Ngọc Châu cũng nhìn đến bình rồng của Hồ Vạn Trù, hàng mi thanh tú hơi cau lại, âm thanh ve kêu kia đúng là ngọc phẩm nàng vừa điêu khắc vài ngày trước, chỉ đem cho Trịnh tiên sinh thưởng thức, vẫn chưa ra mắt. Nếu ý nghĩ của Hồ Vạn Trù khéo léo trùng hợp như đúc với nàng, vậy cũng không tránh khỏi quá trùng hợp!
Nhưng cho dù mình có nhảy ra nói Hồ Vạn Trù sao chép ý tưởng của mình thì cũng không có bằng chứng, bởi vì con ve kia đang gửi ở chỗ Trịnh tiên sinh, nghe nói bỗng nhiên không thấy đâu...
Nghĩ vậy nhưng thật ra Ngọc Châu lại trở nên trầm tĩnh một lần nữa, cúi đầu tiếp tục hoàn thành tác phẩm đang dang dở của mình.
Lại nói đến Hoàng thượng, nhìn cái bô nhưng thật ra hơi hơi mỉm cười, Bạch phi bên cạnh đúng lúc mở miệng nói: "Quả nhiên là cao đồ của Phạm đại nhân, vừa ra tay đã xuất chúng, điêu khắc này thật làm cho người khác thán phục!"
Hoàng thượng cười tiếp lời: "Thật đúng là khá thú vị, cái bô có âm thanh... Trẫm vẫn là thấy lần đầu tiên... Nửa đêm nghe tiếng ve kêu thật thú vị... ha ha ha..."
Hoàng thượng luôn thích cười, khi đối mặt với bá quan văn võ cũng thật hiền lành, thấy nụ cười này nhóm vương hầu xung quanh cũng cười theo, từng người nhỏ giọng nghị luận tác phẩm ngọc này.
Chỉ có sắc mặt của Phạm đại nhân bên cạnh hơi có chút tái mét, oán hận mà trừng mắt Hồ Vạn Trù.
Hình dáng điêu khắc đều là Phạm Thanh Vân lúc trước sắp xếp sẵn cho Hồ Vạn Trù, sau đó bắt gã nghiên cứu tạo hình trước. Nhưng lúc đó cái bô căn bản không có âm thanh ve kêu, cái này nhất định là sau khi Hồ Vạn Trù nhìn thấy ngọc phẩm của Ngọc Châu, sau đó có ý định bắt chước.
Đồ ngu! Ban đêm đi tiểu, đều muốn được ngủ tiếp! Hoàng thượng lại không phải đứa con nít ba tuổi, đi tiểu còn cần người ở bên huýt sáo xi tiểu. Tạo hình ban đầu là thần quy long trấn thủ bảo vệ long căn, tạo hình khí thế ngụ ý sâu xa, lại cố tình phụ thêm vào tiếng ve kêu, thật chẳng ra làm sao!
May mắn có Bạch phi bên cạnh giúp đỡ, nếu không để người ta tìm hiểu tỉ mỉ thì mất mặt biết chừng nào!
Đúng lúc này, Ngọc Châu cũng nhấc tay ý bảo ngọc phẩm điêu khắc đã hoàn thành.
Vì thế lập tức có thái giám hướng dẫn Ngọc Châu nâng ngọc phẩm đến trước mặt Hoàng thượng.
Đợi Ngọc Châu đến gần, Hoàng thượng thấy rõ bộ dáng của vị tiên trúc này. Ngoan ngoãn, quả thực không giống người phàm! Bộ dáng xuất trần bực này cũng khó trách Thái úy luôn mắt cao hơn đầu kia lại có thể đối đãi đặc biệt như thế.
Nhưng mà so sánh với bộ dáng siêu phàm thoát tục kia, cái bộ trong tay liền có vẻ có chút tầm thường cũng không có gì lạ. Ngoại trừ bình và miệng bình phải tạo hình bên ngoài, các nơi còn lại sáng ngời trơn bóng, không khác bao nhiêu so với cái bô bình thường...
