Giác nhi nhìn theo ánh mắt Ngọc Châu cũng chú ý tới khác thường của dao khắc, không khỏi gấp đến độ a một tiếng, nhỏ giọng nói: "Lục tiểu thư, sao lại như vậy? Rõ... Rõ ràng là em đã kiểm tra qua, còn bôi dầu sẵn nữa..."

Ngọc Châu trấn an sờ sờ mu bàn tay Giác nhi, rồi mới đứng dậy nói với thị vệ trên đài cao: "Vị quan gia có thể lấy giúp một vật từ Nghiêu tiểu thư, nhờ nàng ấy đưa thứ mà tiểu nữ bảo nàng ấy mang đến cho tiểu nữ."

Vị thị vệ kia trừng mắt nói: "Sắp tới trận đấu, ngươi kêu Nghiêu tiểu thư đưa đồ vật cho ngươi, có phải muốn thất lễ trước mặt Hoàng thượng? Không được! Mau quay lại trận đấu!!"

Đúng lúc này, Nghiêu Mộ Dã cũng nhìn thấy tình hình đang nói chuyện trên đài cao, liền vẫy tay gọi người đứng đầu ngự tiền thị vệ tới, kêu hắn đi qua xem thử tình huống bên kia.

Vừa nhìn thấy thị vệ trưởng đi lại đây, thị vệ kia lập tức nhỏ giọng nói điều Ngọc Châu vừa thỉnh cầu, thị vệ trưởng ôm quyền hỏi: "Xin hỏi Ngọc Châu cô nương vì sao lại đưa ra thỉnh cầu như vậy?"

Ngọc Châu khẽ mỉm cười nói: "Đao khắc của dân nữ không biết bị chất lỏng gì ăn mòn, khó có thể điêu khắc, Nghiêu tiểu thư là đệ tử điêu khắc của dân nữ, nàng ta có đao khắc dân nữ thường dùng."

Nếu là ngọc tượng khác, chỉ sợ thị vệ trưởng đã sớm khiển trách, giải đấu quan trọng mức này nhưng lại không trang bị tốt công cụ, không bằng ra ngoài sớm cho đỡ tốn thời gian.

Nhưng Thái Úy đại nhân kêu hắn đến xem xét, hơn nữa cô nương này còn là phu tử khắc ngọc của Nghiêu phủ, nên đương nhiên phải phóng khoáng một chút.

Thế là lập tức đi truyền lời giúp Ngọc Châu.

Nghiêu tiểu thư nghe qua liền nhớ tới dặn dò của Ngọc Châu, muốn mình đem theo dao khắc dự bị theo, vốn là lúc sáng sớm Ngọc Châu đưa cho nàng hòm đao khắc sau khi vào cung giao cho thị vệ kiểm tra, mang vào trong, chỉ vì nàng ở kế bên thánh giá, không được bỏ bất cứ đao khắc nào trong người, mà là để bên cạnh thị vệ, nghe yêu cầu của Ngọc Châu, lập tức cầm cái hộp kia tới giao cho thị vệ.

Chỉ là trong lòng thấy kỳ lạ, Lục tiểu thư lúc nào cũng phòng ngừa chu đáo. Sao sáng sớm liền nghĩ tới đao khắc có vấn đề?

Mặc dù đoạn vấn đề này làm trễ nải thời gian, cũng làm cho Hoàng thượng chú ý tới nữ tử duy nhất trên đài cao, mặc dù cách xa một chút, nhìn không rõ bộ dáng, nhưng vẫn có thể nhìn ra phải là một nữ tử dung mạo thướt tha, không khỏi hỏi thăm: "Lý công công, ngọc tượng không phải chỉ nam tử sao? Sao còn có nữ tử dự thi?"

Tổng quản đại nội bên cạnh vội vàng nói: "Theo lý mà nói, hầu hết đều là nam tử, nhưng mà vị này là Viên tiểu thư, nghe nói là phu tử khắc ngọc của Nghiêu phủ, kĩ năng chạm trổ tuyệt vời, biểu hiện ở vòng đấu loại không tầm thường, nên đã lọt vào trận chung kết này."

