"Phụt ha ha ha ......."

Dịch Sư Bạch không nhịn được, trực tiếp cười thành tiếng.

Nhiễm Tỉnh vô thức nhìn qua, liền nhìn thấy người thanh niên đẹp trai có chút lưu manh ngồi ở bàn làm việc đối diện giường Phó Tuyết Thần đang cười đến mức bả vai run bần bật.

Bên kia, Dịch Sư Bạch cũng biết kỹ thuật diễn của mình không vượt qua được bài kiểm tra, diễn học bá ngành khoa học và công nghệ đến cười sảng, cậu ta quay đầu nhìn về phía Nhiễm Tỉnh, vội vàng tìm lý do. Cậu ta vốn định lấy lý do đọc được mẩu truyện cười trên mạng, nhưng lý do này Thương Triều đã từng dùng, vì thế Dịch Sư Bạch chỉ còn cách diễn nốt vai học bá ngành khoa học và công nghệ, nở nụ cười bỉ ổi nói: "Tôi vừa mới giải được một bài toán vấn đề 《 lý thuyết xác suất 》siêu khó, nên có chút vênh váo đắc ý."

Đối với Nhiễm Tỉnh mà nói,《Đại Số Tuyến Tính 》đã là khó nhất trong tưởng tượng của cô, dạng bài《 lý thuyết xác suất 》cô chưa từng được nghe qua trong chương trình học này chắc chắn là khó hơn rất nhiều.

Nếu như cô có thể tự mình giải được một bài《Đại Số Tuyến Tính 》, chắc chắn cũng có thể vui vẻ đến cười ha ha, các học bá phải giải được đề toán siêu khó mới có thể vỗ tay cười to như vậy.

Cho nên, cô nhìn về phía Dịch Sư Bạch, thành khẩn gật đầu, nói: "Tôi hiểu."

Dịch Sư Bạch thật sự dùng kĩ thuật diễn của ảnh đế mới có thể nhịn cười, lãnh đạm rụt rè nói: "Tôi tiếp tục làm bài, các cậu cứ nói chuyện."

Nhiễm Tỉnh mềm mại kêu "Ừm" một tiếng.

Dịch Sư Bạch quay đầu tiếp tục nghịch điện thoại di động, trong nhóm Thương Triều và Thẩm Từ Chương đã thảo luận tung trời.

Thương Triều: "Đờ mờ, Phó Tuyết Thần giỏi thật đó, da mặt dày để em gái dán miếng hạ sốt cho thì thôi, giờ lại thêm cả người chăm sóc. Nội tâm Phó Tuyết Thần là os, chủ nhân, làm ơn, dạy tôi đi, dạy tôi điiii!"

Thẩm Từ Chương: "Ha ha ha, cười chết tôi rồi, 'người nuôi cá heo không phải công việc dự định cho tương lai của tôi'."

Thương Triều: "Ha ha ha ha, cười chết tôi rồi, mẹ ơi 'người nuôi cá heo không phải công việc dự định cho tương lai của tôi', cầu mong Phó Tuyết Thần có bóng ma tâm lý.”

Thẩm Từ Chương: "Bài toán này quá khó, tôi tính mãi không ra, nói không chừng chỉ có cấp bậc đại thần như Phó Tuyết Thần mới tính được.”

Thương Triều: "Ha ha ha, đợi lúc nào trở về bắt cậu ta tính, cậu ta học hệ toán, toán học tốt như vậy, đi thi đấu đầy giải thưởng, chắc chắn có thể giải được."

Lúc này Dịch Sư Bạch cũng bắt đầu chém gió: "Vừa rồi tôi phải phát huy kĩ năng diễn xuất tầm cỡ Oscar mới khiến em gái nhỏ không sinh nghi, cũng giúp cho Phó Đại Ngọc có thể diễn tiếp đấy."

Thương Triều lại nghĩ tới chuyện khác: "Ha ha ha ha, giải được bài toán《 lý thuyết xác suất 》?! Trên bàn cậu không phải《Lý thuyết thống kê》sao?"

Dịch Sư Bạch vội vàng lật trang bìa: "Ha ha ha ha, đúng thật là《Lý thuyết thống kê》, lúc đó tùy tiện lấy một cuốn trên bàn Phó Tuyết Thần."

Thẩm Từ Chương lại không nhịn được nhắc nhở: "Nhóm này hình như không chặn Phó Tuyết Thần, chúng ta như vậy là đang nói chuyện ngay trước mặt cậu ấy đó."

