Từ trước đến nay, Ngọc Châu đã trải qua quá nhiều sóng gió, mỗi khi nhớ tới đều giống như từ vực sâu lên đến tận trời cao, làm cho người ta có cảm giác không kịp trở tay.

Tuy rằng tính cách nàng đã trầm ổn hơn rất nhiều so với tuổi thiếu nữ, nhưng bất chợt gặp lại người thân giống như Vương lang, trong lòng rốt cuộc có được cảm giác thả lỏng. Trong lúc này hai người đang ngồi trong rừng, mặt trời rực rỡ, xuyên qua tầng tầng xanh biếc, sau khi tỉ mỉ trò chuyện về mọi thứ, khi nói đến việc kết bạn với Thái úy, Ngọc Châu không biết làm sao, theo bản năng né tránh, không muốn cùng với Vương lang nói quá nhiều đến vấn đề này. 

Vương Kính Đường tính tình ôn nhu như nước, tuy rằng từ nhỏ thân thể đã suy nhược, nhưng tỉ mỉ thận trọng, thấy Ngọc Châu không muốn nói đến, y cũng không hỏi, nhưng trong lòng lại càng lo lắng hơn.

Khi nghe Ngọc Châu nghi ngờ phụ thân mình năm đó bị oan, Vương Kính Đường trầm ngâm hồi lâu nói: "Vương gia chúng ta tuy rằng kinh doanh vàng ngọc, nhưng đường thúc của chi một đã đi theo đường làm quan, hiện giờ ta có một vị đường huynh đang đảm nhiệm chức vụ tại Hình bộ, trông coi việc quản lý hồ sơ, để ta hỏi huynh ấy thử, xem có thể lấy ra được hồ sơ của phụ thân nàng năm đó không, xem thử nội tình bên trong, chỉ là nếu việc này thành, tất cả điểm đáng ngờ trong hồ sơ lại không thể làm chứng cứ trước công đường, nếu không thì tấm lòng tốt của đường huynh sẽ biến thành hại con đường làm quan của huynh ấy.

Trong lòng Ngọc Châu vui vẻ, về oan khuất của phụ thân, nàng chưa bao giờ chủ động nói với người khác, vẫn luôn đè nén trong lòng rồi một mình tìm cách, bây giờ thấy Vương lang, lại không kìm được mà nói ra. Kính Đường luôn luôn làm việc trầm ổn quả nhiên đã chỉ ra cho nàng một con đường sáng để đi, nếu thật sự có thể nhìn thấy hồ sơ năm đó, đương nhiên sẽ càng thêm hiểu biết về ẩn tình năm xưa, việc này đối với Ngọc Châu mà nói quả thật cầu còn không được. Vì thế hai người lại trao đổi thêm một lát, Kính Đường nhìn nhìn trời, nói: "Thời gian không còn sớm, nhân lúc mặt trời chưa xuống núi, nàng cũng nên quay về. Thời gian này ta ở kinh thành, đều ở tại đây, nếu nàng có việc hãy kêu thị nữ đưa tin cho ta. Bây giờ nàng thân là thương gia cho hoàng gia, quyền lực lợi nhuận đều là lợi xen hại, nên có vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng, chỉ đợi nàng phạm sai lầm, không cần biết trong lòng nàng có tính toán gì, cũng đều phải nhớ kỹ, giữ được rừng xanh không lo việc không có củi đốt, đừng cùng đường mà liều mình
vào chỗ chết."

Vương lang nói một hơi, làm Ngọc Châu hơi trừng to mắt, bây giờ nàng mới biết, trên đời này người hiểu nàng nhất đó chính là người nam tử nho nhã đã không còn cùng nàng đi chung một con đường này. Tuy rằng hai người chia lìa đã một năm, nhưng sau khi nói chuyện nàng vẫn giữ lại ba phần, hoàn toàn chưa để lộ ra ý định của bản thân, nhưng đã bị Kính Đường rất bình tĩnh mà
nhìn ra hết bảy tám phần, mình bây giờ không phải đang rơi vào cục diện bế tắc sao. Nghĩ đến việc về phủ đối mặt với việc bức hôn của Thái úy đại nhân, Ngọc Châu lập tức thở dài một hơi, chậm rãi đi ra khỏi rừng trúc.

