Nhiễm Tỉnh giới thiệu quà mình mang đến thăm bệnh xong, suy nghĩ một hồi, lại lấy miếng dán hạ sốt ra đưa cho Phó Tuyết Thần, cẩn thận dặn dò: “Cậu có thể thử dùng miếng dán hạ sốt này, hoàn toàn hạ sốt bằng vật lý đấy, rất an toàn, cũng rất hiệu quả. Trước kia tôi đã từng sử dụng rồi, miếng dán này lạnh lạnh rất thoải mái. Tối nay cậu dán lên trán, cổ và trên cánh tay trong một đêm, sẽ có thể hạ sốt. Đương nhiên, nếu ngày mai cậu vẫn phát sốt, thì nhất định phải đi tới phòng y tế xem sao.”

Phó Tuyết Thần nhìn thấy miếng dán hạ sốt, tâm trạng chuyển biến tốt hơn một chút, cảm thấy cô gái này vẫn rất cẩn thận chuẩn bị quà đến thăm mình.

Nhưng, Phó Tuyết Thần không nhận, giọng nói khàn khàn yêu cầu: “Cậu có thể dán lên giúp tôi không?”

Nhiễm Tỉnh “Hả?!” Một tiếng, cảm thấy điều này hơi quá đáng.

Phó Tuyết Thần tìm đại một lý do: “Tôi chưa từng dùng qua cái này.”

Nhiễm Tỉnh không chớp mắt trả lời lại: “Bên trong có hướng dẫn sử dụng bằng tiếng Trung, cậu đọc hướng dẫn sử dụng đi!”

Phó Tuyết Thần: “………………”

Cậu mà tìm được bạn trai thì tôi sẽ mang họ của cậu.

Giường ngủ của Thương Triều nằm nghiêng ở phía đối diện Phó Tuyết Thần, giờ phút này, cậu đang ngồi trước bàn, trên mặt bàn bày ra một quyển sách mới tinh cơ bản là chưa từng đọc, tay phải tùy ý xoay bút, một bộ dạng mỗi ngày chăm học luôn hướng về phía trước.

Nhưng chỉ cần đi qua, thì sẽ nhìn thấy chiếc điện thoại di động đặt trên cuốn sách.

Thương Triều nghe đoạn đối thoại vừa rồi, cười đến nỗi bả vai run lên, phải cố gắng kìm chế hết sức để không cười thành tiếng, cậu ta không nhịn được nữa liền chửi bới, nói: “Phó Tuyết Thần rất nghiêm túc trêu chọc em gái, thật chăm chỉ cố gắng, tôi vẫn còn là em bé, ngay cả miếng dán hạ sốt tôi cũng không biết dùng, ha ha ha ha, tôi đoán rằng nội tâm của cậu ta dường như đang gào thét, rằng mau dán cho tôi đi!!! Dán một chút thôi!!! Dán xong rồi thì tôi chính là của cậu!!!”

Dịch Sư Bạch cũng cười ầm lên: “Trọng điểm không phải là em gái trả lời sao, ‘bên trong có hướng dẫn sử dụng tiếng Trung’, ha ha ha, cố ý nhấn mạnh ‘tiếng Trung’, đây là sợ Phó Tuyết Thần nói bản thân đọc không hiểu hướng dẫn sử dụng.”

Thẩm Từ Chương đứng đắn hơn hai người này một chút: “Tôi cảm thấy em gái này không có ý tứ ở phương diện kia với cậu ta!”

Thương Triều lại không cho rằng như vậy: “Chuyện này nói không chừng, có thể là muốn từ chối nhưng lại ra vẻ mời chào, dù sao quen biết nhau cũng không lâu, thân thiết quá thì không tốt.”

Dịch Sư Bạch đột nhiên hỏi: “Các cậu nói thử xem liệu em gái này có dán miếng dán hạ sốt cho Thần Thần nhà chúng ta hay không.”

