Đêm nay hiếm khi Phó Tuyết Thần ngủ được, vì thế giấc ngủ này của anh có hơi lâu, một mạch đến ngày hôm sau mặt trời lên cao mới tỉnh.
Trong phòng trống rỗng không có ai, bạn cùng phòng đã đi học hoặc là huấn luyện quân sự.
Nhưng rèm cửa trong phòng khép kín, một mảnh đen kịt, rõ ràng là vì không đánh thức anh nên buổi sáng bạn cùng phòng cũng chưa kéo màn cửa ra.
Ngủ được nên hết sức thoả mãn, cả người Phó Tuyết Thần đều có chút lười nhác, bàn tay to tinh xảo như ngọc của anh từ từ thò ra, dọc theo cạnh gối đầu tìm kiếm một hồi, lấy điện thoại ra, mí mắt hơi rũ xuống xem giờ, 9 giờ sáng rồi.
Anh đã ngủ gần mười bốn tiếng đồng hồ.
Đây tuyệt đối là một giấc ngủ trọn vẹn thực sự trong những năm qua, như là trời xanh đang đền bù thiếu hụt việc mấy năm nay anh không thể đi vào giấc ngủ.
Mà Phó Tuyết Thần vừa mới tỉnh ngủ, suy nghĩ có hơi chậm chạp trì trệ. Lúc này, anh mới chậm rãi nghĩ đến mọi chuyện tối qua, vì thế anh dùng vân tay giải khóa điện thoại, xem nội dung của nhóm chat.
Tin nhắn 99+, quả nhiên, tối hôm qua ba đứa con trai quý báu điên cuồng chửi bới trong nhóm chat.
Đối với việc này, anh chỉ cảm thấy qua quýt bình thường, bạn xấu mà, không tổn thương lẫn nhau thì mới là không bình thường.
Anh chờ ngày ba đứa con kia thất bại trong tay anh.
Anh lại ấn mở diễn đàn trường học, vốn tưởng rằng trên “Top 10”, bài post về bệnh trĩ của anh sẽ bay tới trang đầu tiên, thế nhưng ngoài dự đoán là ngay cả cái bóng cũng chẳng có. Cuối cùng anh tìm được bài post ở góc xó xỉnh nào đó, dưới bài cũng đủ loại phỏng đoán, nhưng mà không có nhiệt độ gì.
Đối với tất cả chuyện của mình Phó Tuyết Thần đều thẳng thắn vô tư, anh mắc chứng mất ngủ lâu như vậy, bất cứ lúc nào cũng cảm cảm thấy mình sẽ đột tử, nhưng lại vẫn sống rất tốt, đây chính là chứng minh cho trái tim mạnh mẽ của anh.
Anh cảm thấy, dù là có một ngày anh thật sự bị trĩ, thì anh cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận, huống chi loại tai tiếng nhỏ này.
Bây giờ tai tiếng này không có độ hot, cho nên càng không ảnh hưởng gì đến anh.
Anh lại vào WeChat, click mở giao diện nói chuyện phiếm với Lười (*) Tỉnh, suy nghĩ một chút, phát hiện bây giờ là thời gian đi học, anh không nên quấy rầy, liền quyết định rời giường trước rồi nói sau.
(*) Lười [懒-Lǎn]; Nhiễm [冉-rǎn]
Anh nhanh nhẹn ngồi dậy, xuống giường, kéo rèm cửa, mở cửa sổ ra, để ánh sáng tự nhiên chiếu vào trong phòng. - đọc, nghe truyện trên app TYT
Lúc này mới cầm đồ dùng cá nhân đến phòng vệ sinh công cộng rửa mặt.
Tố chất thân thể Phó Tuyết Thần không tệ, dán miếng dán nhiệt cả đêm thì cơn sốt đã hạ xuống. Chẳng qua sốt cao xong thân thể khó tránh khỏi mệt mỏi, nhưng Phó Tuyết Thần ngủ bù nên trạng thái tinh thần cực tốt, dù là vừa mới hạ sốt thì cả người cũng lộ ra vẻ nhàn nhã thong dong, bình tĩnh dịu dàng, tuyệt đối là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.