Ngay tại lúc Ngọc Châu bí mật hẹn gặp chồng trước, Nghiêu Thái úy đang ngồi trong màn trướng màu vàng, chiến sự ngoài biên quan đột nhiên xảy ra việc ngoài ý muốn, là khi quan trọng đang vô cùng lo lắng ở chiến trường, một thủ hạ mới dũng mãnh của Ôn Tật Tài thế nhưng lại phản bội lúc lâm trận, đầu quân cho giặc, khiến việc đang thắng lợi lại xuất hiện sai lầm, binh lính bại trận tuôn chạy ào ạt, may mắn viện binh kịp thời chạy tới, phá vòng vây giúp Ôn Tật Tài đang bị vây khốn, nếu không quân chủ lực của Đại Ngụy đã bị bao vây như một viên sủi cảo, hầm thành một nồi thơm nức mũi, làm thức ăn cho sói.

Nếu bàn về duyên cớ của tai họa này, thật sự làm cho Nghiêu Mộ Dã thiếu chút nữa tức đến ói máu. Nguyên do bởi vì Ôn Tật Tài có một người thiếp thất vốn dĩ là thanh mai trúc mã của tên thống lĩnh phản bội Tiết Cơ Kỳ, chẳng qua sau khi kết bạn lại đi làm thiếp của Ôn Tật Tài, nhất thời ham thích hư vinh, vứt bỏ vị hôn phu lúc ấy chưa có gì nổi bật, ngược lại bị Ôn tướng quân lời ngon tiếng ngọt lừa chiếm, làm thiếp cho hắn.

Nhưng Ôn Tật Tài đã phong lưu thành tính, tuy thật lòng thật dạ yêu từng đóa kiều hoa, thế nhưng lại không có phương pháp phân chia thời gian, chung quy cũng do mưa móc gieo hạt không đồng đều. Lâu dần các vị thiếp
thất kia khó tránh khỏi việc gối lạnh giường không, khi đêm trường dù sao vẫn rất gian nan.

Khi Ôn Tật Tài kia tạt ngang qua Ôn phủ ở Tây Bắc, nhớ đến tài nấu nướng của vị thiếp thất kia nên thuận tiện mang theo nàng vào quân doanh để hầu cận bên mình, để có thể hưởng thụ chút vui vẻ khi có thể ăn thức ăn ngon trên chiến trường. Nhưng cũng bởi không kiềm chế được cái miệng thèm ăn này, lại không cẩn thận gây ra một mối đại họa.

Sau khi vị thiếp này vào quân doanh, lại ngoài ý muốn gặp lại vị hôn phu có duyên không phận kia, có lẽ oán hận nhiều năm trống trải, ở trong lòng đã định sẵn không có kết quả, lần này gặp lại, hai người thế nhưng lại nối lại tình xưa, thừa dịp Ôn tướng quân không chú ý, trong rừng cây sau quân doanh, trong bụi cỏ dưới sườn núi, đều là nơi địa điểm vắng vẻ lý tưởng để hò hẹn. Bởi vì lần này không còn là nam thiếu niên nữ thanh thuần, hai người ở chung đều quăng đi cái gì yêu đương thanh thuần, ôm nhau lăn lộn đến chết đi sống lại, giải đi nỗi khát khao trong mỗi người.

Đợi đến khi Ôn Tật Tài phát giác, vị thiếp kia đã mang thai hơn ba tháng, nhất thời chính nàng ta cũng không rõ đứa nhỏ trong bụng đến tột cùng là người nào gieo giống.

Sau khi Ôn tướng quân đem hai người giải vào quân trướng, trong lúc nhất thời tức giận đến nổi trận lôi đình, hắn cảm thấy đối với người thiếp này đã tận tâm chăm sóc, dùng đến cả chân tình, nhưng lại không nghĩ tới người thiếp này lại trong quân doanh mà đội mũ xanh cho hắn, thì bất cứ nam nhân đầy nhiệt huyết nào làm sao chịu được cặp sừng to đến mức này. Giận tím mặt, lập tức trói tên thống linh kia xử phạt theo quân pháp, cuối
cùng bị chủ soái khuyên giải, nói rõ lúc này nên lấy chiến sự làm trọng.