Thương Triều không quan tâm: "Không sao, tí nữa cậu ấy sẽ tự động rời khỏi nhóm."

Dịch Sư Bạch: "Ha ha ha, chờ cậu ấy tự động rời khỏi nhóm."

Thẩm Từ Chương: "........................"

Phó Tuyết Thần bị câu nói "Người nuôi cá heo không phải công việc dự định cho tương lai của tôi" kia của Nhiễm Tỉnh đả kích không nhẹ, nhưng anh còn chưa kịp hoàn hồn, đã nghe được tiếng cười của Dịch Sư Bạch và lời giải thích bất cần.

Dùng đầu ngón chân suy nghĩ, Phó Tuyết Thần cũng biết ba ông bạn kia lúc này đang cười nhạo anh trong nhóm chat.

Tuy rằng mười chín năm qua không thể nói Phó Tuyết Thần muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng anh có gia cảnh giàu có, học tập xuất sắc, năng lực xuất chúng, diện mạo ưu việt, tuyệt đối có thể xưng thuận gió thuận nước. Có thể nói, ngoài việc mất ngủ, anh không gặp bất kì chuyện rắc rối nào.

Nhưng hôm nay anh lại gặp một cái, mặt mũi tích cóp mười chín năm của ông đây bị bức ép, thanh danh sụp đổ trong nháy mắt.

Anh không chỉ bị bạn cùng phòng chê cười, mà tám chín mười phần còn bởi vì chuyện thuốc bôi trĩ này mà một lần nữa lên "top 10" bị cả trường cười nhạo.

Mà tất cả đều do cô gái trước mặt này ban tặng.

Anh nên hận cô mới phải.

Nhưng mà cuộc sống mấy năm nay của Phó Tuyết Thần là hồ yên biển lặng, anh cảm thấy có người khuấy động dòng nước cũng không tệ lắm.

Mặt nước gợn sóng, cũng không mất đi một phần mỹ cảm.

Phó Tuyết Thần nghĩ vậy, vẻ mặt thanh nhã mà ôn hòa, không bị không khí bi thảm này tác động đến dù chỉ một chút. Từ trước đến nay nội tâm anh vốn rất mạnh mẽ, là loại từ khi sinh ra vốn đã vô tư, phóng khoáng, lạc quan.

Anh cảm thấy cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, anh đều có thể hold lại.

Nhiễm Tỉnh dán xong miếng dán hạ sốt cho anh, nhẹ nhàng nói: "Miếng dán hạ sốt tôi dán xong rồi, cậu chú ý nghỉ ngơi nhé!"

Phó Tuyết Thần "Ừ" một tiếng, sau đó một lần nữa xoay người nằm thẳng.

Lúc này Phó Tuyết Thần đang ngẩn ngơ, vì thế động tác xoay người trông có vẻ hơi chậm chạp.

Nhiễm Tỉnh cũng không nghĩ nhiều, thấy anh nằm xuống, cô chỉ nói tạm biệt: "Vậy tôi đi nhé!"

Nói xong, liền thay đổi tư thế quỳ, định bò xuống giường.

Phó Tuyết Thần lập tức hồi hồn, giọng nói hơi trầm xuống: "Chờ một chút."

Nhiễm Tỉnh quay đầu lại, đôi mắt trong suốt sạch sẽ như con nai nhỏ bình tĩnh nhìn anh, chờ đợi anh nói tiếp.

Phó Tuyết Thần không chớp mắt chăm chú nhìn cô, đôi mắt sáng như sao đáng thương vô tội, giọng nói yếu ớt nhờ vả cô: "Có thể chờ tôi ngủ rồi mới đi không?"

Phó Tuyết Thần thật sự mệt chết đi được.

Vừa rồi trong nháy mắt Nhiễm Tỉnh bước vào cửa, Phó Tuyết Thần có một loại cảm giác "Thần giấc ngủ Hypnos" đã giáng xuống, cơn buồn ngủ đã biến mất suốt 48 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng trở lại, bủa vây lấy anh.

Nhưng em gái nhỏ vừa đến đã đi ngủ, như vậy không phải anh quá ngốc sao.

Nhưng thật ra anh vẫn luôn chịu đựng cơn buồn ngủ, chỉ là.......Rất muốn ở chung với Nhiễm Tỉnh một lát, cho dù chỉ chốc lát cũng được, vất vả lắm anh mới sinh bệnh để dỗ cô đến đây, đương nhiên phải biết quý trọng.