Anh khẽ nở một nụ cười nhạt nhẽo, thu thập đơn giản xong, lúc này mới ra ngoài.
Anh xuống dưới lầu lấy xe đạp, định đi đến lớp của Nhiễm Tỉnh thì đột nhiên lại nhận được điện thoại của đạo sư, gọi anh qua đó nói chuyện sửa luận văn một chút.
Đạo sư của khoa thực hành chính quy ở Trúc Viện hạn chế, Phó Tuyết Thần tuy là sinh viên chưa tốt nghiệp nhưng cũng có đạo sư của mình, hơn nữa đạo sư Chu Truyền của anh cũng là nhân vật lớn trong giới, quan hệ giữa Phó Tuyết Thần và đạo sư coi như không tệ, đạo sư cực kỳ coi trọng anh.
Bây giờ đạo sư tìm mình, lại đề cập đến một việc rất quan trọng là sửa luận văn, Phó Tuyết Thần đành phải qua bên đó trước.
Đi vào văn phòng của giáo sư Chu Truyền, Phó Tuyết Thần và giáo sư Chu Truyền trao đổi đơn giản về phương hướng sửa luận văn một chút. Anh đang định rời đi thì bên kia, giáo sư Chu Truyền đột nhiên quan tâm hỏi: “Gần đây đỡ mất ngủ chưa, em mất ngủ nghiêm trọng như vậy, có lẽ không phải vấn đề thân thể, mà là vấn đề tâm lý, em nên thử đi tìm bác sĩ tâm lý một chút xem.”
Phó Tuyết Thần kính cẩn trả lời: “Không cần đâu, em đã tốt hơn rất nhiều, có thể ngủ rồi ạ.”
Giáo sư Chu Truyền đương nhiên biết học trò tâm đắc của mình mất ngủ kinh khủng đến mức nào, nghe anh bảo có thể ngủ rồi thì kinh ngạc đến nỗi hai mắt trợn tròn: “Ngủ được rồi?”
Phó Tuyết Thần thản nhiên nói: “Gặp được cô gái có thể khiến em ngủ.”
Giáo sư Chu Truyền cảm thấy chuyện này rất là hiếm lạ, ông không nhịn được cười nói: “Được rồi, hoá ra đầu tuần em không lên lớp là vì đi tán gái.”
Phó Tuyết Thần không trả lời, quả thật là đi tán gái.
Giáo sư Chu Truyền lại nói: “Ngủ được thì tốt rồi, thân thể mới là vốn làm cách mạng, điều chỉnh làm việc và nghỉ ngơi tốt, về sau em mới có thể tiến xa hơn.”
Phó Tuyết Thần khiêm tốn đáp: “Vâng.”
Giáo sư Chu Truyền lại căn dặn: “Tuy rằng thầy biết em toàn dựa vào việc tự học, nhưng nếu đi được thì vẫn nên đi một chút đi.”
Vẻ mặt Phó Tuyết Thần bình tĩnh gật đầu: “Em biết ạ.”
Ban đầu Phó Tuyết Thần định tiếp tục trốn học, nhưng đầu tuần anh cúp học quá nhiều, lúc này đành phải ngoan ngoãn đến lớp.
Trước kia anh gần như đột tử, chỉ cảm thấy mạng sống hết sức ngắn ngủi, cho nên vẫn luôn nắm chặt thời gian cố gắng học tập, thế là thời khóa biểu sắp xếp rất vẹn toàn, là cái loại năm tiết buổi sáng năm tiết buổi chiều đều có lớp ấy.
Lúc này, cũng chỉ có thể cam chịu đi học môn chuyên ngành.
Bận rộn bận rộn, một ngày cũng sắp qua.
Buổi tối Phó Tuyết Thần trở lại phòng ngủ thì nhìn thấy Thương Triều đang lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, cười đùa chào hỏi với anh: “Ôi chao, cá heo nhỏ của chúng ta trở về rồi.”