Thương Triều nói: “Tới đánh cược đi, ai thua thì dọn vệ sinh tháng sau.”

Dịch Sư Bạch: “Chốt kèo, tôi sẽ đánh cược “không”, tôi thật sự cảm thấy em gái này dường như không thích Phó Tuyết Thần.”

Thẩm Từ Chương không dám gật bừa: “Tôi cá là sẽ dán. Đó là Phó Tuyết Thần đấy, cậu ta muốn đồ gì thì cũng phải có được.”

Thương Triều nói: “Tôi cũng đánh cược là có.”

Dịch Sư Bạch: “Vì sao?”

Thương Triều hồi: “Tính cách của em gái tốt bụng rất dễ bị Thần Thần lừa gạt.”

Dịch Sư Bạch: “……………”

Về phần Phó Tuyết Thần, sau khi lời yêu cầu bị Nhiễm Tỉnh thẳng thừng từ chối, anh bất lực và đau tim một thời gian.

Anh nhìn cô gái đối diện vừa đáng yêu vừa lạnh lùng, trong lòng lại có cảm giác bất lực.

Phải làm sao bây giờ đây?!

Suy nghĩ một chút, Phó Tuyết Thần vẫn đang tính toán dùng chút thủ đoạn nhỏ và tận dụng cơ hội.

Vì thế, anh quyết định giả vờ thảm thương.

Không, cũng không tính là giả vờ, vốn dĩ anh đã rất thảm!

Mất ngủ, bị bệnh, cùng với thất bại khi đối diện với cô gái mình thích, lại còn bị bạn cùng phòng cười nhạo sau lưng……

Phó Tuyết Thần cảm thấy cuộc sống của mình lúc này ảm đạm không có ánh sáng.

Khuôn mặt đang tiều tụy của anh ngay lập tức trở nên rất suy sụp, hàng mi dài bi thương run run, âm thanh nghẹn ngào, vẻ mặt gần như cầu xin: “Cầu xin cậu đấy, Nhiễm Tỉnh, giúp tôi một chút thôi.”

Nhiễm Tỉnh hơi ngẩn người.

Phó Tuyết Thần bị bệnh nên sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cánh môi không hề có chút máu nào, đôi mắt tràn đầy tủi thân đáng thương, dáng vẻ này của anh, còn đâu những ngày xưa kiêu căng ngạo mạn, khí phách kiêu ngạo yên tĩnh của đại thần, ngược lại, anh yếu ớt như bong bóng, chạm vào một cái sẽ vỡ tan ra.

Trái tim Nhiễm Tỉnh hơi nhói lên, không khỏi nhớ tới căn bệnh mà cô phải chịu đựng trong thời gian huấn luyện quân sự năm nhất.

Lần đầu tiên rời khỏi nhà hàng ngàn dặm để đọc sách, cô đơn, nhớ nhà, bị bệnh, không phục, và không có mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng, nhưng vẫn phải huấn luyện quân sự.

Đó là khoảnh khắc dễ bị tổn thương và khó khăn nhất của cô.

Cho dù cô nhanh chóng trở nên tốt hơn, nhưng khi người ta bị tổn thương, họ sẽ khao khát sự ấm áp một cách lạ thường.

Cô cảm thấy giờ phút này Phó Tuyết Thần cũng yếu ớt khao khát và đáng thương như cô lúc trước.

Nhìn một vòng xung quanh, ba người bạn cùng phòng của Phó Tuyết Thần ai nấy đều làm việc riêng, không hề có ý định chăm sóc Phó Tuyết Thần. Không chỉ vậy, nhiệt độ trong phòng vẫn rất thấp, căn bản không kiêng nể trong phòng ngủ có một bệnh nhân.

Quả nhiên, quan hệ giữa Phó Tuyết Thần và bạn cùng phòng cũng không tốt.