Sau khi Ôn tướng quân trằn trọc trầm tư thật lâu, nuốt đầy một bụng máu tức, chỉ đem người thiếp kia nhốt vào tù trong quân doanh, không được ra ngoài, rồi tự mình đồng ý đợi đến sau khi thắng lợi, sẽ hưu vị thiếp này,
thành toàn cho hai người. Cũng không biết vì sao, vị thiếp kia ở một mình trong trướng lại có thể va trúng bụng, té ngã dưới thân chảy máu không ngừng, có thể sanh non, sau khi đợi quân y xem qua, cuối cùng không thể giữ được, đứa nhỏ thật sự mất.

Ôn Tật Tài tuy rằng có chút tức giận đau lòng, nhưng trong lòng thật ra thở dài nhẹ nhõm.

Mà vị thống lĩnh kia trong lòng lại là đặc biệt căm phẫn, hắn đã sớm nhận định cốt nhục trong bụng nữ nhân kia là hài tử của mình, Ôn Tật Tài này là giết người cho hả giận, đợi hết chiến sự mình cũng sẽ bị hắn hạ độc thủ giống như vậy. Lúc này đây, ngoài mặt hắn vẫn thỉnh tội với Ôn tướng quân, nhưng lại âm thầm thông đồng với kẻ địch, ở thời khắc quan trọng phản bội, cho Ôn Tật Tài một cước trí mạng.

Nếu không phải tướng sĩ bên người liều mạng giải cứu cho tướng quân, nếu Ôn Tật Tài không phải là người dũng mãnh phi thường, sợ là cũng phải chết ở nơi này.

Lần này Tây Bắc hỗn loạn mười vạn quân như một nồi đã hầm bưng đến trước mặt Nghiêu Thái úy, Thái úy tức giận đến mức cứng họng nói không ra lời, hận không thể
đem Ôn Tật Tài cùng với tiểu thiếp kia một đao thiến hết.

Nhưng sai lầm cũng đã xảy ra, có truy cứu cũng vô dụng. Từ xưa đến nay, rất nhiều chiến dịch bởi vì không lường trước được những sai sót mà làm cho người ta không kịp
trở tay. Nghiêu Mộ Dã nhìn bản đồ quân sự cả đêm, quyết định không thể tiếp tục hoang phí thời gian nơi tiền tuyến, phải nhanh chóng giải quyết cái cuộc chiến dày vò người này. Mà việc ưu tiên trên hết đó là ổn định lòng quân, không thể để lại phát sinh tai họa phản bội giống như lần này, lập tức hạ quân lệnh, điều binh lính đến ổn định tiền tuyến, phòng ngừa người phương Bắc đang nếm được quả ngọt mà lại lần lượt áp sát, lại thêm một cái nữa là bãi trừ vị trí phó soái của Ôn Tật Tài, còn hắn tự mình nắm ấn soái ra chiến trường.

Lần quyết định này, cả triều thần lẫn dân chúng không nhịn được đều xôn xao. Phải biết Nghiêu Mộ Dã đã không còn là tên tiểu tử vô danh năm đó tiến vào quân doanh, bây giờ hắn là Thái úy của một nước tự mình nắm
giữ ấn soái, nếu thắng đương nhiên tất cả đều dễ nói, còn thua, chiến công trước đó sợ là sẽ xóa hết, chuyện này đối với Nghiêu gia mà nói là họa phúc khó lường. Nếu là loại quan lại tinh khôn nắm quyền, đương nhiên là cân nhắc lợi hại, cẩn thận lại càng thêm cẩn thận.

Ngay cả người luôn luôn văn nhã như Nghiêu phu nhân, sau khi nghe xong quyết định của con trai mình cũng tức giận đến nỗi đập bể chiếc vòng ngọc như ý trong tay.

Hôm đó sau khi bãi triều, Quảng Tuấn Vương cùng Bạch hầu gia cũng cùng nhau vào Nghiêu phủ, ý muốn khuyên can Nghiêu Mộ Dã bỏ đi ý nghĩ này. Ba người ngồi ở trong hoa viên cùng uống trà.