Cái tên thân mật cá heo nhỏ này……
Phó Tuyết Thần nhếch môi nở nụ cười giả dối mang vẻ xấu hổ lại không mất lễ phép.
Bên kia, Dịch Sư Bạch đột nhiên nói một câu: “Tớ cảm thấy cậu giống như một con cá heo trắng.”
Thương Triều rất phối hợp giật dây với cậu ta: “Vậy cậu phải làm người chăn nuôi sao?”
Dịch Sư Bạch nói: “Người chăn nuôi cá heo không phải kế hoạch nghề nghiệp của tôi.”
Nói xong, hai người cùng nhau cười.
Trông cậy bạn cùng phòng an ủi bạn khi bạn tán gái thất bại thật sự là không thể nào, bọn họ chỉ biết liều mạng xát muối vào vết thương, hơn nữa còn lấy danh nghĩa tốt đẹp là để bạn hiểu biết tàn khốc của xã hội một chút.
Phó Tuyết Thần nở nụ cười tao nhã lắc đầu: “Còn tấu nói(*) nữa, hai người các cậu.”
(*) Tấu nói: Một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Thương Triều cũng tự thấy mình có hơi quá đáng, liền đứng dậy, khoác bả vai Phó Tuyết Thần, cực kỳ không để tâm an ủi anh: “Tôi biết cậu muốn giả bệnh một lần là bắt được em Tỉnh, mặc dù thất bại nhưng tiến độ vẫn rất khả quan. Dù sao bốn bỏ năm lên thì cậu cũng coi như là lừa em Tỉnh lên giường rồi.”
Phó Tuyết Thần: “………………”
Bốn bỏ năm lên này của cậu có hơi lớn rồi đấy!
Thương Triều vỗ bả vai của anh, cười nói: “Cá heo nhỏ ơi, không có việc gì, em Tỉnh không chịu làm người chăn nuôi của cậu, không phải còn có tớ sao, để tớ làm người chăn nuôi của cậu nhé! Tới đây, gọi ba đi, tớ nuôi cậu nha!”
Phó Tuyết Thần: “………………”
Anh nghiêng đầu nhìn sang, nhìn thấy đôi mắt đào hoa của Thương Triều đang chớp chớp với anh, cằm cũng bởi vậy mà hơi giương lên, dáng vẻ muốn nhận con nuôi.
Phó Tuyết Thần lạnh nhạt đối mặt với cậu, bốn mắt giao nhau, hai người đối diện.
Sau một lát, Phó Tuyết Thần dời đầu đi, từ chối: “Tôi cũng muốn cho cậu làm người chăn nuôi của tôi, nhưng mà không được rồi.”
Thương Triều nhướng mày.
Phó Tuyết Thần bình tĩnh nói: “Tôi nhìn cậu, một chút dục vọng ‘muốn ngủ’ cũng không có.”
Thương Triều: “………………”
Mẹ nó, ông đây chẳng qua chỉ muốn làm ba thôi, sao lại bắt đầu đi quá giới hạn rồi.
Sau khi cười đùa một hồi, Phó Tuyết Thần vừa mở máy tính dạo diễn đàn, một vừa vào WeChat gửi tin nhắn cho Nhiễm Tỉnh: “Cảm ơn cậu nhé, bệnh của tôi đã tốt rồi.”
Lúc này Nhiễm Tỉnh đang lướt Bilibili, nhìn thấy tin nhắn của Phó Tuyết Thần, thầm nghĩ, khỏi bệnh rồi, đây là……Mã Ứng Long có tác dụng sao?
Chẳng qua vấn đề này liên quan đến việc khá riêng tư, Nhiễm Tỉnh đành nhịn xuống không hỏi, mà cô dùng một giọng điệu mềm mại dễ thương nói: “Khỏi bệnh rồi thì tốt.”
Ngay sau đó, lại nghĩ tới gì đó, cô nói: “Mà này, lần sau đừng đưa nữ sinh về ký túc xá những lúc như thế nhé.”
Phó Tuyết Thần khó hiểu: “?”