Nghĩ lại cũng bình thường, họ đều là những người cao to đẹp trai, đương nhiên sẽ tồn tại sự cạnh tranh, Phó Tuyết Thần có học lực xuất sắc, ở bên ngoài lại là người nổi tiếng, tất nhiên bạn cùng phòng sẽ bày mưu tính kế, tranh giành với nhau.

Tóm lại, trong nháy mắt, trong đầu Nhiễm Tỉnh tự suy diễn ra một vở kịch của thời đại.

Suy diễn chán chê xong, Nhiễm Tỉnh đồng cảm nhìn Phó Tuyết Thần, sau đó hào phóng tỏ vẻ: “Được rồi, tôi sẽ dán giúp cậu.”

Phó Tuyết Thần vừa rồi vẫn còn vẻ chán nản đầy oán hận, nhưng bây giờ, trái tim của anh lại bắt đầu vui mừng và nhảy nhót, anh cảm thấy cô gái này vẫn rất tốt bụng, ân cần và chăm sóc rất dịu dàng.

Anh mím môi khẽ cười, nói: “Cậu lên đây đi!”

Nhiễm Tỉnh kinh ngạc một lúc lâu: “Hả?!”

Phó Tuyết Thần thẳng thắn nói: “Cậu không lên trên giường, thì làm sao giúp tôi dán được!”

Nhiễm Tỉnh: “…………”

Nói thật, quan hệ giữa cô và Phó Tuyết Thần căn bản không thân, dường như theo bản năng cô nghĩ đến một câu “Cậu xuống giường là được rồi”, nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong và khát khao của Phó Tuyết Thần, làm cô không dám nói những lời quá thẳng thắn, đả kích đến trái tim nhỏ bé của người bệnh.

Lại liếc mắt nhìn ba người bạn cùng phòng Phó Tuyết Thần, người nào đọc sách, dáng vẻ việc bạn ốm không liên quan đến mình.

Cô hơi trầm ngâm một chút, rồi dứt khoát đồng ý: “Vậy cũng được!”

Phó Tuyết Thần không nói gì, ý cười bên môi dần trở nên sâu hơn, ngay cả đôi mắt đen kịt cũng hiện lên một tia sáng như ngôi sao.

Niềm vui này đến từ trái tim.

Chỉ cảm thấy, Tỉnh Tỉnh sao cậu lại tốt như vậy, đã dịu dàng lại còn tốt bụng, dáng dấp như vậy rất hợp với khẩu vị của tôi, cậu thật sự siêu thích hợp làm bạn gái tôi.

Có thể nói, Phó Tuyết Thần vừa mới lành sẹo đã quên đau, không hề nhớ đến việc lúc trước đã bị Nhiễm Tỉnh từ chối lạnh nhạt.

Dịch Sư Bạch cảm thấy bản thân thua cuộc, nóng nảy: “Đm, cô ấy thật sự dán miếng dán hạ sốt cho Phó Tuyết Thần, không phải lúc trước còn từ chối sao?!”

Thẩm Từ Chương: “Đã đánh cược thì phải chịu thua, trong tương lai đành phải nhờ cậu dọn vệ sinh phòng ngủ rồi.”

Thương Triều: “Đột nhiên tôi cảm thấy Phó đại thần rất trâu bò, trong vòng một giây đã lừa được em gái lên giường.”

Thẩm Từ Chương: “Lừa lên giường +1.”

Dịch Sư Bạch: “Lừa lên giường + CMND.”

Đương nhiên Nhiễm Tỉnh không biết giờ phút này ba vị bạn cùng phòng của Phó Tuyết Thần căn bản không phải đang nghiêm túc đọc sách, mà là đang nghiêm túc nói chuyện phiếm về cô và Phó Tuyết Thần, cô tháo dép ra, cầm miếng dán hạ sốt trèo lên giường.