Hoàng thượng nghe xong lời này, không nhịn được nhẹ nhàng hướng đến Thái Úy bên cạnh, chỉ thấy Thái úy ngồi trên ghế cao nhất, trên khuôn mặt luôn thanh nhã lãnh đạm lại đang nở nụ cười nhẹ hiếm có, đang nhìn chằm chằm vị ngọc sư trên đài cao kia.

Vừa thấy như thế, Hoàng thượng ngược lại có chút giật mình, vì sao người bận rộn như Thái úy sẽ đột nhiên hăng hái rời binh doanh tới nhìn ngọc tượng múa may đao khắc, chỉ sợ là túy ông say không phải do rượu!

Nghĩ vậy, Hoàng thượng không khỏi thở dài đầy cảm khái, tài nữ giai nhân khắp kinh thành đều đem Nghiêu Mộ Dã xếp hàng thứ nhất, tuy nhiên hắn lại không hề có ý định muốn đón dâu, làm cho người làm hoàng đế như y đều hâm mộ thêm tí ghen tị nhìn không vừa mắt, bởi vì không biết người mà hắn đang ngủ, sẽ là thê tử của người nào trong tương lai.

Bạch phi ngồi bên cạnh nghe Hoàng thượng cảm thán, không khỏi đưa mắt hỏi thăm: "Hoàng thượng đang cảm thán chuyện gì?"

Y là cửu ngũ chí tôn nên đương nhiên không thể nói ra mình đang ghen tị với thần tử mình yêu thích, nên cười nói nhỏ với Bạch phi: "Đương nhiên ta nghĩ đến thời gian thi đấu dài dòng quá, không thể lén lút vui vẻ cùng với ái phi nàng nên mới than thở."

Vị thiên tử trước mắt này, trước khi chưa lên ngôi đã giao du cùng đám người Nghiêu ái khanh, đến việc hái hoa chọc bướm cũng là chân truyền từ vị tiểu thúc Quảng Tuấn Vương.

Đáng tiếc sau khi lên ngôi thiên tử thì bản lĩnh luyện thành năm đó lại không có đất dụng võ, nhóm giai nhân cũng không cần phải dùng lời nói để dụ dỗ thông đồng, canh ngon hay thịt vụn gì cũng không ngừng cuồn cuộn tuôn vào cung, nếu nhìn trúng người nào chỉ cần lật bài tử thì đến đêm sẽ được bọc trong chăn đưa tới.

Chuyện này đúng là làm cho thiên tử phong lưu năm xưa có chút thẫn thờ, thời điểm chung đụng cùng phi tần, luôn ít đi mấy phần uy nghiêm mà lời ngon tiếng ngọt nhiều hơn một chút, dụ được nhóm phi tần sắp bị bệnh tim đồng loạt, luôn cảm thấy Hoàng thượng chính là nam nhi chung tình nhất trong thiên hạ này.

Cũng vì thế mà vấn đề tranh thủ tình cảm trong hậu cung lại trở nên hung tàn, dữ dội và độc ác gấp trăm lần trước kia. Cái gọi là lam nhan họa thủy chắc chỉ đến thế này mà thôi.

Trêu chọc Bạch phi xong, Hoàng thượng không biết vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn Tiêu phi ngồi yên lặng bên cạnh, nhưng mà nụ cười trên mặt đã thu lại, hơi có vẻ lạnh lùng quay đầu không nhìn nàng nữa.

Gặp cảnh này, ý cười trên mặt Bạch phi càng nhiều hơn, dùng tay nhẹ nhàng lột vỏ nho, xong để trái nho vào trong đĩa nhỏ, dâng lên cho Hoàng thượng thưởng thức.

Tiêu phi không nói gì, chỉ lặng lẽ dời đi tầm mắt, nhìn Lục muội trên đài cao chuyên tâm nghiêm túc điêu khắc...