Mọi người vốn dĩ rất chờ mong đối với nữ ngọc sư này, nhưng mà thấy nàng điêu khắc ra một tục vật như vậy thì không khỏi thất vọng.
Hoàng thượng nhìn nhìn, không nhanh không chậm nói: "Đây là giải khắc ngọc tề tụ ngọc tượng cả nước, có thể vượt năm ải, chém sáu tướng thì đều không phải là một người thợ thủ công tầm thường, ngươi có thể nói thử xem cái bô này có gì khác so với thông thường?"
Ngọc Châu kính cẩn nói: "Thỉnh Hoàng thượng sờ sờ miệng bình."
Hoàng thượng đưa tay sờ một cái, đột nhiên phát hiện miệng bình ấm áp lạ thường, cửa vào bóng loáng như da thịt mỹ nhân. Không nhịn được lập tức ồ lên một tiếng: "Tuy rằng ngọc có thể ấm nhưng cũng phải dựa vào người có da thịt ấm nhuận, bản chất ngọc là lạnh, vì sao miệng bình lại ấm áp như thế?"
Ngọc Châu duỗi tay chỉ chỉ phía dưới miệng bình nói: "Dân nữ ở chỗ này chừa lại một khoảng không rỗng kép, khi sử dụng có thể chế nước ấm vào, làm cho cái bô trở nên ấm áp, không làm người sử dụng cảm thấy lạnh, ngoài ra..."
Ngọc Châu ra hiệu thái giám xoay đến chỗ có hoa văn nhô ra, chỉ thấy toàn bộ bình ngọc thế nhưng từ trong dần dần sáng lên. Bởi vì cách ngọc bích, độ sáng không phải lập lòe như vậy, nhưng lại lộ ra đường vân vẻ đẹp của chất ngọc, ấm áp mà không chói mắt.
Tuy rằng toàn thân bóng loáng, không có tạo hình đáng nói, nhưng mà vách trong bởi vì khoét rỗng có độ dày không giống nhau, chiếu ra từng bước ánh sáng có độ sáng khác nhau, lại giống như một bầu trời đầy sao lốm đốm, tất cả giống như di chuyển hết vào trong bình.
Lúc này mọi người đều cả kinh, thật không ngờ bình ngọc tầm thường này có ẩn giấu huyền cơ bên trong, chỉ chớp mắt một cái, tục vật liền biến thành hàng đẳng cấp.
Lúc này Ngọc Châu mới chậm rãi giải thích, bình ngọc sở dĩ tỏa sáng, là bởi vì bên trong khảm một viên dạ minh châu. Khi xoay cơ quan, dạ minh châu từ chỗ khảm sẽ hiện ra, chiếu sáng lên thân bình.
"Ban đêm hầu hạ Hoàng thượng đa số là phi tần nương nương, đêm dài trời tối, nếu có thể có chút ánh sáng như sao trời, sẽ hầu hạ thuận lợi hơn một chút..." Cuối cùng Ngọc Châu bình thản kết luận.
Làm cho mọi người nghe được liên tiếp gật đầu, đúng là như vậy. Hễ là người sử dụng bô ban đêm, đều biết cái bô này có rất nhiều cách sử dụng. Gia đình phủ quý đa số sử dụng bình bằng vàng, nếu lúc trời lạnh, khó tránh khỏi rùng mình khi chạm vào miệng bình, vả lại cái này cực kỳ khảo nghiệm bản lĩnh người hầu hạ, cho dù buồn ngủ lần nữa, cũng phải tập trung sự chú ý và chú ý vào nó, nếu không khó tránh khỏi không chính xác sẽ làm rớt nước ra ngoài. Nhưng nếu cái bô có thể sáng lên, trong đêm đen nhánh, trong chăn ấm áp, chính xác bớt không ít việc nha.
Chỉ một cái bô nho nhỏ lại suy tính thật chu đáo, khắp nơi thể hiện sự săn sóc chu đáo của nữ tử, vị nữ ngọc tượng này thật làm cho người khác phải mở to mắt mà nhìn!
Trong lúc nhất thời chung quanh vang lên âm thanh tán thưởng sôi nổi, Hoàng thượng cũng hài lòng gật đầu.