Nhiễm Tỉnh nói: “Trái tim tôi lớn còn đỡ, nữ sinh bình thường sẽ cảm thấy cậu đang tính kế cô ấy.”
Sau một lúc lâu Phó Tuyết Thần không nói gì.
Cô gái này, tim ngài thật sự không phải lớn bình thường!
Tôi đang tính kế em đó!
Nhiễm Tỉnh lại gửi một câu nữa: “Yên tâm, tôi sẽ không nghĩ lung tung, cậu không cần để ý đến tôi đâu.”
Phó Tuyết Thần: Mong em nghĩ lung tung, xin em!
Nhiễm Tỉnh thật sự cảm thấy lần bệnh này của Phó Tuyết Thần quá trùng hợp, cô hết sức nghi ngờ anh đang tính kế cô. Có điều trong lòng cô thẳng thắn, cũng cảm thấy Phó Tuyết Thần tuyệt đối không thể nào tán tỉnh mình, vì thế cô lại nói: “Tôi biết thẳng nam khoa vật lý các cậu sẽ không nghĩ tới mặt này, nhưng về sau cậu vẫn nên chú ý một chút đi.”
Phó Tuyết Thần: “………………”
Thật sự không nhịn được, gửi một loạt dấu ba chấm qua đó.
Mẹ nó thật sự hết chỗ nói rồi.
Lần này Nhiễm Tỉnh không trả lời, căn bản cô không biết nên đáp cái gì.
Phó Tuyết Thần hoàn hồn từ trong đả kích, anh cực kỳ ngay thẳng nói: “Nếu như tôi thật sự đang tính kế cậu, cậu có sẵn lòng bị tôi tính kế không!”
Nhiễm Tỉnh nhanh chóng trả lời: “Không muốn đâu!”
Thật sự là Nhiễm Tỉnh không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Phó Tuyết Thần đang nói giỡn với cô.
Chẳng qua cho dù không phải nói giỡn, Nhiễm Tỉnh cũng sẽ đáp lại “Không muốn”, cô không định yêu đương, chỉ muốn một mình lẳng lặng ở nhà thôi.
Một mình cô cũng có thể sống rất tốt, vì sao nhất định phải yêu đương chứ!
Cuộc nói chuyện phiếm đến đây hoàn toàn kết thúc, Nhiễm Tỉnh không quá để ý đến chuyện mình kết thúc một câu chuyện, cô tiếp tục lướt video quỷ súc trên Bilibili.
Cho đến mười phút sau.
Nguyên Thiển đột nhiên nói: “Phó Tuyết Thần cập nhật.”
Nhiễm Tỉnh: “Ha?”
Nguyên Thiển vội vàng giải thích kỹ càng: “Chính là bài post nhật ký trước đó của Phó Tuyết Thần đó, cậu ấy cập nhật rồi.”
Nhiễm Tỉnh vừa lướt video vừa hờ hững trò chuyện: “Cập nhật gì thế.”
Nguyên Thiển đọc: “Lúc trước dùng kịch bản nhỏ tính kế người ta bị phát hiện, sau đó hỏi cô ấy có sẵn lòng bị tôi tính kế hay không, cô ấy tỏ vẻ không muốn rõ ràng. A a a a, Phó Tuyết Thần, con đường tình yêu của mày thật nhấp nhô mà!”
Nhiễm Tỉnh ngớ người một chút.
Nguyên Thiển lại nói: “Ngay cả tiêu đề cũng thay đổi.”
Đầu óc Nhiễm Tỉnh có hơi loạn, lung tung đáp một câu: “Đổi thành cái gì.”
Nguyên Thiển: “Tình yêu gian nan của Phó Tuyết Thần.”
Nhiễm Tỉnh: “………………”
Cô lấy điện thoại ra, tỉ mỉ nhìn lại lịch sử trò chuyện vừa rồi của mình và Phó Tuyết Thần một chút.
Là ảo giác của cô ư, vì sao cảm thấy lời này là đang trả lời câu “Không muốn” kia của cô.
Tác giả có lời muốn nói: Sửa được rồi.
TYT & Đại Tỷ team