Thực ra gần đây Nghiêu Thái úy ưu ái vị giai nhân nào, trong lòng hai vị bạn thân này đương nhiên hiểu rõ. Nhưng Quảng Tuấn Vương thật sự không dám nghĩ rằng,

Nghiêu Mộ Dã vậy mà vứt bỏ thành kiến của giới thượng lưu, cưới Viên Ngọc Châu làm chính thê!

Sau khi ngơ ngác sững sờ, Quảng Tuấn Vương lập về lấy trà thay rượu giơ cao chén trà trong tay trịnh trọng nói: "Nghiêu nhị thật đúng là nam tử! Tiêu sái! Dương Tố hổ thẹn vì không bằng!"

Bạch Thủy Lưu ở một bên híp mắt, chỉ mỉm cười chúc mừng Thái úy sắp sửa thành hôn, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Buổi tối sau khi Ngọc Châu ăn cơm xong, mới nghe được tin tức nói Thái úy sắp đi đến chiến trường.

Bởi vì Nghiêu phu nhân tự mình kêu nàng qua, tỉ mỉ trần thuật lại việc lợi và hại nếu Nghiêu Mộ Dã ra chiến trường, đồng thời không khỏi lo lắng nói: "Chiến sự lần này rất hung hiểm, thằng bé Kính Đường kia lại muốn dùng sinh mệnh để đọ sức, con nhất định phải khuyên nó, nhất định phải khuyên nó không thể lấy thân mạo hiểm."

Sau khi nghe hết dặn dò của Nghiêu phu nhân, Ngọc Châu trở lại phòng, không bao lâu đã thấy Nghiêu Mộ Dã vào phòng nàng. Ngọc Châu chần chờ một chút, lập tức hỏi tới việc này.

Thái úy vuốt gương mặt nàng, nhẹ giọng nói: "Chiến sự lần này khó khăn, ta không thể ở trong triều đình cầu an, chỉ là sau tân hôn không thể ở bên cạnh nương tử của ta, có chút ấm ức cho nàng rồi."

Ngọc Châu biết, đây là lúc thoát khỏi hôn sự không tình nguyện này, chỉ cần ổn định ý tưởng của Thái úy, kêu hắn nán lại đợi sau khi từ chiến trường trở về sẽ bắt đầu việc chung thân.

Nghiêu Mộ Dã cho dù ngày thường có cao ngạo tự đại cỡ nào, làm cho người ta khó nhịn, thì vẫn là một nam nhi trượng nghĩa vì đất nước. Nghiêu phu nhân nói không sai, chiến sự lần này có lẽ không lạc quan, lúc này Nghiêu Mộ Dã lại lao tới chiến trường, tuyệt đối không phải vì đã có chiến công mà tìm thêm vài phần vinh hạnh
đặc biệt, mà là ấp ủ trong lòng một say mê quyết tâm da ngựa bọc thây nơi sa trường.

Nghĩ đến Thái úy đi lúc này, rất có khả năng một đi không trở lại, tuy lời nói của Ngọc Châu đã đến khóe miệng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Nhìn Ngọc Châu trầm mặc, bỗng nhiên Thái úy nghĩ đến điểm này. Tiểu phụ nhân này trước đây đã có một đoạn nhân duyên bất hạnh, bị nhà chồng hưu ly. Nếu lần này gả cho mình, mà mình lại vừa đi đã không trở lại, nàng chẳng phải lại trở thành quả phụ? Nhưng nếu lùi lại đợi đến khi hắn trở về, thì giống như lời Dương Tố nói, nếu tiểu phụ nhân này nhất thời tịch mịch lại không có người quản thúc, rồi kết duyên với người khác, vậy có ổn không?

Nghĩ vậy hắn nâng cằm Ngọc Châu lên nói: "Thế nào, là sợ ta một đi không trở lại sao?"

Ngọc Châu khẽ nhíu mày: "Còn chưa ra chiến trường, sao lại nói lời không may? Ý của phu nhân... Là không muốn người đi, Thái úy có phương pháp nào mà song toàn cả trung lẫn hiếu không?"

