Đã có sự cho phép của Nghiêu phu nhân, thì những lo lắng vụn vặt khi mở cửa hàng đã trở nên suôn sẻ hơn.
Bao nhiêu thế gia của Đại Ngụy đều có tổ tiên từ đại tộc Giang Nam, gia cảnh giàu có, điền sản cực nhiều, sinh hoạt hàng ngày cũng đều do tá điền nộp tô. Cho nên con cháu trong tộc không cần phải làm bất cứ chuyện gì, cả ngày không phải ở trong phủ nghiên cứu cho tốt thì cũng là tụ tập bạn hữu du ngoạn. Cha của Nghiêu Thái úy đã là như vậy, ngoại trừ không giỏi lên ngựa để chiến đấu, ra
chốn chiến trường chém giết, còn lại đối với di vật văn hóa khảo cổ, cầm kỳ thi họa không cái nào là không giỏi.
Nhưng sự giỏi giang thông thạo đó tất cả đều dùng rất nhiều tiền để đổi lấy, đấy cũng là một trong những nguyên nhân làm cho năm đó khi Nghiêu gia sa sút, ngoại trừ trong triều không qua lại với quan to quý nhân ra, thì cũng do tiền tài tiêu hao quá mức nên mới không có khả năng chống đỡ được nữa.
Từ lúc Nghiêu phu nhân quán xuyến nhà cửa đến nay, tình hình thật ra lại có biến đổi, thân là phu nhân nhà cao
cửa rộng, đương nhiên không tiện để bản thân tự biến thành con buôn thấp hèn như vậy, nhưng Nghiêu phu nhân lại đi đường tắt, đặc biệt chiêu mộ một số người khôn khéo có khả năng, những nhân tài có thiên phú về kinh doanh, cho tiền tài, giúp đỡ bọn họ mở cửa hàng, âm thầm đầu tư cổ phần, coi như quản lý, thu nhập hàng năm rất lớn.
Cho nên, chỉ nói riêng về điểm này, mưu đồ hiện tại của Phạm Thanh Vân chẳng qua cũng chỉ là đi theo con đường cũ của Nghiêu phu nhân thôi. Hiện tại, Ngọc Châu muốn mở một cửa hàng ngọc ngang với cửa hàng của Phạm Thanh Vân, thì trong mắt của Nghiêu phu nhân xem ra cũng không phải là việc gì khó. Nghiêu phu nhân ra lệnh quản gia đem tình hình kinh doanh cụ thể của mấy cửa hàng Nghiêu gia âm thầm mua mấy năm qua đưa cho Ngọc Châu xem qua, để từ trong đó nàng chọn ra cửa hàng theo ý mình, rồi cùng quản gia đi xem từng cái, cuối cùng chọn một cửa hàng ở trên một con đường náo nhiệt nhất ở kinh thành Trường An. Còn công nhân và thợ lành nghề, ngược lại cũng không gấp, có thể từ từ tuyển chọn.
Trong thời gian đó, Phạm Thanh Vân tự mình đến xem, nhìn Ngọc Châu chuẩn bị công việc trong cửa hàng, thậm chí gã ta còn tự mình giải thích với Ngọc Châu việc Hồ Vạn Trù sao chép phát minh con ve của nàng, chỉ nói là do đệ tử này của gã nhất thời hiếu thắng nên mới đi đường ngang ngõ tắt, nhưng dù sao Hồ Vạn Trù cũng đã chủ động đến thừa nhận sai lầm với người làm thầy như gã, cho nên gã cũng chỉ đành bỏ qua mặt mũi đến xin lỗi Ngọc Châu.
Nếu Phạm đại nhân nghĩ bày ra bộ mặt một cố nhân hiền lành lương thiện, Ngọc Châu cũng lười vạch trần, chỉ cười xã giao.
Nhưng mà Phạm đại nhân lại nói thâm ý sâu xa lần này gã đến chính là muốn cửa hàng của Ngọc Châu sát nhập với gã, tránh chuyện phiền phức không vui khi hai nhà lại phải cạnh tranh với nhau.
Nhưng ngay lúc Phạm đại nhân đang huyên thuyên không ngừng, một tên chạy việc, thủ hạ của Ngọc Châu liên tiếp đưa danh sách đặt hàng ngọc chạm từ mấy quý phủ có tiếng ở kinh thành đến.
Việc này làm cho câu nói của Phạm đại nhân sắp nói nghẹn lại trong cổ họng.