Lúc này Nhiễm Tỉnh muốn rời đi, tự nhiên Phó Tuyết Thần muốn mình chờ anh ngủ rồi mới đi.

Nhiễm Tỉnh nghe được lời này, vẻ mặt vốn thờ ơ lạnh lùng ngay lập tức thay đổi, biến thành vẻ mặt “Excuse me???”.

Cảm thấy, anh đùa tôi sao, chờ anh ngủ rồi mới đi, có quỷ mới biết khi nào anh mới ngủ, hơn nữa một cô gái nhỏ ở trong phòng nam sinh chờ một ông tướng như anh ngủ rồi mới đi, đùa cái kiểu gì vậy.......

Vẻ mặt cô gái nhỏ này thay đổi quá nhanh quá chân thật.

Phó Tuyết Thần EQ cao cỡ nào, đương nhiên nhìn ra được ý tứ trong vẻ mặt cô, nhưng anh cũng không thèm để ý.

Cô gái này rất lương thiện, cũng......rất dễ bị lừa.

Anh cảm thấy cô chắc chắn sẽ chờ anh ngủ rồi mới đi.

Anh nhìn cô gái nhỏ trước mặt tinh xảo như búp bê Tây Dương trong tủ kính, giọng nói nhẹ tênh như cơn gió lướt qua bầu trời trường học, lại lộ ra một chút đáng thương: "Rất nhanh thôi, cậu đếm đến mười, đếm tới mười xong là tôi ngủ rồi."

Tới mười, mười giây.......

Yêu cầu này có thể nói là rất hèn mọn.

Sẽ không có người nào từ chối lời thỉnh cầu hèn mọn như vậy.

Nhiễm Tỉnh cảm thấy ở lại đây thêm mười giây cũng không ảnh hưởng, liền gật đầu đồng ý.

Phó Tuyết Thần thấy cô đồng ý, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Đôi mi cong vút như cây quạt của anh hạ xuống, che đi hốc mắt xám xịt, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

Đáy lòng Nhiễm Tỉnh bắt đầu đếm ngược: "Mười, chín, tám,...."

Nhưng cô còn chưa kịp đếm ngược hết mười lần, hô hấp Phó Tuyết Thần đã đều đặn.

Anh hoàn toàn ngủ say như chết.

Chất lượng giấc ngủ này cũng tốt quá rồi!

Muốn ngủ là có thể ngủ ngay lập tức.

Nhiễm Tỉnh được chiêm ngưỡng quá trình đi vào giấc ngủ của anh, chậc chậc khen ngợi một hồi.

Cô dịch chuyển đầu gối một lần nữa, đang định rời đi thì liếc mắt nhìn sang cái chăn được gấp chỉnh tề bên mép giường.

Cảm thấy nhiệt độ điều hòa trong phòng có hơi thấp, Nhiễm Tỉnh quyết định nên làm người tốt tới cùng, cô mở chăn ra, đắp kín người anh, lúc này mới thật cẩn thận bò xuống giường.

Đối với nhóm nam sinh đẹp trai phòng ngủ 512, cô cũng chỉ miễn cưỡng quen biết Phó Tuyết Thần, những người khác cô đều không quen, cô cũng không phải kiểu người nhìn thấy đối phương đẹp trai thì sẽ tiến lại gần, cô cảm thấy chính mình phạm hoa si (*) như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy bối rối.

(*) Phạm hoa si: si mê, say mê sắc đẹp.

Hơn nữa đây là Lam Điền, trại tập trung học bá.

Điều cô nhìn thấy đầu tiên khi bước vào đây, là ba bạn cùng phòng khác của Phó Tuyết Thần đều đang rất nghiêm túc đọc sách, nhìn qua cực kỳ học bá, cô thân là học tra, đương nhiên sẽ không quấy rầy người khác học tập.

Cho nên bò xuống giường, xỏ giày xăng đan xong, Nhiễm Tỉnh lễ phép chào hỏi rồi rời đi.

Cửa phòng ngủ đóng lại, xác định Nhiễm Tỉnh đã đi xa.

“Ha ha ha ha……”

“Ha ha ha ha……”

“Ha ha ha ha……”

Cả phỏng ngủ 512 cuối cùng cũng không nhịn được, phát ra tiếng cười kinh thiên động địa.