Sau khi Nghiêu Mộ Dã nghe Bạch thiếu phân tích lợi hại một hồi, trầm mặc lúc lâu mới nói: "Chuyện này ta cũng đã sớm nghĩ tới. Có khi ta cũng suy nghĩ Đại Ngụy của
cải phong phú, dân chúng an cư lạc nghiệp, nhân tài cũng chưa bao giờ thiếu, nhưng vì sao khi quyết đấu với người phương Bắc lại liên tiếp thất bại, chỉ có thể kéo dài hơi tàn, tỉ mỉ suy nghĩ chỉ vì người Ngụy quá mức trí tuệ, mọi việc đều luôn suy xét chu đáo, luôn chừa lại đường sống, luôn tự trấn an mình bởi câu nói: Biết đâu chừng."

Nói đến đây, hắn đứng dậy, mắt nhìn về mây phương bắc nói: "Năm đó trên chiến trường ta cùng quyết đấu với người phương Bắc, chỉ cảm thấy người phương Bắc man di lạc hậu trên người có một hơi thở hung ác tựa như sói như hổ, đó là chí khí của dũng sĩ, là một loại binh khí vô hình, đánh sâu vào Đại Ngụy ta đến đâu đồng ruộng rơm rạ đều như bị cuồng phong quét qua, từng mảnh tan tác. Lúc đó ta đã hạ quyết tâm, phải cho binh lính Đại Ngụy ta trên người phát ra hơi thở như lang như hổ kia, đừng lưu lại ba phần đường sống cho bản thân, lại kêu gọi toàn bộ Đại Ngụy đều đồng lòng theo con đường này."

Ngụy triều tôn trọng danh sĩ nói suông, coi tiền quyền danh lợi như cặn bã, trở thành trào lưu phù hợp với nam nhi lúc bấy giờ. Nam nhi nếu quá mức tráng kiện, lập tức mất đi cái vẻ đẹp mềm mỏng, bị người đời xem thường. Ngay cả trang phục thường ngày của Thái úy cũng là tiên y nộ mã, lấy xa hoa lãng phí làm chủ.

Nhưng lời nói sang sảng khí phách của nam tử của hắn trong lúc này cũng là những lời nói mà đám người Bạch thiếu đã lâu chưa từng nghe qua, nhất thời lại rơi vào trầm mặc, trong lòng khó tránh khỏi dâng lên một tình cảm hùng tráng đã rất lâu rồi chưa từng có.

Quảng Tuấn Vương trầm mặc một lúc, rốt cuộc vẫn không thay đổi được tính cách bất cần đời của mình, chỉ mở miệng cười nói: "Nếu Thái úy có lòng đại nghĩa lấy thân hy sinh vì đất nước, ta đương nhiên sẽ không tiện ngăn cản, nhưng đã có vết xe đổ của Ôn Tật Tài, Thái úy cũng nên chuẩn bị chu toàn cho hậu viện của mình. Nếu thắng trận trở về, nhìn thấy hồng nhan khi xưa nay trở thành vợ hiền của người khác, mong rằng Thái úy là người quân tử độ lượng rộng rãi, thành toàn cho người ta nha!"

Cái gọi là hồng nhan mà Quảng Tuấn Vương vừa nói là gì, thì trong lòng các vị đang ngồi cũng đều hiểu rõ. Nghiêu Mộ Dã cười lạnh nói: "Cảm tạ Vương gia đã nhắc nhở, nhưng hôn kỳ của tại hạ đã định, tất nhiên cũng sẽ có một hôn lễ đơn giản trước khi ra chiến trường, tránh cho khi trở về muốn chém thằng gian phu lại không được danh chánh ngôn thuận thì tiếc lắm."

Nghe xong lời này, Quảng Tuấn Vương cùng Bạch thiếu đều kinh ngạc đến há hốc miệng, Dương Tố lại càng lắp bắp hỏi: "Cái... cái gì, ngươi muốn đón dâu là vị tiểu thư thế gia nào thế?"

Nghiêu Mộ Dã hơi hơi giương mắt nhìn hai người bạn thân trước mặt, cười nói: "Thế nào? Đón dâu là vị nào, chẳng lẽ hai người còn không đoán ra được sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play