Giường đơn trong ký túc xá của trường đại học khá chật hẹp, dáng người Nhiễm Tỉnh dáng người gầy gò nhỏ nhắn, vì thế lúc ở một mình còn không nhận ra, bây giờ trên giường có thêm Phó Tuyết Thần cao lớn, cô lập tức cảm thấy căn bản không có chỗ cho cô đứng.

Phó Tuyết Thần thấy cô lên đây, cơ thể nhích về phía mép giường, âm thanh khàn khàn nhắc nhở: “Cậu ngồi ở bên trong đi, đỡ phải té xuống đất.”

Nhiễm Tỉnh nhẹ nhàng mà “Ừm” một tiếng, bò vào bên trong, sau đó men theo chiếu tre bò lên đầu giường, quỳ gối bên cạnh Phó Tuyết Thần.

Chỉ là những hành động đơn giản, làm việc rất bình thường nhưng ván giường quá tải lại phát ra âm thanh “Kẽo kẹt” “Kẽo kẹt”.

Nhiễm Tỉnh nghe âm thanh này mới phát hiện ra bầu không khí lúng túng và mập mờ.

Hai má cô hơi phồng lên, có chút phiền muộn xoa tóc.

Lúc đó cô còn nghĩ rằng Phó Tuyết Thần bị bệnh thật đáng thương nên không nghĩ nhiều như vậy, lúc này cô thật sự cảm thấy đầu mình úng nước mới đồng ý lời đề nghị vượt quá giới hạn rõ ràng của anh, sau đó trèo lên giường của anh.

Tuy nhiên, ngay cả khi cô bò lên giường của Phó Tuyết Thần, trong lòng Nhiễm Tỉnh vẫn bình tĩnh như cũ, giếng xưa không dậy sóng (*), trái tim cô vững như một chú chó già, không hề nhảy loạn xạ một chút tí nào.

(*) Giếng xưa không dậy sóng: Giếng xưa cạn kiệt sẽ không còn dậy sóng nữa. Nó là một phép ẩn dụ chỉ trạng thái tâm trí tĩnh lặng và không bị tác động bên ngoài cảm xúc.

Chỉ đơn giản dán một miếng dán hạ sốt cho Phó Tuyết Thần đang bị bệnh mà thôi, chuyện giúp người khác là niềm vui, cô thẳng thắn vô tư, cũng không cảm thấy có cái gì bất thường.

Lập tức, cô xé mở bao bì, cầm miếng dán hạ sốt dán cho Phó Tuyết Thần.

Phó Tuyết Thần nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp ở gần trong gang tấc, trái tim điên cuồng đập “Thình thịch” “Thình thịch”, trong lòng tràn ngập ngọt ngào. - App TYT tytnovel.com

Cũng không biết có phải là bị sốt nên mơ hồ hay không, anh cảm thấy a a a a a, cô gái nhỏ nhà mình thật đáng yêu!

Muốn hôn, muốn ôm, muốn chạm vào…

Nhưng cô gái này tạm thời chưa phải là của anh, vì thế toàn bộ khát vọng điên cuồng đều bị dập tắt, biến thành kiềm nén và lịch sự.

Phó Tuyết Thần rất có hành động lịch sự duy trì khoảng cách với Nhiễm Tỉnh, đảm bảo cơ thể hai người không đụng chạm vào nhau, mặc dù anh nhìn cô gái bằng cặp mắt màu xanh biếc, lóe lên ánh sói.

Anh vươn tay vén tóc mái lên, giọng nói nhẹ nhàng: “Trán.”

Khuôn mặt của Phó Tuyết Thần tuyệt đối xứng đáng với tám chữ “Mặt mày như họa, phong hoa tuyệt đại”, khi để tóc mái thì tràn đầy khí chất thiếu niên, khi vén tóc mái lên thì lại có vẻ ung dung tao nhã của một người đàn ông trưởng thành.

Khi anh nằm trên giường, tùy ý vén tóc mái lên, có một cảm giác hồ ly tinh đi ra để quyến rũ con người, trêu chọc đến nỗi không thể nói thành lời, rất gợi cảm và quyến rũ.

