Nghiêu phu nhân nghe xong ý của Quan Nhã phu nhân chỉ mỉm cười nói: "Chuyện trên triều đình, ta là nữ nhân vốn cũng không biết, chuyện phu nhân vừa nói ta lại không biết, đợi ta gặp nhị lang sẽ hỏi lại một chút, nhưng tính tình nhị lang nhà ta, Quan Nhã phu nhân hẳn cũng đã nghe thấy, từ trước giờ nó không thích phụ nhân can thiệp chuyện quốc gia..."

Quan Nhã nghe nói như vậy, vội vàng cười nói: "Chẳng qua ta cũng chỉ nghe chú bác trong Thạch gia đề cập đến khi nói chuyện phiếm, hôm nay gặp phu nhân thuận miệng nói thế thôi, xin phu nhân không cần nhọc lòng hỏi thăm Thái úy."

Nghiêu phu nhân mỉm cười nhắm mắt không nói nữa, để cho thị nữ dùng miếng ngọc nhỏ lăn qua sữa dê ấn lên khóe mắt cho bà.

Mà Nghiêu Xu Đình dường như không thích vị Quan Nhã phu nhân này, nói chuyện cũng câu được câu không.

Quan Nhã phu nhân chỉ còn trò chuyện với Ngọc Châu, khi nghe nàng đề cập đến ngày hôm sau sẽ tham gia giải đấu khắc ngọc thì không khỏi cười nói: "Thật là đúng dịp, ngày mai ta cũng muốn vào cung xem, nghe nói vòng đấu loại rất xuất sắc, cho nên lần này rất nhiều người yêu ngọc đều muốn đến xem giải đấu, nhân tiện xem có thành phẩm nào tinh diệu sẽ mua luôn... Nghiêu phu nhân, ngày mai ngài sẽ vào cung xem giải đấu sao?"

Nghiêu phu nhân mỉm cười: "Ta trước giờ thích thanh tĩnh, những chuyện này chỉ thích hợp cho những người trẻ tuổi."

Ngâm nước nóng một lúc, Nghiêu phu nhân đứng dậy muốn đi nghỉ ngơi, mà Nghiêu Xu Đình cũng đi theo. Ngọc Châu vốn định chờ Quan Nhã phu nhân đứng dậy sau đó nàng sẽ đi, nhưng Quan Nhã phu nhân lại không nhúc nhích, dường như cũng không có ý định rời đi. Thấy thế Ngọc Châu liền nắm thật chặt vải bố quấn quanh thân, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, Quan Nhã phu nhân lệnh thị nữ lui ra, rồi mới cười nói: "Ngọc Châu tiểu thư, xin dừng bước."

Nói xong nàng ta đứng dậy nhưng không quấn khăn, quần áo ướt dính vào thân thể xinh đẹp, ưu nhã bước tới trước mặt Ngọc Châu, dùng ngón tay xốc lên khăn trước ngực Ngọc Châu dòm ngó bên trong, rồi khẽ nhếch mép
nói: "Hắn vẫn luôn có thói quen như vậy, thích nhất mút lấy nơi đó của nữ nhân, trước kia cũng luôn làm cho ta bị những nốt đỏ giống vậy..."

Hành động của nàng ta như vậy, thật sự không nên có ở một phu nhân thế gia, Ngọc Châu tránh lui vài bước, tránh khỏi ngón tay nàng ta, khẽ nghiêng người thi lễ nói: "Ta không biết ý phu nhân là gì, ta xin đi trước, phu nhân hãy tự nhiên."

Nụ cười trên mặt Quan Nhã phu nhân hơi nhạt đi, chậm rãi đi quanh Ngọc Châu một vòng, nhìn nàng từ trên xuống dưới, khinh khi nói:

"Bây giờ hắn đã hết kén chọn rồi à, loại đàn bà xuất thân hèn mọn đến mức này cũng có thể lọt vào mắt hắn? Nhưng có lẽ cũng sẽ không được bao lâu đâu, là người từng trải ta khuyên ngươi một câu, chi bằng sớm tìm một nhân vật lớn để dựa vào, ta thấy ngươi bộ dáng cũng tốt, có muốn ta giới thiệu cho vài quý nhân?"

