộc đời.

Hoài nghi cuộc đời xong, Phó Tuyết Thần định mua hộp cơm rồi làm bài tập chuyên ngành của mình.

Về phần bây giờ đến căng tin nhà ăn xa như vậy, thời gian trôi qua cơm hộp cũng hết cả rồi!

Mà Phó Tuyết Thần vừa đi, phòng học vừa rồi còn tắc như cá mòi đóng hộp nháy mắt không còn hơn phân nửa.

Đối với chuyện này, giáo sư ngoại trừ cạn lời thì cũng chẳng biết nói gì.

Lúc thầy ấy mới vừa bước phòng học còn hoảng hốt cho rằng chương trình dạy của bản thân hot lên rồi, không ngờ nguyên nhân thật sự là do giáo thảo của trường ngủ trong lớp của mình.

Thầy không nhịn được thở dài một tiếng, cảm thấy thế giới của giới trẻ bây giờ thầy ấy không hiểu nổi.

Cậu nói cậu tới xem mặt, nhưng toàn bộ quá trình Phó Tuyết Thần đều nằm trên bàn ngủ, có thời gian như vậy không bằng nghe qua khoá khảo cổ của tôi một chút.

*

Lớp thể dục buổi chiều của Nhiễm Tỉnh là Tennis, sau khi chương trình học chấm dứt, Nhiễm Tỉnh và Nguyên Thiển cùng nhau luyện tập đánh tennis.

Nhiễm Tỉnh vốn dĩ học tennis hoàn toàn là do bộ truyện tranh《 Hoàng tử Tennis 》này ảnh hưởng, Echizen Ryoma đẹp trai như vậy ai không yêu chứ.

Sau đó, cô bị tennis ngược cho đến năm nhất rồi sang năm hai.

Làm một kẻ tệ hại môn thể dục chạy 800m còn muốn chết, tài hoa và thiên phú của cô trên phương diện vận động là âm điểm.

Từ khi vào nhà trẻ, đại hội thể thao cách biệt rất lớn với cô, cô lớn như vậy, chưa từng tham gia bất kì môn nào trong đại hội thể thao, bất kì hạng mục nào trong môn thể dục của cô đều là hạng nhất từ dưới đếm lên.

Cô còn sĩ diện nên không đi đại hội thể thao tự rước nhục.

Còn nhớ kiểm tra năm đó, môn thể dục kiểm tra tương đối nhẹ nhàng, cả lớp thể dục đều là điểm tối đa, chỉ có cô được bảy điểm, cho dù là đứng tại chỗ nhảy xa, nhảy xa hay chạy cự li dài, cô đều thiếu hai ba điểm.

Bây giờ cô vào trường đại học môn thể dục nghiêm khắc đến biến thái thế này, là nữ sinh phải chạy 120km mỗi học kỳ làm thành tích tiêu chuẩn môn thể dục.

Mỗi lần chạy bộ ở sân thể dục, nhìn vô số bạn học cùng chạy bên cạnh cô, Nhiễm Tỉnh đều sẽ hoảng hốt cảm thấy bản thân chắc là vào phải học viện thể thao, nếu không vì sao cả lớp lại liều mạng chạy như vậy chứ.

Nhiễm Tỉnh vượt xa khả năng phát huy của người bình thường, cô đánh giá bản thân luôn mạ thêm vàng, cô chưa từng trông cậy bản thân có thể lấy được thành tích gì đó ở trong một đám học bá trâu bò, yêu cầu của cô đối với bản thân rất thấp, tốt nghiệp là được rồi. - đọc, nghe truyện trên app TYT

Nhưng, ngoài《 Đại Số Tuyến Tính 》 khó đến biến thái ra còn môn tennis bản thân không có chút năng khiếu nào, Nhiễm Tỉnh nhất thời cảm thấy bản thân dù có mạ vàng thì cũng vô cùng gian nan.

Aizzzz!

Bị Đại Tuyến tra tấn thì thôi đi còn bị tennis tra tấn.

Nhiễm Tỉnh à, cuộc sống mày thật nhiều chông gai đó!