Chỉ là hồ ly tinh thực sự bị bệnh không nhẹ, quầng thâm mắt xanh đen, sắc mặt nhợt nhạt, gương mặt không che giấu được vẻ mệt mỏi.

Vì vậy hiếm khi hồ ly tinh có được vẻ đáng thương.

Nhiễm Tỉnh cầm miếng dán hạ sốt dán lên trán anh.

Cô cận một độ ở cả hai mắt, ngày thường không mang mắt kính, nhưng cận thị ít nhiều đã thay đổi thói quen sinh hoạt của cô, đôi khi cô vẫn vô thức cúi sát vào một thứ gì đó để nhìn.

Ví dụ như giờ phút này, hầu như là theo bản năng hơi khom lưng cúi người để dán miếng dán hạ nhiệt cho anh.

Mà khoảng cách càng ngày một gần, bầu không khí trở nên mờ ám.

Anh thì đang bị sốt, hô hấp trở nên nóng bỏng hơn.

Hơi thở nóng rực phả lên má cô, từng chút từng chút một, hơi hỗn loạn, và không đều đặn……

Hô hấp loạn như vậy……

Rất dễ để nghĩ đến một số miêu tả trong tiểu thuyết, trái tim rối loạn và hô hấp cũng rối loạn thêm……

Nhưng Nhiễm Tỉnh cảm thấy con người Phó Thần bình tĩnh thong dong như vậy, sao có thể rối loạn được.

Phó Tuyết Thần có lẽ rất nóng đến……khó chịu!

Nóng đến nỗi hơi thở có chút…… Dồn dập!

Nhiễm Tỉnh rối loạn suy nghĩ lung tung, dứt khoát lưu loát dán xong một miếng hạ sốt.

Phó Tuyết Thần đưa cánh tay lên, lười nhác nói: “Trên tay cũng dán mấy cái đi!”

Nhiễm Tỉnh giọng nói mềm mại trả lời: “Được!”

Sau đó lột miếng dán hạ sốt ra rồi dán lên cánh tay anh.

Dựa theo Nhiễm Tỉnh dự đoán, các học bá bận rộn cho việc học hành nên thân thể đương nhiên gầy yếu, nhưng bất ngờ, lúc Phó Tuyết Thần xắn tay áo ngủ lên, không ngờ cánh tay lại có cơ bắp rắn chắc.

Anh là tiêu chuẩn của da trắng lạnh, vì vậy ngay cả cánh tay cũng trắng, vì cánh tay trắng nên lông đen trên tay nhìn khá rõ.

Nhưng mà các chàng trai có lông là rất bình thường, ngược lại không lông sẽ giống với con gái.

Cô thờ ơ suy nghĩ, dán đại hai miếng dán hạ nhiệt lên cánh tay Phó Tuyết Thần.

Bầu không khí yên tĩnh nhẹ nhàng, ngay cả âm thanh Phó Tuyết Thần cũng dịu dàng theo, anh thấp giọng nói: “Còn có……Sau gáy.”

Nói xong thì xoay người, lộ ra phần gáy cho Nhiễm Tỉnh dán lên.

Suy nghĩ của Nhiễm Tỉnh bắt đầu có dấu hiệu bay hơi xa.

Cô nhìn Phó Tuyết Thần xoay người, bằng cách nào đó cô lại nghĩ đến màn biểu diễn cá heo trong công viên đại dương.

Những con cá heo đã thuần hóa được nuôi dưỡng và dụ dỗ bởi thức ăn của nhân viên, sau đó xoay cơ thể, rồi nhảy nhảy, vừa dễ thương vừa ngoan ngoãn, đáng yêu đến rối tinh rối mù.

Làn da Phó Tuyết Thần đã trắng, mặc thêm đồ ngủ lụa trắng, giờ phút này anh giống như một con cá heo trắng thật lớn ở Trung Quốc.