Lúc này Ngọc Châu đã hiểu rõ địch ý của vị Quan Nhã phu nhân này là vì cái gì. Thì ra là nợ phong lưu của Nghiêu Thái úy trước đây. Ý tứ trong lời nàng ta, đại khái là đối với Thái úy tình cũ khó quên, nên lo lắng cho sở thích hiện tại của Thái úy, sợ hắn dùng phải thứ không sạch sẽ, làm ô uế danh dự của con em thế gia.

Khẽ mỉm cười nói: "Ngọc Châu dùng kĩ năng mài ngọc để sống, chỉ cần ngọc phẩm tốt và được chạm trổ tinh tế là đủ, hình dáng bản thân đẹp xấu cũng không liên quan đến việc kiếm sống, đa tạ ý tốt của phu nhân, quý nhân
thưởng thức cao nhã, có lẽ sẽ chướng mắt những thứ thô sơ gồ ghề do ta điêu khắc, lại càng không thể nhìn ngó đến loại đàn bà như ta, mong phu nhân cứ giữ lại đó, đợi đến khi gặp phải người chuyên nghiệp về vấn đề này thì hãy giới thiệu cho họ."

Chỉ làm bộ nghe không hiểu ám chỉ độc ác trong lời nói của nàng ta, nói xong Ngọc Châu bước nhanh rời đi. Nữ tử đang ghen tị là đáng sợ nhất, mặc dù nàng không muốn trêu chọc để vị phu nhân kia ghi hận, nhưng mà vị Quan Nhã phu nhân này nếu đã không ưa mình thì cho dù có nói bất cứ gì cũng sẽ không lấy lòng nàng ta được.

Nhưng khi tiếp xúc với nữ nhân vừa rồi, Ngọc Châu thật sự lo lắng cho sở thích của Thái úy đại nhân, nữ tử có khí chất như tú bà thế này là đã từng là hồng nhan của hắn? Bộ dáng phóng đãng như thế không biết đã từng cùng với Thái úy song túc song phi, múa điệu như ý phi tiên trên những chiếc vòng ngọc kia chưa?

Như vậy xem ra, nàng cũng không cần phải lo lắng không biết đến ngày nào Thái Úy mới chán mình. Phải biết rằng trong chuyện phòng the, trước giờ nàng luôn luôn bị động lại không thích những chiêu trò mà Thái Úy
thích, thật ra ban đầu Thái úy cũng làm đủ loại tư thế, nhưng về sau thấy Ngọc Châu không thích, nên không tiếp tục nữa.

Phải biết là đang xa xỉ mà tằn tiện lại là rất khó khăn, đã biết bản thân hiền lành chất phác thì làm sao có thể thỏa mãn cho khẩu vị kén chọn của Thái úy đại nhân? Xem ra sau khi thi đấu cũng là ngày giải thoát của mình.

Trên đường về, Nghiêu Xu Đình ngồi chung xe ngựa với Ngọc Châu, có nhắc tới vị Quan Nhã phu nhân.

"Vị Quan Nhã phu nhân này trước kia có chủ động theo đuổi nhị ca, khi nàng ta chưa gả đi cũng đã hành xử không giống các tiểu thư ở phủ trạch khác, rất đàng hoàng nhưng lại rất chủ động, nhưng mà nhị ca ta dường như cũng không ưa thích nàng ta, chẳng qua nàng ta theo đuổi gắt gao quá mới bị người ngoài xuyên tạc thôi, từ trước đến giờ ước chừng cũng không xảy ra chuyện gì, mong Lục tiểu thư chớ nên hiểu lầm..."

Kể từ lần gặp nhau ở bờ sông Giải Ưu Hà, Nghiêu Xu Đình đã hiểu mối quan hệ giữa Ngọc Châu và nhị ca, nên cố tình giải thích, tránh cho nhị ca và nàng phát sinh phong ba vì vị phu nhân kia.