Lúc này Thương Triều cũng không diễn nữa, lập tức đi tìm Phó Tuyết Thần, cười hì hì trêu chọc: "Phó Đại Ngọc, cậu có khỏe không? Phó Đại Ngọc."

Thường Triều tới bên cạnh mép giường Phó Tuyết Thần, lại thấy hô hấp Phó Tuyết Thần nhẹ nhàng đều đều.

Ngủ rồi.

Thương Triều sửng sốt một chút, lập tức xoay người ra hiệu "Suỵt" một cái, ra hiệu hai người bạn cùng phòng kia yên lặng, cậu ép giọng nói xuống cực thấp: "Ngủ, ngủ, ngủ thật! Đừng lên tiếng!"

Dịch Sư Bạch và Thẩm Từ Chương lúc nãy vẫn còn ầm ầm cười to, thấy Phó Tuyết Thần thật sự ngủ thì lập tức im lặng, không chỉ thế, sau đó cả phòng ngủ đều im ắng, ngay cả việc ra vào tắm rửa cũng cố gắng sao cho bước chân thật chậm động tác thật nhẹ, sợ không cẩn thận đánh thức Phó Tuyết Thần.

Ngày cả tiếng nói chuyện phiếm thường ngày, cũng biến thành lên nhóm Wechat trò chuyện không tiếng động.

Dịch Sư Bạch không nhịn được cảm thán nói: "Tôi ở với cậu ta một năm, lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta ngủ, thật sự, thật sự, mẹ nó quá thần kỳ."

Thẩm Từ Chương hết sức đồng ý: "Đúng vậy, xem ra Phó Tuyết Thần thật sự không phải Nhiễm Tỉnh thì không được."

Thương Triều nói: "Lại đây, chúng ta cùng nhau làm phép, phù hộ Phó Tuyết Thần có thể quyến rũ được cô gái nhỏ."

Dịch Sư Bạch: "Đang làm rồi!"

Thẩm Từ Chương: "...................."

Quả thật là như vậy, từ sau khi Thương Triều dọn vào ký túc xá và thi thoảng Phó Tuyết Thần có thể ngủ, ký túc xá của bọn họ tấu hài một đi không trở lại.

Lúc trước, Phó Tuyết Thần không ngủ được, tính tình không tốt, ba vị học trưởng lại là học bá nỗ lực khắc khổ, bầu không khí trong phòng quả thực rất.........Đứng đắn.

Bây giờ, già mà không nghiêm túc.

Lại đột nhiên, Thương Triều được bạn học gửi cho hai tin nhắn liên tiếp: "Thương Triều, cậu mau xem, có người tung tin hot trên tin nóng 98, hình như có liên quan tới Phó Tuyết Thần phòng các cậu."

Thương Triều ấn vào xem, sau đó chuyển tiếp vào nhóm, vừa đứng lên vừa đánh chữ: "Tôi ra ngoài một lúc."

Dịch Sư Bạch hỏi: "Đi làm gì?" - đọc, nghe truyện trên app TYT

Ngay sau đó, bấm vào đường link, cũng đứng lên đi theo: "Tôi đi ra ngoài cùng cậu."

Thẩm Từ Chương: "Các cậu đi ra ngoài làm gì?"

Thương Triều: "Đi ra ngoài cười một lát."

Thẩm Từ Chương lúc này cũng truy cập vào tin nhắn chuyển tiếp, lập tức nói: "Cùng nhau, cùng nhau."

Ba người cố gắng mím môi chân tay nhẹ nhàng đi ra khỏi ký túc xá, đi xa một chút, nhất thời " Ha ha ha ha ha" lại là một hồi điên cuồng cười to.

Thương Triều cười to nói: "Ai đăng bài viết này, thật tài tình, bệnh trĩ của Phó Tuyết Thần tái phát nằm trên giường không dậy nổi."

Dịch Sư Bạch lắc đầu: "Dù sao cũng không phải tôi."

Thẩm Từ Chương lắc đầu phủ nhận: "Cũng không phải tôi."

Mắt đào hoa của Thương Triều tràn đầy ý cười: "Cũng không phải tôi!"

Dịch Sư Bạch cười nghiêng ngả một hồi, bình tĩnh mang cái nồi này ra khỏi phòng 512: "Ha ha ha ha, dù sao cũng không liên quan tới chúng ta.’