Dưới sự hướng dẫn của miếng dán hạ sốt cô đưa, làm các động tác như vén tóc, nâng cánh tay, xoay người, chờ đợi.

Nghĩ như vậy, không hiểu sao lại có chút đáng yêu thế này.

“Làm sao vậy?”

Phó Tuyết Thần thấy miếng dán hạ sốt trong tay Nhiễm Tỉnh vẫn chưa được dán lên, khàn khàn hỏi.

Nhiễm Tỉnh không phải là loại người che giấu mọi thứ, ngược lại, cô nói chuyện rất thẳng thắn, thậm chí không dùng đến đầu óc, nghĩ đến cái gì thì nói cái đấy.

Phó Tuyết Thần vừa hỏi, cô liền nói cái suy nghĩ cổ quái này cho anh biết: “Tôi cảm thấy cậu giống một con cá heo trắng!”

Suy nghĩ nhảy nhót của cô gái này làm cho anh không thể theo kịp, anh rất mờ mịt "Hả?!".

Nhiễm Tỉnh cười một chút: “Thì…… Chỉ vì dán hạ sốt, bây giờ tôi kêu cậu làm cái gì thì cậu đều làm theo cái đấy.”

Được rồi!

Phó Tuyết Thần ghé vào trên giường, nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ cười ngây thơ hồn nhiên, nhẹ giọng dò hỏi: “Vậy cậu muốn làm người nuôi sao?”

Lời này của Phó Tuyết Thần rất trực tiếp, đơn giản thẳng thắn.

Bây giờ cậu nghĩ tôi là cá heo, vậy cậu có muốn trở thành người nuôi cá heo không?

Tôi rất ngoan, bảo đảm cậu nói gì thì tôi làm theo.

Thế này có khác gì đang nói: Vậy cậu muốn làm bạn gái tôi không?

Nhiễm Tỉnh nghe vậy, đôi mắt yên tĩnh như nước suối sạch sẽ hơi lóe lên, chỉ cảm thấy lời người này nói ẩn ý quá xa xôi.

Anh là cá heo biển, cô trở thành nhân viên nuôi dưỡng.

Chẳng lẽ Phó Tuyết Thần đang dụ dỗ mình?!

Nhiễm Tỉnh chăm chú bình tĩnh nhìn sang, Phó Tuyết Thần ghé vào trên giường, quay đầu lại nhìn cô.

Mái tóc đen mảnh khảnh của anh rơi xuống trán, che một nửa miếng dán hạ sốt.

Miếng dán hạ sốt ngu ngốc che trán của anh, nhưng không thể nào che giấu được khuôn mặt tinh xảo tuyệt vời của anh.

Anh ấy thực sự là một vị thần hàng đầu của nhan sắc, ngoại hình sạch sẽ, làn da trắng muốt, ngay cả khi bệnh tật dán một miếng dán hạ sốt rất ngu ngốc, nhưng vẫn có thể đẹp trai làm điên đảo tất cả mọi người.

A…

Vừa rồi chắc anh chỉ tùy tiện hỏi kế công việc tương lai.

Chỉ vì anh đẹp trai, vì thế ngay cả khi hỏi một dự định công việc tương lai cũng rất trêu người.

Nhiễm Tỉnh nghĩ như vậy, chợt nghiêng đầu suy nghĩ một chút về dáng vẻ mình chào hỏi cá heo rồi lắc đầu. Ngay sau đó, cô vừa dán hạ sốt lên cổ Phó Tuyết Thần, vừa nói "Người nuôi cá heo không phải công việc dự định cho tương lai của tôi.”

Tác giả có lời muốn nói: Phó Thần: Tôi không đáng yêu, không ngoan ngoãn sao? Vì sao không chịu nuôi dưỡng tôi.

Nói thật, cá heo trắng rất đáng yêu.


TYT & Đại Tỷ team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play