Ngọc Châu cười nhìn Nghiêu Xu Đình đang nóng lòng giải thích, thầm nghĩ, cô gái nhỏ này quả nhiên không hiểu nam nhân. Đúng là xem anh trai nàng là một quân tử dù mỹ nhân ngồi trong lòng vẫn không loạn, phẩm hạnh của vị Quan Nhã phu nhân kia tất nhiên không tốt, nhưng chỉ riêng nhan sắc và dáng vóc quyến rũ ướt át kia, có nam nhân nào sẽ từ chối miếng thịt thơm đã tự dâng tới miệng?

Nếu mình nói ra vài điểm càn rỡ của nhị ca nàng, có phải sẽ làm cho vị Nghiêu tiểu thư này khiếp sợ đến mức chết khiếp luôn không?

Tuy trong lòng trêu chọc như vậy, nhưng miệng lại thản nhiên nói: "Ta với Thái úy cũng không phải giống ngươi đang nghĩ, sở thích ngày thường của Thái úy thế nào, ta hiển nhiên sẽ không có hỏi, xin tiểu thư hãy yên tâm, ta sẽ không vì vậy mà tranh cãi với Thái úy."

Nhưng khi nghe xong lời này, Nghiêu Xu Đình càng trừng mắt lớn hơn nữa: "Lục tiểu thư, ta cứ thấy hình như ngươi không thích nhị ca ta chút nào?"

Nếu là thích, vừa rồi vị Quan Nhã phu nhân kia nhiều lần khiêu khích như vậy, còn lợi dụng lúc nàng và mẫu thân rời đi không biết đã nói với Ngọc Châu cái gì, Ngọc Châu sao có thể bình tĩnh, không có chút ghen tị như vậy?

Phải biết bình thường nàng mà nhìn thấy Thất lang nói đùa với tiểu thư phủ khác thì ngực nàng giống như nhét đầy vải đến không thở nổi!

Ngọc Châu nghĩ một chút lại nói: "Ta rất kính trọng Thái úy đại nhân, là một nam nhi đội trời đạp đất, lo chuyện đại sự trong thiên hạ, còn ta chẳng qua chỉ là một tiểu dân, vốn không xứng có qua lại gì với đại nhân, giờ đây may mắn được người để mắt tới nên trong lòng hoảng sợ không thôi, nào dám nghĩ nhiều."

Ngọc Châu vừa nói như thế, Nghiêu tiểu thư đột nhiên có chút tức giận, ngồi thẳng lên nói: "Nhưng ta thấy nhị ca ta lại cực kì yêu thích tiểu thư, nhưng ngươi lại xa cách khách sáo như vậy, chẳng phải đã cô phụ tấm chân tình của nhị ca ta?"

Ngọc Châu cảm thấy có chút đau đầu, thiên kim tiểu thư cao quý như Nghiêu Xu Đình, ngay cả tư tình đều có Nhị ca gánh vác thay nàng ta, đương nhiên không cần lo âu suy nghĩ, chỉ cần một lòng một dạ theo đuổi tình yêu trong sáng thuần khiết của mình.

Nên khi vừa nghe thấy Ngọc Châu lại dám không có ý định đáp lại tấm chân tình của nhị ca tướng mạo tài hoa xuất chúng của nàng, quả thật là tội không thể tha! Tội lỗi chồng chất!

Ngọc Châu không muốn tranh cãi câu chuyện vô vọng với vị thiên kim tiểu thư có tâm tư đơn giản trong suốt này, chỉ đổi chủ đề nói: "Không biết ngày mai Nghiêu tiểu thư có vào cung xem thi đấu không?"

Nghiêu Xu Đình gật đầu nói: "Không chỉ ta đi, nhị ca cũng cần phải đi, huynh ấy trước đây không bao giờ quan tâm đến mấy thứ thanh nhã kiểu này, bởi vậy mới thấy huynh ấy đối với ngươi tình sâu vô cùng, mong Ngọc Châu chớ cô phụ Nhị ca ta."

Ngọc Châu trầm mặt một hồi rồi nói: "Ngọc Châu cảm động và ghi tạc ơn nghĩa của Thái úy, tất nhiên sẽ cố hết khả năng, dốc lòng đền đáp."