Nghiêu Mộ Dã vẫn không nghe thấy mong muốn của Ngọc Châu chỉ nghe được tâm nguyện của phu nhân, thở dài nói: "Đây cũng là quyết định sau khi ta đã suy nghĩ thật lâu, mới đưa ra quyết định này. Chỉ là khi nghĩ đến việc lao đến chiến trường, trong lòng lại dâng lên mấy phần không vui, chỉ hận hiện tại không thể lập tức giục ngựa tung hoành quyết chiến sinh tử với người phương Bắc, nhưng đối với mẫu thân sẽ không thể hoàn thành hiếu đạo, đến lúc đó Ngọc Châu nàng phải làm một người con dâu có hiếu, phụng dưỡng mẫu thân thật tốt. Vì hai người, ta dù cho thập tử nhất sinh, cũng sẽ khải hoàn trở về kinh... Nhưng nếu Châu Châu không muốn gả vội như vậy... Vậy nàng hãy ngoan ngoãn ở Nghiêu phủ chờ ta, chờ ta trở về lại thành thân cũng không muộn."

Ngọc Châu mím miệng thật chặt, trong lòng cũng rối rắm không yên.

Từ trước đến nay nàng làm việc cũng chưa hề do dự, chỉ cần đã có chủ ý lập tức theo từng bước mà làm. Nhưng hiện tại cơ hội trước mắt, nàng chỉ cần mở miệng nói rõ
nguyện ý chờ Thái úy trở về lập tức có thể, nhưng mà trước mắt lại có chút chần chờ. Chỉ cần nghĩ đến nếu Thái úy thật sự một đi không trở lại, mình lại nói lời cự tuyệt lùi lại hôn ước thì cuộc đời này khó có thể hoàn trả nợ đã vay!

Thái úy không biết trong lòng Ngọc Châu đang dày vò, chỉ coi nàng giống như không muốn để mình ra chiến trường, vì thế yêu thương mà hôn lên tóc nàng nói: "Châu Châu ngoan, đừng lo lắng, năm ngày sau ta sẽ xuất phát, ta và nàng ở trong phủ hoàn thành một lễ đơn giản, ta cũng định mời vài người bạn tri kỷ làm khách, rồi viết một giấy chứng nhận, nếu ta thật sự không thể quay về, bọn họ đương nhiên sẽ giữ bí mật tuyệt đối, nàng cũng sẽ có được một phần ruộng đất tài sản, mẫu thân ta không phải người nhỏ mọn, sẽ cho nàng rời phủ một cách dễ dàng..."

Ngọc Châu thật sự nghe không nổi nữa, lập tức che miệng Thái úy lại ảo não nói: "Thái úy là người làm chuyện lớn, vô duyên vô cớ lại an bày những việc vụn vặt thế này, Ngọc Châu không cần Thái úy lập ra cái di
chúc hoang đường đó làm gì, nếu người mong muốn thành hôn trước khi ra chiến trường... Thì thiếp sẽ gả cho người, chỉ hy vọng Thái úy đáp ứng, sau khi thành hôn sẽ
không cắt đứt việc buôn bán của Ngọc Châu, nếu có một ngày Thái úy bắt đầu chán ghét Ngọc Châu, thì hãy nói sớm, có thể cho Ngọc Châu rời phủ."

Nghiêu Mộ Dã nghe Ngọc Châu không có ý định kéo dài hôn sự, trong lòng đã không kiềm chế được hân hoan, bế nàng lên cao xoay tròn một vòng nói: "Nói lời hồ đồ gì vậy, Châu Châu của ta ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, vì sao ta lại chán ghét chứ?" Nói xong lập tức ôm nàng đi vào trong nhà, Ngọc Châu hoảng sợ hỏi: "Thái úy muốn làm gì?"

Vẻ mặt Thái úy xấu xa cười nói: "Nghĩ đến việc sẽ phải rời khỏi Ngọc Châu, nhất thời hàng đêm không được thưởng thức cảnh bình ngọc tưới hoa quỳnh, nên đương nhiên có chút không cam lòng, phải nhân lúc đêm xuân luôn ngắn, ‘ngắm cảnh thưởng hoa’ nhiều một chút mới được."

Từ sau khi phát giác được công hiệu đặc biệt của chiếc bình kia, Thái úy lại có thêm một yêu thích, lúc vào đêm, gảy cho ngọc bình kia phát sáng sau đó tận hưởng thú vui thưởng thức "đóa hoa quỳnh" nở về đêm.