Đúng lúc này, Bạch phi nương nương mỉm cười nói: "Không hổ là xuất thân từ Tiêu gia ở Tây Bắc, điêu khắc quả nhiên không giống bình thường! Tiêu phi nương nương nên khen thưởng lục muội của mình thật tốt mới phải!"
Nghe được lời này, ý cười trên khóe miệng Hoàng thượng phai nhạt đi, nói: "Nếu Trẫm nhớ không lầm, nàng không phải họ Viên sao? Sao ái phi lại nói nàng xuất thân từ Tiêu gia?"
Lúc này Tiêu phi nương nương mới lên tiếng nói: "Ngọc Châu chính là cháu gái được tổ phụ thần thiếp thu dưỡng, nhưng tay nghề muội ấy không hề thua bất kỳ danh sư nổi tiếng nào, một mình nghiên cứu, hiện tại đã khôi phục họ, cũng không tính là người của Tiêu gia nữa."
Ngọc Châu nghe ra được, Nhị tỷ luôn yêu thương mình không biết vì sao ở trước mặt Hoàng thượng nóng lòng phủi sạch quan hệ với mình. Đúng lúc này, Hoàng thượng mở miệng cắt ngang lời nói của Tiêu phi, cười quay đầu hỏi Bạch phi: "Hai người này đúng là mỗi người một vẻ, làm cho Trẫm trong lúc nhất thời thật khó quyết định!"
Đúng lúc này, nhóm ngọc tượng khác cũng đều hoàn thành ngọc phẩm trong tay. Sôi nổi đem ngọc phẩm dâng lên cho Hoàng thượng xem qua.
Ngọc phẩm này, nếu là đem ra chợ, đều là tác phẩm tinh xảo khác thường, nhưng so với ngọc phẩm của Hồ Vạn Trù cùng Viên Ngọc Châu vẫn tương đối kém hơn.
Người thắng cuối cùng ở giải đấu này là sự lựa chọn giữa Hồ Vạn Trù và Viên Ngọc Châu.
Hoàng thượng nhìn ngọc phẩm của từng người, hơi mỉm cười nói: "Tuy rằng Viên ngọc tượng suy tính thật chu đáo, nhưng mà hoàng gia chú ý chính là khí thế tôn quý,
ngược lại bình rồng của Hồ Vạn Trù đúng với tâm tư của Trẫm! Người chiến thắng cuối cùng thuộc về Hồ ngọc tượng!"
Hoàng thượng vừa dứt lời, thái giám ngồi bên cạnh lập tức cao giọng hô: "Khẩu dụ của Hoàng thượng! Người thắng trong giải đấu khắc ngọc lần này chính là ngọc tượng Hồ Vạn Trù!!"
Lời vừa nói ra, mọi người đều ồ lên một chút, nhưng trước mặt Hoàng thượng cũng không dám nói nhiều, trong lòng đều cảm thấy tiếc cho vị nữ ngọc tượng kia.
Hoàng thượng cười nhìn giải thi đấu được công bố mà biểu hiện của Ngọc Châu tiểu thư chưa từng có chút biến đổi, tuổi còn trẻ mà lại khôn ngoan như vậy, thật sự là một nữ tử hiếm thấy, nếu không phải nhìn thấy sắc mặt nàng có hơi nhợt nhạt một chút, thật đúng là nghĩ kết quả của cuộc thi này không ảnh hưởng đến nàng ta!
Ngược lại, sắc mặt của Thái úy bên cạnh có thể thấy rõ hơn. Cửu ngũ chí tôn Đại Ngụy thấy được rất rõ ràng, Thái úy kia hung hăng mà trừng mắt với mình, chỉ thiếu trực tiếp xông tới mắng chửi người khác, chỉ trích long nhãn bị mù.
Nhưng mà Hoàng thượng lại thấy thật sảng khoái. Lần trước Nghiêu Thái úy kia gây chuyện, chém đầu người của Thạch gia, thật sự làm hại Hoàng đế như hắn thật chật vật, mấy ngày không dám gặp triều thần, ở trong cung tránh mặt phi tần của Thạch gia, ỉu xìu như chó nhà có tang, bây giờ cái bô này nếu là làm cho Hoàng đế như hắn dùng, nên hắn muốn tự mình làm chủ, cần gì quan tâm đến Nghiêu ái khanh có trừng mắt hay không!