Nghiêu tiểu thư đương nhiên không nghe ra thâm ý trong lời Ngọc Châu, chỉ coi như Ngọc Châu nghe xong mình khuyên nguyện ý thật tình mà đợi, trong lòng vui mừng không thôi, cảm giác đã vì Nhị ca làm được chút chuyện, phấn khởi thảo luận về chuyện thi đấu ngày mai với Ngọc Châu.

Ngọc Châu mỉm cười nói: "Mấy ngày qua có khắc ra vài thứ trang sức, ngày mai Nghiêu tiểu thư có thể thay ta triển lãm trong cuộc thi không?"

Nghiêu tiểu thư nghe xong cười nói: "Đương nhiên phải giúp Lục tiểu thư triển lãm thật tốt một lần, thuận tiện cho người khác biết được tay nghề của ngươi trước trận đấu nhỉ."

Hôm nay tắm nước nóng trở về, huyết mạch trở nên thông suốt rất nhiều, ngay cả Thái úy cũng hiếm khi tốt bụng chưa đến quấy rầy. Ngọc Châu sau một đêm an giấc, đứng dậy tắm rửa, đem theo một túi to phôi ngọc điêu đã chuẩn bị nhiều ngày nay chuẩn bị vào cung thi đấu.

Lệnh tiết kiệm của Thái úy mạnh mẽ vang dội, thêm sự việc nhiều ngày nay của Thạch gia, không ai dám xem việc này là trò đùa.

Cho dù sau tiết mục ngắm hoa ở hoàng thất cũng không còn tiệc rượu văn hào nhã nhạc để vui đùa tiêu khiển. Nay có cuộc thi khắc ngọc này, mặc dù là chuyện thanh nhã, vẫn trở thành một sự kiện cực kỳ lớn và long trọng.
Sau khi Thái úy nghe xong cũng tham gia không thấy phản đối, vương hầu công khanh bị đè nén trong nhà cao cửa rộng đến hỏng rồi, các tiểu thư phu nhân sôi nổi khai tên họ, mượn chuyện thi đấu vào cung ngắm cảnh, có cơ hội cần phải giao tế thật tốt một lần.

Đến cả Hoàng thượng cũng dẫn theo các tần phi, đích thân thánh giá đi đến hoàng cung hàng ngày xem trò vui.

Khi thấy trên đài cao cũng sửa lớn gấp đôi so với thông thường, nhóm ngọc tượng quỳ gối trên đài cao cung thỉnh Hoàng thượng và các vị quý nhân an vị.

Khi Ngọc Châu bắt đầu hơi hơi ngẩng lên, thấy nhị tỷ Tiêu phi đã tới rồi, đang ngồi giữa các phi tần khác, khí sắc tương đối tốt hơn lần gặp đầu tiên. Nội tâm Ngọc Châu cũng thả lỏng hơn. Xem ra phán đoán của nàng không lầm, cái vòng thuốc kia chính là thủ phạm tổn hại nhị tỷ.

Thời điểm ngồi xuống các quý nhân sôi nổi, hướng về vị Thái úy luôn được yêu mến đang khoan thai đi tới. Vì mới từ quân doanh trở về, trên người mặc là võ phục dùng thao luyện binh, trên người ăn mặc uy dũng hào hùng tràn đầy chí khí kiên cường, mặc dù không là trường bào quý hiếm, tương phản với các vị đồng liêu trường bào dài tươi sáng, làm cho các quý phụ nhìn lom lom. Mà Quan Nhã phu nhân đứng đầu các phụ nhân, không thèm che dấu ánh mắt, nhìn chằm chằm Thái úy đại nhân tráng kiện, ngực rộng chân dài. Nam nhân thế này chỉ cần nhìn đến vòng eo tráng kiện, thì biết trên giường hắn dũng mãnh thế nào.

Nhưng cũng có người không ưa thái độ phô trương như thế của Thái Úy, thời gian qua trong triều Thái úy đã kết oán rất nhiều, nên lập tức có người cất tiếng hừ lạnh khinh thường. Tuy nhiên khi Thái úy quét đôi mắt phượng qua thì không còn người nào lên tiếng.