Cái bô bình thường là nam tử sử dụng, nam nhân nhiều tuổi khó tránh khỏi sẽ đi tiểu đêm nhiều lần, tiểu đêm thường xuyên như thế quả thật gian nan, mà đích nam tử trong gia đình giàu có cho dù tuổi tác không cao cũng không muốn bị hành hạ mà rời giường, thê thiếp tỳ nữ hầu hạ đi tiểu trong chăn thật là đắc ý. Dụng cụ để chứa nước tiểu là cái bô, bởi vì chỉ sử dụng bên trong phòng ngủ vào ban đêm cho nên kêu là cái bô.

Nếu chỉ nói riêng về vấn đề thức dậy, trong hoàng cung, có thể lên long sàng bò vào trong chăn hoàng đế trừ bỏ phi tần có dung mạo xinh đẹp ra, đầu tiên được kể đến phải là cái bô.

Các ngọc tượng ở đây đều cố gắng điêu khắc đạt tới tinh vi, tranh thủ vượt lên đứng thứ nhất.

Bởi vì trước đây đã khắc ra hình dáng thô, các ngọc tượng trên đài cao chỉ có hình thức, nhưng một người thợ thông minh vào thời điểm này nhận ra rằng phải biểu diễn trước mặt Hoàng thượng giống như một con hát, chú trọng hình thức cuốn hút, làm cho một đám người xem có cảm giác hoa cả mắt mới tốt.

Đối với điểm này, học trò của Phạm Thanh Vân – Hồ Vạn Trù là lĩnh ngộ thấu đáo nhất, cho nên khi bắt đầu điêu khắc, những người khác đều là cầm đao trong một tay, chậm rãi điêu khắc ra hoa văn lớn phân ra ranh giới. Nhưng gã lại cầm đao hai tay, sử dụng cùng lúc hai cái đao, hai bút vẽ cùng lúc, cũng không nhìn kỹ, chỉ là hai tay lướt nhanh giống như đầu bếp bình thường điêu khắc quả bí, nhanh chóng để lộ ra bố cục, cho đến khi các khách xem trên đài cao nhìn thấy kinh hô liên tục "Quả nhiên là danh sư xuất cao đồ! Quả là đã tính toán kỹ càng, mỗi nét dao hạ xuống như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động!!"

Trái lại Ngọc Châu bên này, vẫn cực kì quy củ, một bút một đao không có chút gì đáng nói.

Giác nhi thấy vậy trong lòng quýnh lên, nhỏ giọng nói: "Làm sao đây? Kỳ thật tiểu thư cũng có thể khắc bằng hai tay, có muốn muội lấy thêm một đao trong rương nhỏ
không?"

Nhưng Ngọc Châu lúc này đã sớm tiến vào cảnh giới quên mình, đối với lời nói của Giác nhi giống như tai điếc mắt ngơ, chỉ chuyên chú dùng đao điêu khắc gọt giũa. Sau khi xuất hiện hoa văn ban đầu, chỉ thấy tiểu nữ tử nhỏ bé với đôi tay mảnh khảnh trên dưới không ngừng tung bay, mặc dù chỉ một tay nhưng tốc độ điêu khắc cũng không chậm hơn bao nhiêu so với Hồ Vạn Trù kia.

Rất nhanh, hai người ở phương diện tốc độ đã bỏ rơi các ngọc tượng khác. Lúc ngọc phẩm của người khác mới ra được hình dáng thì bọn họ đã khắc thành hình hơn phân nửa các chi tiết nhỏ.

Trong lúc này, các vương hầu bên cạnh vốn không có tính nhẫn nại nhìn cảnh điêu khắc mài giũa khô khan trên đài cao, lần này bọn họ chẳng qua chỉ mượn cớ để rảnh rỗi tụ tập, Hoàng thượng làm chủ, tự nhiên sẽ không keo kiệt rượu ngon, trái cây hiếm thức ăn ngon, lúc này bọn họ nói chuyện phiếm xã giao, vừa nói vừa cười thưởng thức rượu ngon và làm việc riêng của họ.

Toàn bộ quý nhân có mặt trong trận thi đấu lần này, chỉ có một mình Nghiêu Mộ Dã toàn bộ hành trình từ đầu đến cuối đều nhìn về cuộc thi đấu trên khán đài, đang lúc trên khán đài nắng quá chói chang, hắn phân phó thái giám tặng nước mơ ngâm mát lạnh cùng với khăn lạnh cho các ngọc tượng dự thi.