Sau một đêm khi triền miên, Thái úy lập tức báo với mẫu thân ý muốn thành hôn trước khi ra chiến trường. Nghiêu phu nhân từ sau khi quăng bể ngọc như ý, lập tức cảm thân bản thân nghiệp chướng quá nặng, mới có thể nuôi ra một đứa con ngang tàng muốn làm gì thì làm. Hiện tại, nó lại đột nhiên nổi lên ý tưởng muốn cưới tiểu phụ người Tây Bắc kia, lúc này bà không còn sức để mà giận nổi nữa, chỉ lạnh nhạt nói: "Mấy loại chuyện thối nát này của con, ta nào dám quản. Ngay cả mạng còn không cần,
lại còn muốn cưới vợ sinh con, thật đúng là chuyện lạ trong thiên hạ! Nếu con có giỏi, thì mau tranh thủ trước khi xuất phát, làm cho tiểu phụ kia mang thai, thì ta đã không còn ao ước gì thêm nữa, chỉ hy vọng đứa nhỏ kia đừng giống như con một chút xíu nào, thì mới xem như không có lãng phí cơm gạo của Nghiêu gia."

Nghiêu Mộ Dã biết đây là mẫu thân đã gật đầu đồng ý, xem ra hắn lựa chọn thời cơ thật tuyệt vời. Lần này hắn tự mình xuất binh, hoàn toàn làm rối loạn người mẫu thân vốn luôn tính toán khéo léo của hắn, lần thành hôn này vậy mà thuận lợi theo ý hắn, rất có cảm giác nước chảy thành sông.

Tuy rằng thành hôn trước khi ra chiến trường là vội vàng, nhưng bởi vì Thái úy đại nhân trù tính đã lâu, cho nên lễ nghi cưới xin tất cả đồ vật đều chuẩn bị đâu vào đấy.

Nhưng mà khi giá y của tân nương được đưa tới, Ngọc Châu dường như đang bận rộn trong tiệm, làm người thợ may đợi không công ở phủ hết một canh giờ, cũng chưa thấy trở về. Vừa đúng lúc Thái úy muốn đến quân doanh, lập tức tính toán tiện đường ghé cửa tiệm hối Ngọc Châu nhanh về phủ thử giá y.

Nhưng khi tới cửa tiệm đã treo biển Phác Ngọc Hồn Kim, lại nghe mọi người nói: "Ngọc Châu tiểu thư đã ra ngoài được một canh giờ rồi." Tim Thái úy khẽ động, hỏi: "Nàng đi đâu?" Người kia đáp: "Tiểu nhân không biết, chỉ thấy Viên tiểu thư cùng với Giác nhi cô nương thuê chiếc xe ngựa ở góc đường, xem ra là muốn ra khỏi thành."

Bỗng nhiên Thái úy nghi ngờ, Nghiêu phủ có cấp xe ngựa cho Ngọc Châu, vì sao nàng không ngồi xe trong phủ, mà lại đến góc đường thuê xe?

Nghĩ vậy, hắn kêu thị vệ phía sau đi đến góc đường tìm hiểu một chút. Không bao lâu, lập tức nghe thị vệ hồi báo, người cho thuê chỉ biết cô nương này thường thuê xe đến lữ quán ngoài thành thăm bằng hữu. Nghe xong lời này, trực giác đầu tiên cho Thái úy biết người tới là Tiêu gia ở Tây Bắc, mà Ngọc Châu không muốn hắn biết việc này, mới che giấu như vậy.

Nghĩ vậy, Thái úy xoay người lên ngựa, chạy nhanh như tên bắn, chạy về phía ngoại thành. Người tới nếu là những người khác của Tiêu gia thì tốt, nhưng nếu là Tiêu Sơn thì phải cho hắn biết tay, bằng không lần này bản thân đi tới biên cương xa xôi, trên đầu chẳng phải sẽ mọc lên cái nón xanh sao? Nhưng khi tới chỗ dừng chân kia, thấy bên đường ở một chiếc xe ngựa nhưng bên trong không có một bóng người, sau khi hỏi xa phu mới biết, vị Viên cô nương kia cũng không có đi vào bên trong trạm dịch.