*

Bên kia, Nhiễm Tỉnh ra khỏi Lam Điền, đi đến căng tin ăn cơm trước, lại nhân tiện đi lấy bưu kiện chuyển phát nhanh, lúc này mới quay trở về ký túc xá.

Đến ký túc xá đã là 7 giờ tối, Nguyên Thiển đã quay về từ nhà mình, cô ấy mang theo cho bạn cùng phòng lá trà và đồ ăn vặt, lúc này Nguyên Thiển vừa chia cho mỗi người một ít, vừa cười nói: "Tỉnh Tỉnh, cậu xem 98 chưa, trên đó có người tung tin hot, nói là có một vị đại thần bị tái phát bệnh trĩ nằm liệt trên giường, trên bài viết có người đoán là Phó Tuyết Thần."

Nhiễm Tỉnh đang cầm kéo mở bưu kiện chuyển phát nhanh, nghe vậy thì "Hả" một tiếng, cực kỳ khiếp sợ.

Nguyên Thiển lấy cây kéo trên tay Nhiễm Tỉnh xuống, mở bài viết cho cô xem

Tiêu đề: "Báo cho mọi người một tin cực hot, một vị đại thần ẩn danh bị bệnh trĩ tái phát nằm trên giường không dậy nổi!!!"

Bài viết vừa mới được đăng cách đây không lâu, Nhiễm Tỉnh nhìn thời gian, hình như đăng vào lúc cô đang thăm Phó Tuyết Thần.

Nhiễm Tỉnh vốn nghĩ cái này có thể là do cô mang Mã Ứng Long đi thăm Phó Tuyết Thần, nhưng nhìn thời gian đăng bài viết, lại nghĩ đến ba vị bạn cùng phòng học bá trong phòng ngủ của Phó Tuyết Thần cũng cực kì nghiêm túc nỗ lực đọc sách với làm đề, nhất thời cảm thấy mấy người học bá này vốn chìm đắm trong việc học, không có khả năng để ý tới cuộc trò chuyện của cô và Phó Tuyết Thần.

Rất nhanh cô đã phủi sạch mọi hiềm nghi của mình.

Cô tiếp tục kéo xem bình luận ——

Lầu 6: "Người đảm đương nổi hai chữ đại thần này cũng chỉ có Phó Tuyết Thần, cậu ấy..........không thể nào, bị bệnh trĩ."

Lầu 22: "Loại tin đồn vô căn cứ này không thể tin được, hơn nữa đại thần trong trường học rất nhiều, mặc dù để mà nói Phó Tuyết Thần chính là người lớn nhất."

Lầu 36: "Nếu quả thực là Phó Tuyết Thần, vậy thực sự có một loại sụp đổ thần kỳ, tôi thật sự không yêu nổi người bị bệnh trĩ, tuy nói 'mười nam chín trĩ' đó, những vẫn có một loại cảm giác vỡ mộng."

Lầu 46: "Nhỡ đâu đây chính là bôi nhọ, quỷ mới biết đây có phải thật hay không, chủ thớt nói không chừng muốn lòe thiên hạ, các người hôm nay có ai gặp Phó Tuyết Thần không? Có phải cậu ta thật sự bị tái phát bệnh trĩ mà nằm giường không dậy nổi!"

Bài viết này dù sao cũng là tin nóng hổi, có người tin, cũng có người không tin, tuy rằng có người phỏng đoán là Phó Tuyết Thần, nhưng trong trường học này những người trâu bò nhiều không đếm xuể, các viện lớn đều có các nhân vật cấp đại thần, trong bài viết cũng chỉ có vài người đoán là Phó Tuyết Thần.

Hơn nữa bài viết này cũng không được đăng trên diễn đàn tâm linh phổ biến, độ hot cũng không cao, chỉ có tầm hơn bốn mươi bình luận, ngay cả “Top 10” cũng không lên.

Cô gái Nguyên Thiển này rất thích mấy diễn đàn, là admin của diễn đàn này, lúc này cô lập tức bát quái nói: "Cậu nói xem có phải Phó Tuyết Thần không?"

Nhiễm Tỉnh mờ mịt lắc đầu: "Mình không biết."

Kiều Một cười chen vào một câu: "Không phải hôm nay cậu đi thăm Phó Tuyết Thần sao? Cậu phải biết chứ!"

Nhiễm Tỉnh tìm Kiều Mộ mượn ô, đương nhiên chuyện đi thăm bệnh cũng không gạt cô ấy, lập tức trả lời: "Đúng vậy!"