Từ sau giải đấu khắc ngọc, Ngọc Châu tuy không thắng nhưng lại rất nổi danh, rất nhiều quý nhân thưởng thức tài năng điêu khắc thanh nhã lại không theo bất cứ khuôn phép quy tắc nào nên đến đặt trước ngọc phẩm sắp xuất hiện ở cửa hàng của nàng...
Ngược lại Hồ Vạn Trù tuy rằng thắng giải xuất sắc trong cuộc tranh tài, nhưng bởi vì cái bô có tiếng kêu kia đã phá hỏng thưởng thức thanh nhã của gia đình thế gia.
Từ trước đến nay Nghiêu gia luôn là thước đo chuẩn mực được các thế gia trong kinh thành tôn trọng.
Gần đây ngay cả Nghiêu phu nhân ở trong vài buổi tiệc trà đều không tiếc lời khen đối với tài năng điêu khắc tinh xảo của Viên tiểu thư, rất có phong thái của Viên đại sư năm đó, những thế gia khác làm gì bằng lòng làm người rớt lại phía sau? Tất nhiên mỗi người đương nhiên tranh nhau thổi phồng rồi.
Sau khi rõ ràng điểm này, trong lòng Phạm Thanh Vân cũng biết, lúc này mở miệng muốn sát nhập cửa hàng, gã cũng không chiếm được lợi ích gì. Lúc này danh tiếng Ngọc Châu đang nổi bật một cách vững chắc, làm gì dễ dàng khuất phục?
Từ trước đến nay gã luôn thuộc dạng biết thời thế, biết đắn đo lòng người nên biết lúc này không thể nói thêm gì được nữa, vì vậy đứng dậy cáo từ.
Ngọc Châu nhìn bóng lưng của gã, chán ghét nhíu mày.
Ngọc Châu biết rõ nếu muốn cùng Phạm Thanh Vân cạnh tranh trong việc mua bán ngọc thạch, trên căn bản vẫn là chất lượng từ phôi thô ngọc liệu. Mà ngọc thạch tốt nhất Đại Ngụy vẫn là từ trấn Ngọc Thạch ở Tây Bắc, một phần bởi vì trấn Ngọc Thạch là nơi có quặng ngọc thạch lớn nhất Đại Ngụy, lại thêm trấn Ngọc Thạch có nhiều gia tộc kinh doanh khai ngọc lâu năm, đào tạo ra nhiều người lão luyện, kinh doanh từ nhiều thế hệ, có nhiều phương pháp kỹ thuật độc đáo, cùng là ngọc liêu nguyên khối nhưng nếu do sư phụ trấn Ngọc Thạch làm ra sẽ tốt hơn so với các nơi khác, nếu là cung cấp nguyên liệu hàng loạt, ngoại trừ Tiêu gia ở trấn Ngọc Thạch, thì không còn lựa chọn nào khác.
Mà Tiêu gia bây giờ, mất cơ hội cung cấp cho hoàng cung, lại bị Phạm Thanh Vân tìm mọi cách gây khó dễ,
chỉ sợ mỏ ngọc thạch cũng khó giữ được.
Chẳng qua sau khi nàng bị đuổi ra ngoài, cũng tương đương đoạn tuyệt với Tiêu gia, cho dù nàng cố tình giúp
Tiêu gia vượt qua cửa ải khó khăn này, nhưng mà nên mở lời bàn bạc thế nào, đúng là chuyện nhức đầu, Ngọc
Châu xoa nhẹ huyệt nơi thái dương, quyết định tự mình viết cho Tiêu lão phu nhân một bức thư. Cả phủ cũng chỉ có lão phu nhân luôn lấy chữ "lợi" làm đầu, ít ra đỡ phải vòng vèo, bớt được rất nhiều phiền phức khúc mắc.
Với những việc lặt vặt phiền phức khi mở cửa tiệm, nên thời gian trôi qua thật nhanh, vì thế quên mất ăn cơm trưa.
Hôm nay Ngọc Châu đi ra cửa tiệm thì thấy Thái úy đại nhân cũng vừa xuống ngựa, đang đem roi ngựa ném cho cậu bé chăn ngựa bên cạnh rồi chuẩn bị bước vào bên trong cửa hàng đang bề bộn.
Ngọc Châu vội vàng kêu: "Thái úy, cẩn thận tấm biển dưới chân!"
