Bởi vì tiền tuyến vẫn đang hành quân đánh giặc, lại thêm Thái úy hướng Hoàng thượng đề xuất phong thái tiết kiệm, vì thế trong kinh thành bỗng nhiên vắng rất nhiều yến hội. Ở tiền tuyến chiến sĩ hăng hái chiến đấu đẫm máu, quan viên ở hậu phương dĩ nhiên cũng cùng chung kẻ thù, những bữa tiệc thư giãn thoải mái giết thời gian
của các quan lớn đột nhiên bị giảm bớt, làm cho quan lớn trong kinh thành rảnh rỗi nhàn hạ không có việc gì để làm, thì những ngày hưu mộc bình thường cũng trở nên khó chịu, khó tránh khỏi oán giận liên tục.
Cũng may kinh thành nhân tài đông đúc, đều vui vẻ tự nghiên cứu phương pháp giải buồn, trao đổi lẫn nhau, rất nhanh một trò tiêu khiển mới nhanh chóng trở nên phổ biến giữa các quan viên.
Gần đây kinh thành mở ra vài cái bể tắm nước nóng, vừa đến thời điểm hưu mộc, bọn quan viên sôi nổi đi bể tắm nước nóng ngâm mình một phen, đợi ra mồ hôi thân thể
căng mềm thư thái, chỉ khoác áo tắm, uống vài chén rượu ngon, xem ca nương múa hát, sau đó chọn lựa người vừa mắt vui vẻ giải sầu, cũng là có một phen lạc thú khác. Khác với bể tắm nước nóng trước kia đều là những nữ tỳ nịnh hót bợ đỡ, ở trong các bể tắm nước nóng này có không ít phụ nữ đàng hoàng, bởi vì trong nhà quẫn bách
đến đây xoa bóp giúp quý nhân kiếm chút ít bạc trang trải chi phí trong nhà, so với những nữ tử phong trần khác thì vui vẻ với những nữ nhân này lại có cảm giác như đang lén lút với vợ người khác.
Bởi vì lĩnh hội được sự kì diệu đó nên các đại lão gia bắt đầu siêng năng không biết mệt, thích sạch sẽ so với dĩ vãng tăng lên không ít, một tháng đến đây bảy tám lần
cũng là chuyện bình thường.
Ngày hôm đó sau khi tan triều, Bạch Thủy Lưu mời Thái úy cùng đi bể tắm nước nóng thể nghiệm một phen.
Bởi vì mấy ngày gần đây Ngọc Châu đang nghiên cứu thủ pháp tạo hình mới nên khá lãnh đạm thờ ơ với hắn, Thái úy cảm thấy khá buồn chán, lại thêm chiến sự nơi
tiền tuyến đang căng thẳng, người phía Bắc tập kết binh lực, lại đoạt được thêm vài tòa thành trì, Thái úy điều phối binh mã, lệnh cho nguyên soái ở tiền tuyến phải ổn
định, từ từ làm tổn hao binh lực lương thảo của người phương Bắc, mắt thấy chiến sự đang nóng như lửa bỏng, thắng hay thua khó mà đoán trước được nên hao tổn thời
gian cùng sức lực không ít, cộng thêm mấy ngày gần đây thẩm duyệt mọi sự của quân doanh, vai lưng đều nhức mỏi nên sảng khoái đồng ý ngay lập tức.
Đến trước cửa nơi tắm nước nóng, Nghiêu Mộ Dã thầm kinh ngạc, vốn tưởng rằng chỉ là một cái ao tắm nước nóng thôi, nhưng lại nhìn thấy nơi này là ngói đen tường trắng, là một đại viện rộng rãi thoáng mát, ngoài cửa lớn có hai con sư tử đá cao lớn, hiển nhiên không thua gì nhà của quan viên thông thường, trên bãi đất trống cạnh cửa đậu đủ các loại cỗ kiệu xe ngựa, trong đó có không ít xe nhìn quen mắt, có lẽ các quan viên trong triều hôm nay đến cũng không ít.
Bước vào cửa lớn, bên trong tường trồng đầy trúc xanh, một lối đi bộ uốn lượn khuất trong bóng cây. Nghiêu Mộ Dã cùng Bạch Thủy Lưu quyền cao chức trọng, lại không muốn gặp quan viên quen biết ở bể tắm nước nóng, vì thế đi vào một biệt viện độc lập.