Nghe xong xa phu chỉ điểm, Nghiêu Mộ Dã lững thững đi vào bên trong rừng trúc bên cạnh trạm dịch. Nơi trúc xanh xa thẳm này, đâu đâu cũng lộ ra ánh sáng xanh như
ngọc, dưới chân dẫm lên biết bao nhiêu là đóa hoa nhỏ không biết tên, xanh vàng, xanh tím, nở đầy đất. Đi một hồi, khi đến nơi sâu trong rừng trúc nơi có khe suối, lập tức nhìn thấy một đôi nam nữ tuổi xấp xỉ ngồi trên tảng đá lớn. Nữ tử dáng người yểu điệu, y phục lả lượt, nam tử kia tuy chỉ nhìn thấy mặt nghiêng, cũng đủ nhìn ra đôi
mắt như bảo ngọc, sắc mặt hơi trắng, tác phong nhanh nhẹn, chính là bộ dáng thiếu niên mà các phu nhân ở kinh thành mê say nhất hiện nay.

Nếu là trước kia, phong cảnh mờ ảo, đôi tài tử giai nhân kia quả thật là một bức tranh tuyệt đẹp, Thái úy tất nhiên sẽ yên tĩnh mà thưởng thức thật tốt một lúc, cảm thán một tiếng "Xưa có trúc mã quấn thanh mai, nay dưới trúc xanh là tài tử, thầm hẹn giai nhân lộ tấm lòng".

Nhưng, hắn nhìn thấy rất rõ, nữ tử đang rúc vào bên cạnh thiếu niên xinh đẹp kia, chỉ cần nhìn thoáng qua bóng lưng thôi, đã có thể nhận ra đó chính là kiều thê mà mình sắp đón dâu – Viên Ngọc Châu.

Thái úy híp mắt, mặt đanh lại sải bước về phía trước, lập tức nhìn thấy Lục tiểu thư ngày thường luôn lạnh lùng đối với người khác đứng dậy, nở nụ cười ngọt ngào nói với thiếu niên kia: "Kính Đường, chàng đối xử với ta thật tốt, thật làm cho ta không biết tạ ơn chàng thế nào?" Câu nói đó đã làm chân Thái úy dừng lại ngay lập tức, mặt biến sắc, nhất thời có chút đắn đo không biết kiều thê mình sắp lấy về nhà đang gọi tên ai.

Lại nói Ngọc Châu lúc này, hôm nay nhận được lời nhắn của Vương lang rằng đã lấy được công văn của hình bộ, chỉ là lấy ra không được, lập tức nhờ anh họ sao chép một bản, kêu nàng tới lữ quán ở ngoại thành tìm y. Cho nên sau một hồi bận rộn ở cửa tiệm, Ngọc Châu lập tức tìm thời gian rảnh đi ra ngoại thành.

Bởi vì lữ quán nhiều người biết sẽ khó giữ bí mật, nên đã cùng Vương lang lần nữa đi vào sâu trong rừng trúc, tìm nơi yên lặng, lấy ra bản sao chép đó. Bởi vì chuyện này
liên quan đến nhiều người, quan viên ghi chép không dám qua loa, hồ sơ này được ghi chép rất chu đáo. 

Sau khi Ngọc Châu nhìn kĩ một lần, giống như nhìn thấy sự tình phát sinh năm đó hiện lên rõ ràng trước mắt. Mà tạo hình tượng ngọc hạ chú rủa, nghe nói giống như đúc
cùng với Thái tử đương thời, cũng hiện là Hoàng thượng hôm nay, như người thật. Mà Viên Trung Việt kia lúc bắt đầu thà chết cũng không nhận tượng ngọc do ông làm, cũng không biết vì lý do gì lúc sau lại nhận do chính tay mình làm. Việc này nhân chứng vật chứng rõ ràng, nên đã lập án. Ngọc Châu xem xong, trầm mặc thật lâu, phụ thân đã là người chết, không có khả năng nói ra được sự thật, nếu muốn lật lại bản án, chỉ có thể đi tìm vật chứng năm đó - tượng ngọc bị hạ chú rủa, mới có thể tìm được chút manh mối.

Nghĩ đến đây, nàng lập tức cất đi bản sao chép cảm tạ Vương lang. Nhưng chưa nói được mấy câu, bất thình lình nghe được một giọng nói âm trầm lạnh lẽo từ phía sau truyền đến: "Kính Đường trong miệng nàng, rốt cuộc là người nào?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play