Người thắng giải của giải đấu khắc ngọc lần này lập tức có thể nắm được toàn bộ ngọc chạm triều cống của hoàng thất, có thể nói là danh lợi song thu! Trong lúc nhất thời Hồ Vạn Trù lộ ra sắc mặt vui mừng, nhưng nội tâm lại mừng như điên.
Nhưng mà trò hay trong giải đấu khắc ngọc lần này chỉ mới vừa bắt đầu. Làm cho các vị quý nhân xoa tay nhao nhao muốn thử, chính là lúc đấu giá. Tác phẩm ngọc điêu khắc lần này đều sẽ định giá để bán đấu giá, mỗi người đều có thể kêu giá, người cuối cùng trả giá cao sẽ lấy. Bạc có được từ lần rao giá cuối cùng này đều trở thành quân lương cho Đại Ngụy, có thể nói một công đôi việc!
Trong lúc nhất thời, khi các ngọc phẩm đủ kiểu dáng bày ra trên án, mọi người đều dựa vào sở thích của mình để ra giá. Ban đầu thái giám dự định để các ngọc phẩm thắng giải của cuộc thi lần này để cho Hoàng thượng dùng. Nhưng Hoàng thượng lại cười cười nói: "Bình rồng có tiếng ve là một trân phẩm như vậy, Trẫm không thể độc hưởng một mình, đem ra đấu giá xem như Trẫm vì
chiến sĩ tiền tuyến cố gắng tâm sức một lần!"
Ngọc Châu sau khi tiếp nhận tuyên bố của Hoàng thượng, lập tức đứng yên lặng, trong lòng không biết đang lưu chuyển cái gì, trái lại Tiêu phi theo dõi, lệnh thái giám bên mình gọi nàng tới bên cạnh, rồi mới dời bước qua nói với nàng: "Lục muội chớ khổ sở trong lòng, lần này cũng bởi vì ta mới liên lụy đến muội..."
Ngọc Châu giương mắt nhìn nhị tỷ, nhẹ giọng nói: "Nương nương sao lại nói lời này?"
Tiêu phi nhìn xung quanh đều là quý nhân, cũng không nói nhiều, chỉ hơi lắc đầu thở dài một hơi.
Mà đúng lúc này, âm thanh kêu giá trên đài cao diễn ra liên tiếp. Nhưng mà ngoài dự đoán của mọi người, người trả giá cao cuối cùng, không phải vì ngọc phẩm đạt giải
ngọc tượng xuất sắc Hồ Vạn Trù, mà là cái bình ánh sáng của Ngọc Châu, đưa ra giá trên trời không thể tưởng tượng được.
Người ra giá cho cái bình không ai khác chính là nhất đẳng công hầu Đại Ngụy - Nghiêu Thái úy. Cũng không phải hắn vung tiền như rác để giành được nụ cười của hồng nhan, mà là khi đấu giá lúc nãy, Quảng Tuấn Vương vẫn luôn cắn lấy không bỏ, hơi có chút điệu bộ "nếu không thể có người, nhất định phải lấy bình ngọc do giai nhân tạo hình, mà an ủi tương tư".
Nghiêu Thái úy cuối cùng nổi giận, tăng giá thêm đến mức Quảng Tuấn Vương tự nhận là cho dù bán Vương phủ cũng sẽ không đủ, lúc này mới ảo não dừng tay!
Nhưng mà giá cả lúc này, làm cho các quý nhân liên quan nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng cảm thán nói: "Nghiêu gia quả nhiên chính là quý tộc, ngay cả đi tiểu ban đêm thôi cũng vung tiền như rác, đúng là phóng khoáng hào hùng!!"
Mà ngọc bình quy long kia của Hồ Vạn Trù, lại không ai quan tâm đến, chỉ lưu lại để làm kỉ niệm.
Thử hỏi, có ai dám đi tiểu vào miệng rồng hay không?