Nhưng mà trong lòng Hoàng thượng biết Nghiêu Thái úy luôn luôn lạnh nhạt kia cũng không phải bỗng nhiên sinh ra bình dị gần gũi, quan tâm người khác, có lẽ cũng chỉ vì vị tiểu nương tử ngọc tượng yểu điệu trên đài cao kia thôi.

Nếu chuyện này do Quảng Tuấn Vương phong lưu kia làm, Hoàng thượng thấy cũng không có gì lạ, nhưng đây lại chính là Nghiêu Thái úy đột nhiên trở nên biết quan tâm săn sóc người khác như vậy nha!

Cho dù nàng kia xinh đẹp kinh động lòng người, nhưng Nghiêu Mộ Dã bình thường cũng không phải là một người thương hương tiếc ngọc, hôm nay khác người như vậy, chẳng lẽ thiên tượng (*) đại loạn, đang có điềm chẳng lành gì sắp xảy đến chăng?

(Đoán vận mệnh đất nước thông qua việc xem vị trí của các vì sao của người xưa, thiên tượng đại loạn, nghĩa là các vì sao không nằm ở vị trí vốn có mà dịch chuyển lung tung, báo hiệu điềm gở như chiến tranh, mất mùa thậm chí diệt vong)

Với một chút hiếu kỳ, không nhịn được nhìn về hướng Quảng Tuấn Vương cũng đang xuất thần nhìn lên đài cao tìm hiểu chi tiết về nữ tử này. Quảng Tuấn Vương khẽ
thở dài, dời mắt thấy Hoàng thượng nói: "Chẳng lẽ ngay cả Hoàng thượng cũng cảm thấy phong cách của nàng xuất trần thoát tục mà sinh lòng ái mộ luôn rồi?"

Sau khi hỏi xong những lời này, y lại nhìn nhóm phi tần bên cạnh Hoàng thượng một chút, lắc lắc đầu nói: "Đáng tiếc quá, Hoàng thượng ngồi ôm một đám đàn bà ở lục cung, làm sao có thể xứng đôi với tiên tử trong rừng trúc kia?"

Hoàng thượng đối với vị tiểu thúc luôn đột nhiên xuất hiện những ý nghĩ bất thường, luôn nói những lời ngông cuồng cao ngạo chẳng phân biệt nơi chốn tôn ti thế này đã quen rồi, nên nhẫn nại nghiêng người tới lắng nghe, hiểu được vị tiểu thư này chính là tiên trúc hạ phàm, thật khó theo đuổi tới tay.

Qua khoảng một canh giờ, trên đài cao Hồ Vạn Trù là người đầu tiên dừng đao khắc, giơ tay ý muốn nói ngọc phẩm của gã đã tạo hình hoàn thành.

Chiếc bình ngọc do gã điêu khắc ra là chiếc bình có hình dạng nhỏ nhắn, thon gầy, rất có phong cách cổ xưa, có thân rồng uốn lượn quanh bình rồi kéo dài đến nắp bình, dưới chân bình là bốn chân rồng.

Bình ngọc có màu xanh đậm, xanh biếc động lòng người, mà râu rồng lại là màu xanh nâu, điêu khắc trông rất sống động, mắt rồng uyển chuyển giống như thật, chiếm ở vị trí cao nhất là một bức tường thành phòng hộ, làm cho người ta có cảm giác như đứng trên cao nhìn khắp thiên hạ.

Lúc Hồ Vạn Trù trình bình lên, còn cố ý dặn thái giám đổ nước vào, dòng nước dũng mãnh chảy vào bên trong bình phát ra âm thanh côn trùng kêu vang, thật là thú vị.

Làm cho Giác nhi nhìn thấy lại khẽ kêu một tiếng: "Lục tiểu thư! Người nhìn xem tiếng ve nhỏ phát ra từ bình ngọc, chính là tiếng kêu phát ra từ dòng nước... Cái... cái này có phải rất giống với ngọc phẩm mà tiểu thư điêu khắc vài ngày trước đây? Có... Có phải hắn ăn cắp phương pháp của tiểu thư hay không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play