Kiều Mộ nhìn lại phía này, cô gái cá muối này hiếm khi thấy hứng thú với vấn đề gì đó: "Vậy cậu thấy cậu ta như thế nào?"

Nhiễm Tỉnh nhớ lại một chút, nói: "Sắc mặt trắng bệch, quầng thâm mắt nghiêm trọng, nằm nghiêng trên giường, sau đó......."

Kiều Mộ lập tức tìm được trọng điểm: "Nằm nghiêng?!"

Nhiễm Tỉnh "Ừm" một tiếng, ngay sau đó lại nghĩ tới một chi tiết, lúc dán miếng hạ sốt cho Phó Tuyết Thần, lúc cậu ta nằm sấp còn đỡ, nhưng lúc xoay người cảm giác cực kỳ thống khổ gian nan.

Lúc ấy cô không nghĩ nhiều, hiện tại không nhịn được nói: "Lúc cậu ta xoay người có chút khó khăn, động tác khá chậm chạp."

Kiều Mộ kinh ngạc: "Trời ạ, đờ mờ!!!"

Nguyên Thiển bên cạnh cũng sửng sốt: "Ai, thật không nghĩ đến, Phó đại thần vậy mà........thảm, thảm nhất là, nhân vật phong vân như anh ấy vậy mà chuyện riêng tư này cũng bị lộ ra.”

Ban đầu Nhiễm Tỉnh cũng không nghĩ như vậy, nhưng cô tỉ mỉ nhớ lại mấy chi tiết lúc thăm bệnh một chút, nghĩ đến vẻ mặt đau ốm yếu ớt như bị tra tấn của anh, nghĩ đến lúc nãy anh vẫn luôn chống đỡ cơ thể nửa nằm nửa ngồi, nghĩ đến chuyện anh nằm xuống cực kỳ chậm chạp......

Nếu chỉ là sốt bình thường, thì không thể có bộ dạng yếu ớt như sắp chết như vậy, cũng không thể nào xoay người một cách thống khổ như vậy!

Môi anh đào của Nhiễm Tỉnh mím nhẹ, nhất thời có một loại cảm giác khó nói.

Cô trầm mặc quay lại chỗ ngồi, lấy kéo mở bưu kiện chuyển phát nhanh, lấy ra chiếc ô cô mới đặt của 9.9.

Cô bóc bưu kiện vừa nói: "Sinh lão bệnh tử cũng chỉ là chuyện thường tình, bệnh trĩ cũng là chuyện rất bình thường, không cần phải ngạc nhiên, rốt cuộc cũng chẳng ai có thể đảm bảo được sau này mình không sinh bệnh tật."

Tuy rằng để cô đi đến kết luận này cũng có một loại cảm giác sụp đổ với người đại diện trường học, nhưng cũng cảm thấy cái này không tính là gì cả.

Bị trĩ chẳng qua là bệnh vặt, Phó đại thần dù có bị trĩ cũng vẫn là đại thần ưu tú.

Nguyên Thiển gật đầu, phụ họa nói: "Đúng vậy.."

Chợt, cô ấy lại nói: "Nhưng vẫn không nhịn cười được, ha ha ha ha."

Nhiễm Tỉnh lấy 5 chiếc ô ra kiểm tra một chút, ô của 9.9, ngoài dự đoán là chất lượng khá tốt, nhưng thiết kế nhìn thoáng qua trông hơi xấu, Nhiễm Tỉnh khá hài lòng, cô cảm thấy như vậy thì ô của mình sẽ không bị lấy mất.

Cất ô vào ngăn cuối cùng trong tủ xong, Nhiễm Tỉnh đột nhiên nhớ đến chuyện cô đưa Mã Ứng Long cho Phó Tuyết Thần.

Vốn dĩ cô định mua tới cho Phó Tuyết Thần trị quầng thâm mắt.

Không ngờ thế mà vẫn còn công dụng chân chính.

Nhiễm Tỉnh nhéo cằm tự hỏi một lát, nói: "Coi như mình đưa than ngày tuyết vậy! Phó Tuyết Thần chắc hẳn sẽ rất cảm động!"

Tác giả có lời muốn nói: Để Phó Thần tu thành BOY trái tim lớn đúng rồi, như vậy tương đối phù hợp với đủ loại đả kích trí mạng của em gái Tỉnh.


TYT & Đại Tỷ team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play