Sau khi suy nghĩ mơ hồ, Nhiễm Tỉnh cầm lấy vợt bóng đón lấy quả bóng mà Nguyên Thiển cố tình đánh sang bên phải, sau đó…… Trống rỗng.

Rất tốt!

Lại không đón được.

Nhiễm Tỉnh sao thể dục của mày lại kém đến như thế này chứ!

Nhiễm Tỉnh cực kỳ ủ rũ đi nhặt bóng.

Lúc trước đăng ký lớp tennis này, Nhiễm Tỉnh ảo tưởng mình sẽ cầm vợt múa may ngầu lòi và có phong cách giống như Echizen Ryoma đi thi đấu với người ta.

Học kỳ này bài thi tennis chính là đánh đơn.

Sau đó, Nhiễm Tỉnh dùng thực lực chứng minh một cái gì gọi là công chúa nhỏ nhặt cầu.

Hơn nữa, lúc trước cô là cô đi đăng ký tennis với Nguyên Thiển, bạn đánh tennis tất nhiên là Nguyên Thiển, thi phát bóng với tường còn tốt một chút, điểm cá nhân, bây giờ thi đánh đơn, thân là cộng sự, cô lại bắt đầu kéo chân Nguyên Thiển lại.

Con người Nhiễm Tỉnh, không thích gây thêm phiền toái cho người khác, bản thân cô rất tệ môn thể dục lấy điểm không cao cô chẳng có ý kiến gì, nhưng mà liên lụy đến bạn cùng phòng thì sẽ vô cùng áy náy, vô cùng khó chịu.

Nhiễm Tỉnh nhặt bóng lên, suy nghĩ trong chốc lát, vẫn cầm vợt bóng, chạy đến trước lưới, đối diện với Nguyên Thiển nói: “Thiển Thiển, hay là, cậu bắt cặp với người khác đi, tớ thật sự không thể đánh được.”

Nguyên Thiển cũng đi đến trước lưới, hai cô gái nhỏ xinh đẹp cầm vợt tennis đứng trước lưới tâm sự, hình ảnh kia chắc chắn là cảnh đẹp ý vui.

Nguyên Thiển là người thanh nhã như hoa cúc, tuy rằng cô ấy học rất giỏi, nhưng thật ra yêu cầu của cô ấy đối với việc học không cao, lúc này, cô cực kỳ dịu dàng và kiên nhẫn vỗ vỗ bả vai Nhiễm Tỉnh, an ủi: “Không có gì, từ từ luyện tập là được rồi, học kỳ này vừa mới bắt đầu, theo lý mà nói, cậu không đón được bóng cũng là chuyện bình thường.”

Khuôn mặt nhỏ của Nhiễm Tỉnh phồng thành cái bánh bao, có chút bực mình, tức bản thân thật sự…… Hơi ngốc, nếu không vì sao từ nhỏ đã không học được thể dục cơ chứ.

Cô áy náy nói: “Từ trước tới nay thể dục của tớ vẫn rất kém.”

Nguyên Thiển nói: “Lúc trước cậu nói phát bóng và đánh vào tường không được, trước vòng thi không phải cũng miễn cưỡng chắp vá được sao?”

Nhiễm Tỉnh thở dài nói: “Tớ vừa đạt tiêu chuẩn.”

Nguyên Thiển không để ý nói: “Yêu cầu của tớ không cao với việc tích điểm, đạt tiêu chuẩn là được, thầy giáo môn thể dục của chúng ta rất thoải mái, đạt tiêu chuẩn không khó. Hơn nữa, lớp tennis là tớ đăng ký chung với cậu, tớ lại không quen biết với sinh viên khoa khác, bọn họ tìm được bạn đánh cặp luyện tập xong rồi, tớ cũng không tìm được người ghép cặp khác.”

Nhiễm Tỉnh nghĩ nghĩ thấy có lý, vừa rồi còn có chút nản lòng, lúc này cằm nâng lên, ánh mắt chân thành nhìn chằm chằm Nguyên Thiển phía đối diện, kiên định nói: “Được, tớ sẽ cố gắng luyện tập, tranh thủ để điểm thể dục của cậu đạt tuyệt đối.”