Nghiêu Mộ Dã nhìn nhìn bốn chữ to trên tấm biển "Phác Ngọc Hồn Kim", mày kiếm không khỏi nhíu lại. Chỉ nâng chân bước qua tấm biển kia, bước tới trước mặt Ngọc Châu, siết cằm nàng nói: "Mấy ngày nay ta bề bộn việc công, giờ mới biết nàng còn bận rộn hơn ta, ta gọi quản sự xử lý hôn lễ đi gặp nàng mấy lần, đều bị nàng một mực từ chối, thế nhưng lại ở bên đây âm thầm chuẩn bị treo biển khai trương! Lục tiểu thư, có phải nàng có chút không biết phân biệt nặng nhẹ hay không?"
(Phác ngọc (Ngọc thô) Hồn Kim (Hàng chưa tinh chế) ý trong ngọc có vàng trong vàng có ngọc, cũng vì câu này mà sau này Thái Úy ghen tụt quần :v)
Ngọc Châu biết, bình thường lúc Thái úy kỳ quái kêu mình là "Lục tiểu thư" thì nói chung tâm tình đang cực kỳ không vui, có thể không trêu chọc thì cố gắng hết sức không trêu chọc.
Nhưng chuyện trước mắt lại tránh né không xong, nên chỉ có thể kiên trì kéo Thái úy đến sương phòng nhỏ bên
cạnh, hỏi hắn: "Sao Thái úy lại có thời gian tới đây?"
Thái úy lười trả lời với cô nàng nhỏ bé này, chỉ đặt mông ngồi xuống, hạ mí mắt nhìn hai ngón tay thon dài cắt tỉa cẩn thận của mình, dáng vẻ lạnh nhạt.
Ngọc Châu ngồi xuống kế bên hắn, suy nghĩ một chút rồi nói: "Bây giờ giữa lúc chiến tranh, không phải thời gian tốt để bàn đến vấn đề kết hôn, hơn nữa lúc trong cung Thái úy đã ra giá mua ngọc bình của dân nữ, thật sự đã làm cho phu nhân tăng thêm không ít rắc rối, bây giờ lại mở cửa tiệm, không chỉ giải bớt cấp bách thiếu thốn trong phủ, vả lại nếu quân lương của Thái úy không đủ, ta còn có thể cung cấp thêm chút ít, sao lại không làm chứ?"
Ngọc Châu xem như là nắm bắt được ưu tư phiền muộn nặng nề trong lòng Thái úy. Quả nhiên vừa nghe nàng nói như thế, sắc mặt Thái úy lập tức hòa hoãn lại, đưa tay nhéo nhéo cằm Ngọc Châu nói: "Một cô nàng nhỏ bé nhu nhược như nàng, luôn lo lắng mấy chuyện không đâu thôi. Chẳng lẽ ta không nghĩ tới bây giờ đang lúc chiến tranh sao? Chẳng qua chỉ là một nghi thức, tránh cho người ta đồn đoán quan hệ giữa ta và nàng không danh chính ngôn thuận, mọi thứ đều giản lược hết. Còn việc chi tiêu trong phủ, dù sao vẫn do mẫu thân ta lo liệu, nàng còn chưa vào cửa đã lo lắng giúp mẹ chồng, có phải có chút ngược đời hay không?"
Nói xong, tức giận trên mặt hắn cũng biến mất, gọi quản sự xử lý hôn sự lại, bảo Ngọc Châu chọn vải may giá y.
Ngọc Châu không có cách nào, chỉ có thể giả bộ do quên ăn cơm, dạ dày hơi đau, rốt cuộc trốn tránh được trận này. Thái úy cùng nàng ăn một chén mì mềm do tên sai vặt mua trên phố, chợt có binh lính trong quân doanh báo lại, nói là nhận được văn kiện khẩn cấp từ tiền tuyến, lúc này Thái úy mới đứng dậy rời đi.
Ngọc Châu nhìn một đống vải màu đỏ chói, mày nhỏ hơi chau lại, lần này nàng đã nhìn thông suốt, Thái úy quả thực muốn cưới mình, cũng không phải là lời nói đùa lừa gạt thân thể nữ nhân... Nhưng ban đầu nàng chỉ thuận
miệng nói một câu, một chuyện gần như không thể xảy ra giống như việc mặt trời không thể nào mọc ở hướng tây, vì sao Thái úy đại nhân lại nghĩ là thật đây?
Đang lúc lo âu, đột nhiên có tên tiểu nhị chạy vào đưa cho Ngọc Châu một phong thư. Ngọc Châu mở ra xem thử, thì ra là của Vương Côn gửi đến.