Ngược lại vẻ mặt Hoàng đế lại ôn hòa, ban thưởng ngồi cho Thái úy đại nhân, kêu hắn ngồi phía trước để thưởng thức.

Giải thi đấu khắc ngọc lần này cuộc thi chạm khắc tinh xảo nhất, trước lúc thi đấu giám khảo thông báo cho thi sinh so tài điêu khắc chuẩn bị tuyển chọn đề tài, các ngọc
tượng đều chọn theo đề tài đã chuẩn bị, năm mẫu đã điêu khắc ra hình dáng thô, rồi căn cứ theo rút thăm tiến hành điêu khắc mài tỉ mỉ lại, cuối cùng so sánh xem người nào có lối suy nghĩ tinh xảo, điêu khắc trội hơn.

Rút thăm là tự tay Hoàng thượng rút ra. Thái giám đem một ống bằng ngọc đựng thăm đưa đến trước Hoàng thượng, Hoàng thượng tùy ý rút một cái nhìn nhìn, lập tức cười nói: "Người nào ra đề mục mà xảo quyệt như thế?"

Thái giám bên cạnh tiếp nhận, vừa thấy cũng cười khổ nhỏ giọng nói: "Này... Hay là Hoàng thượng lại rút thêm lần nữa?"

Hoàng thượng khoát tay áo: "Nếu là việc thi đấu, đương nhiên phải tuân thủ quy tắc, Trẫm đi đầu sao phá hư quy tắc được? Tuyên theo thực tế đi!" Thái giám vội vàng cao giọng nói: "Giải thi đấu lần này, dựa theo đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, chia làm năm loại: rửa mặt, thưởng trà, thưởng rượu, ăn cơm, hòa hợp với cuộc sống năm loại lớn. Vừa rồi Hoàng thượng bốc trúng chính là vật dụng thường dùng, thứ phải dùng hàng ngày là... Cái bô!"

Thái giám vừa nói như vậy, dưới đài quý tộc nhịn không được khẽ cười, mà nhóm ngọc tượng trên đài cao có chút biến sắc, tuy rằng bọn họ y theo nội quy trước khi thi đấu, cũng có chuẩn bị cái bô thô, nhưng nghĩ có Hoàng thượng đích thân xem thi đấu sẽ không đến nỗi chọn trúng cái vật bẩn thỉu kia, giờ đây chọn trúng cái này khó tránh có chút mất mát. Hơn nữa cái bô cũng đâu có tạo hình nào khác, cho dù dụng tâm cũng chỉ điêu khắc được vài hoa văn bên ngoài, có chỗ nào có thể biểu diễn tài nghệ?

Trong lúc nhất thời khó tránh khỏi cảm giác suy sụp.

Nhưng cao thủ chạm ngọc chân chính sẽ không bị giới hạn trong việc chọn đề tài, khi một số ngọc tượng thì thầm, thì Hồ Vạn Trù đệ tử đứng đầu của Phạm đại nhân đã ung dung đi lãnh thùng dụng cụ của mình, bắt đầu mở rương.

Ngọc Châu cũng đi theo thị vệ lấy rương dụng cụ, nhưng ở lúc Giác nhi đang định mở rương, Ngọc Châu cản lại, tỉ mỉ quan sát niêm phong - dấu son nàng dùng tiểu xảo để lại đã biến mất không dấu vết.

Việc này chứng minh đã có người vụng trộm mở rương, đổi niêm phong.

Trong lòng Ngọc Châu cười lạnh, Phạm đại nhân đúng là thủ đoạn cao thâm!

Trong lòng đã có phòng bị, mở rương ra nàng cũng không gấp gáp tạo hình, chỉ tỉ mỉ quan sát công cụ.

Hôm nay thi đấu là điêu khắc chi tiết, cho nên phải dùng dao nhỏ để điêu khắc, mà dao nhỏ của nàng dường như đã bị cái gì đó mài mòn, lưỡi dao bị cùn rất nhiều. Nếu dùng dao này điêu khắc, hủy đi mẫu thô không nói, nếu dùng lực không lưu loát rất dễ dàng bị thương cổ tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play