Nguyên Thiển mím môi mỉm cười dịu dàng.

Nhiễm Tỉnh cầm vợt xoay người, sau đó nắm nắm tay hét lớn một câu: “Bây giờ tớ được Lý Na nhập.”

Đương nhiên Nguyên Thiển biết Lý Na, danh tướng tennis, cô gái quán quân duy nhất ở giải đánh đơn Châu Á.

Lý Na nhập vào người……

Nguyên Thiển ôm bụng cười cười to, thực ra cô nhóc Nhiễm Tỉnh này rất dễ thương.

Tuy nói có đôi lúc sẽ bị cô độc miệng mà sặc chết, nhưng cũng có thể bị dáng vẻ ngớ ngẩn ảo tưởng của cô ấy chọc cười.

Là một cô nhóc nhỏ rất đáng yêu.

Nhiễm Tỉnh một lần nữa bắt đầu phát bóng luyện tập tennis, cô mang theo tinh thần hừng hực khí thế.

Vì tốt nghiệp, vì không kéo chân bạn cùng phòng, cô nhất định sẽ như vận động viên chuyên nghiệp, cẩn thận, chăm chỉ và nghiêm túc.

Nhưng kết quả rất không lý tưởng……

Vì sao cái quả bóng kia ở trước mặt mình mà mình lại đánh không trúng?

Mình cận thị một trăm độ cũng không tới mức nhìn không thấy quả bóng chứ?

Vì sao lại không đánh qua lưới được?!

Nhiễm Tỉnh bị Lý Na nhập vào người vẫn không đón được bóng như cũ, sau đó vô cùng thất vọng đi nhặt bóng.

Suy nghĩ cô có phải có hơi chút ngu ngốc hay không, vì sao đại thần Lý Na cũng không phù hộ được cô.

Thời gian vội vàng trôi đi, lần luyện này gần một tiếng.

Luyện xong nghỉ ngơi, Nhiễm Tỉnh nhặt vô số quả bóng ngồi ở chỗ có bóng mát, cầm ly nước uống nước.

Cô uống cạn nước trong ly, sau đó ngẩn ngơ ngắm nhìn bầu trời tĩnh lặng.

Ngày mùa thu trời cao ít mây, ánh sáng màu vàng lấp loá, nhiệt độ vẫn còn hơi cao do tàn dư của mùa hè, nhưng vẫn có gió.

Gió mát hiu hiu thổi qua khiến con người ta làm biếng, vô cùng thoải mái.

Sau khi Nhiễm Tỉnh dần dần hiểu được, bất kỳ thành công nào, đều là kết quả được tạo nên từ tố chất và sự cố gắng, thậm chí có thể nói, cái trước càng quan trọng cũng càng đáng quý so với cái sau.

Phấn đấu ở lĩnh vực bản thân không am hiểu là vô cùng gian nan và mệt mỏi nhưng cũng là thất bại thảm hại.

Nhiễm Tỉnh cũng không phải người sẽ gượng ép chính mình, từ trước cho tới nay đều lười nhác đi theo lối sống phật hệ, cô cũng không phải lại người tích cực có tính cách muốn là phải làm được, mà là cái loại này tôi không làm được thì từ bỏ, tôi sẽ chỉ làm thứ mình hiểu biết.

Ví dụ như tennis, cô không sợ không tìm được một điểm tài năng nào, cô chỉ muốn đối phó cho qua thôi.

Đang ngơ ngẩn đờ người ra, lại đột nhiên nghe được người bên cạnh than nhẹ: “Ui trời, đẹp trai quá!”

“Phó Tuyết Thần thật sự rất đẹp trai đó!”

“Trời ạ, đại thần đẹp như hoa, đúng thật là một tuyệt thế mỹ nhân.”

Cùng lúc đó, Nhiễm Tỉnh bị Nguyên Thiển dùng khuỷu tay chọt chọt.