Trong thư chỉ nói y đã đến kinh thành, đang ở tại nhà trọ trong kinh thành, bởi vì không tiện tìm Ngọc Châu, mong rằng nếu nàng có rảnh thì đến gặp mặt một lần.
Ngọc Châu biết Kính Đường suy nghĩ chu đáo, hắn là chồng trước của nàng, nếu liều lĩnh tới cửa khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến danh dự của nàng, lúc này lựa chọn nhà trọ yên tĩnh ở ngoại ô, chỉ đợi nàng rảnh rỗi đến đấy gặp nhau.
Nếu tính kĩ, xa cách Vương Côn cũng đã một năm.
Từ khi nàng bắt đầu gả vào Vương gia, liền cùng Vương Côn sớm chiều ở chung. Nếu so sánh với Tiêu Sơn, Vương Côn lại càng giống như huynh trưởng hơn. Nay y lại vì mình, không để ý đến thân thể bị bệnh, lặn lội đường xá xa xôi đi đến kinh thành, nàng sao có thể không gặp?
Thế là nương theo việc ra ngoại ô kinh thành chọn ngọc thạch, Ngọc Châu chỉ mang theo Giác nhi thuê một chiếc xe ngựa đi thẳng đến ngoại ô kinh thành.
Chờ đến nhà trọ hỏi thăm mới biết Vương Côn đi đến nhà trọ bên cạnh rừng trúc uống trà, vì thế nàng cũng đi vào trong rừng trúc.
Ở phía xa, trong một mảng xanh tươi thoáng hiện một tà áo trắng.
Ngọc Châu chậm rãi đi qua, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Kính Đường..."
Nam nhân áo trắng kia nghe vậy liền xoay người, là một nam nhân gầy gò lẳng lặng đứng lẻ loi ở nơi đó, mắt đẹp lông mày mảnh, phong thái hiếm thấy, bình thản đạm mạc, mang theo phong thái nhẹ nhàng của thiếu niên Giang Nam. Loại khí chất này đối với nam nhân Tây Bắc mà nói rất không đủ cho khí thế của đấng nam nhi. Cho nên Tiêu lão gia luôn ghét bỏ Vương Côn vì quá trắng, luôn gọi y là quả nhân sâm.
Nhưng đối với nam nhân Giang Nam mà nói đó là khí chất thanh nhã mà thiên nhiên ưu đãi cho họ, có biết bao nhiêu con em thế gia xem một bữa ăn như kẻ thù, thề phải nhịn ăn để có thể gầy thành bộ dáng nhẹ nhàng yếu ớt đó.
Thấy Ngọc Châu đi đến, Vương Côn nở nụ cười khẽ, cẩn thận nhìn nàng nói: "Ừ, cuối cùng đã lớn được một chút, Châu nhi của ta đã trưởng thành rồi!"
Nhìn y phục trên người hắn quá phong phanh, Ngọc Châu vội vàng đi tới, giúp y thắt chặt áo choàng nói: "Rừng trúc ẩm thấp, sao không mặc thêm áo vào?"
Sau khi nói theo thói quen, Ngọc Châu cũng ý thức được không ổn, dù sao nàng và Vương Côn đã hòa ly, bây giờ lại thân mật như trước kia, tóm lại có chút vượt quá khuôn phép.
Nhưng mà nơi này thanh tịnh và đẹp đẽ, trong làng nàng lại vui vẻ không thôi, nhất thời cũng không để ý đến chút khó xử này.
"Không phải viết thư nói huynh đừng nên đến sao? Vì sao không nghe lời khuyên như vậy?" Sau khi đỡ y ngồi xuống, Ngọc Châu mới nói.
Vương Côn cười nói: "Lộ trình người đưa thư bị kéo dài một chút, nên thư hắn đưa tới thì ta đã đến kinh thành. Chỉ nghe nói nàng tham gia giải đấu khắc ngọc, không muốn quấy rầy đến tâm của nàng, nên đợi đến khi kết thúc mới cho người đưa tin."
Ngọc Châu nghe vậy trong lòng ấm áp, chỉ nhìn gương mặt Vương Côn, cũng không lên tiếng, tính ra sắc mặt Kính Đường đã tốt hơn nhiều so với thời điểm hai người vừa xa cách, xem ra là thần y danh bất hư truyền, cuối
cùng đã đoạt lại được một mạng từ tay Diêm vương.