Nhiễm Tỉnh hoàn hồn, Nguyên Thiển thò qua đầu, nhỏ giọng ghé vào tai cô nói: “Tớ cảm thấy Phó Tuyết Thần tới tìm cậu.”

Nhiễm Tỉnh hỏi lại một câu theo bản năng: “Tìm tớ làm gì chứ? Tớ và cậu ta không thân.”

Nhiễm Tỉnh thật sự cảm thấy bản thân và Phó Tuyết Thần không thân, tuy nói tai tiếng giữa cô và Phó Thần đã ồn ào đến mức cả trường đều biết, nhưng Nhiễm Tỉnh tỉ mỉ suy nghĩ, tính ra cô và Phó Tuyết Thần quen biết cũng chưa đến nửa tháng, giao tiếp cũng không tính là thân, miễn cưỡng được tính là xã giao.

Cô thật sự không cảm thấy Phó Tuyết Thần tới tìm mình.

Cho nên, cô vẫn dùng tư thế mệt mỏi không quá lịch sự ngồi bệt dưới đất như cũ.

Ừm, đối với một người thể lực tệ hại mà nói, tập thể dục ngoài giờ thêm hơn một giờ tennis, mệt muốn xì khói luôn rồi.

Cô cũng không muốn nhúc nhích một chút nào, hận bây giờ không thể trực tiếp về phòng nằm.

Đương nhiên ngoài dự đoán của mọi người là, Phó Tuyết Thần thật sự đúng là đi tới trước mặt cô.

Đã là lúc chạng vạng, hoàng hôn buông xuống, mặt trời lặn ánh chiều tà đem cả thế giới nhuộm thành màu hồng nhạt.

Thiếu niên đứng dưới hoàng hôn, toàn thân được ánh sáng chiếu qua làn da nhợt nhạt, ngay cả khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, cũng nhiễm một tầng ánh hồng tuyệt mỹ.

Dáng đâp anh rất tốt, ngũ quan tinh xảo, khí khái nhã nhặn, tùy tiện đứng đó, toàn bộ trời đất giống như chỉ để làm nền cho anh.

Trong ánh hoàng hôn huy hoàng, chàng trai đẹp như một bức tranh sơn dầu.

Nhiễm Tỉnh ngẩng đầu nhìn lướt qua chàng trai xinh đẹp trước mặt, rất nhanh lại lần nữa cúi đầu tiếp tục nhìn ra xa sau đó ngẩn người.

Trái tim cô không có gợn sóng, vẫn ngồi bệt dưới đất như cũ không mặn không nhạt, dáng vẻ cá mặn.

Cảm thấy như thể tôi đã mệt đến ngu người rồi, đại soái ca thì liên quan gì đến tôi chứ, nhìn soái ca cũng không thể giúp tôi bổ sung thể lực để phấn chấn tinh thần.

Với cả đứng thưởng thức thần nhan đỉnh cao mệt chết đi được, không bằng tiếp tục ngồi từ từ nghỉ ngơi, như vậy chờ lát nữa tôi mới có sức lết thân hình mảnh mai của mình quay về ký túc xá.

Tóm lại, Nhiễm Tỉnh không chỉ là con cá mặn, mà còn là cá mặn vương.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay Phó Thần lại bị bỏ rơi.

Nói, các người sẽ thích loại nữ chính lười biếng, học dở, vừa độc miệng lại chán đời như Nhiễm Tỉnh à?

Không cần biết các người yêu hay không, dù sao tôi cũng yêu, mẹ nó cảm giác nhập tâm quá rồi.

*

Cái chính là, viết xong cái này cốt truyện Phó Thần thổ lộ, nhanh.

Mẹ nó tôi để nhân thiết của Phó Thần là liêu! Muội! Vương!

Yên tâm, tính cách Phó Thần có thể lạnh lùng, lúc cần dụ dỗ muội vương chắc chắn sẽ không lạnh lùng!!!

Phó Thần siêu lạnh lùng!!!

Tui muốn viết Phó Thần bị em gái Tỉnh lạnh nhạt đến mức sững sờ!!!!!


TYT & Đại Tỷ team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play