Vào viện, lập tức có hai phụ nhân tướng mạo xinh đẹp tiến tới thi lễ, hầu hạ hai người cởi xiêm y, thay ra áo bào trắng rộng rãi rồi dẫn hai người vào bể nước nóng. Áo bào trắng này chính là hàng dệt bằng máy, bên trong bông vải tơ tằm có kẹp đồng, ở trong nước cũng không nổi lên, tránh cho các quý nhân khi ngâm mình vào ao thì
bỗng trở thành ‘trần trụi’ mà xấu hổ.
Giữa bể tắm nước nóng là hai chiếc giường bằng ngọc phỉ thúy chạm trổ tinh xảo, Thái úy cùng với Bạch Thủy Lưu nằm trên đó, bốn phía dưới giường là những dòng suối đang chảy cuồn cuộn, tỏa ra hơi nóng lượn là bao quanh hai người trên giường.
Bạch Thủy Lưu thoải mái thở dài, quay đầu nhìn về phía Thái úy, cười nhẹ nói: "Nghiêu huynh, bể tắm nước nóng hôm nay ta giới thiệu như thế nào? Ngâm ở trong này đợi sau khi ra mồ hôi lại ra ngoài kêu mấy nữ tử trắng trẻo mát xa xoa bóp, cảm giác đó... Tốt hơn uống rượu ngon rất nhiều." Ở trên triều và trước mặt người nhà Bạch Thủy Lưu luôn mang theo dáng vẻ đứng đắn nghiêm túc, chỉ có trước mặt Nghiêu Mộ Dã bạn cùng trang lứa mới lộ ra vài phần bản tính nam nhân, thỉnh thoảng nói vài lời thô tục không chút kiêng kị. Một trong số ít những người
bạn của Nghiêu Mộ Dã đều luôn mang theo cá tính này.
Mà Bạch thiếu này tuy rằng là em rể tương lai của hắn, nhưng nói đến chuyện thủ thân như ngọc trước khi cưới đúng là chuyện hoang đường, nên cho dù Bạch đại thiếu có xuất hiện vài giai thoại phong lưu thì dù hắn có thấy
nhưng cũng không thể trách, huống chi trong lòng hắn biết hôn sự giữa Xu Đình cùng Bạch gia kia gần như tan thành bọt nước, hắn càng không tiện ngăn cản việc vui của Bạch đại thiếu.
Khi liếc mắt nhìn thấy mấy phụ nhân dung mạo xinh đẹp nhưng chỉ ăn mặc mỏng manh trước mắt thì hắn lập tức dời mắt sang nơi khác, cầm một cái khăn trắng nóng hổi
trùm lên mặt nói một cách lười biếng: "Nếu Bạch huynh thích xin cứ tự nhiên, ta không phải người nhiều chuyện, tạm thời ta chính là người tai điếc mắt mù."
Tuy rằng ngôn ngữ của Bạch Thủy Lưu có chút càn quấy, nhưng cũng không có ý định càn quấy ở nơi này, chỉ cười và xối nước lên đầu.
"Hai mắt của Kính Đường quả nhiên đã bị bóng hình người khác che mất rồi, lâu lắm rồi không nghe được những giai thoại phong lưu mới của ngươi. Bao lâu này
chỉ một lòng quan tâm tiểu phụ nhân kia, đây không phải là phong cách thường ngày của Nghiêu huynh, ta thấy ngươi thật lòng yêu thích tiểu phụ kia, thậm chí thay đổi luôn khẩu vị từ trước đến nay, thích loại phụ nữ nhà lành thế này nên mới cố ý mang ngươi đến đây để giải sầu, nhưng không ngờ vẫn không đoán đúng được tâm ý của
ngươi."
Nghiêu Mộ Dã vốn phong lưu, đã không ít lần bị Dương Tố cùng Bạch Thủy Lưu ngấm ngầm trêu chọc, Nghiêu Mộ Dã cũng biết hai người hắn không phải loại người lắm mồm xấu xa thích đồn đãi ra ngoài để phá hư thanh danh người khác, cho nên trước nay luôn mặc cho hai người đó trêu chọc cười đùa mà thôi. Nhưng hôm nay khi
nghe Bạch Thủy Lưu giễu cợt đến cả Ngọc Châu, đem nàng đánh đồng với đám phụ nhân quần áo không chỉnh tề ở nơi này thì trong lòng lại có chút không vui.
Lập tức lấy khăn ra khỏi mắt, mắt phượng khẽ cong nói: "Lục tiểu thư tuy là nữ tử, nhưng phong thái nhã nhặn thanh cao, mong Bạch huynh nhẹ lời cho, đừng nên để
người có tâm nghe được sẽ làm tổn hại đến thanh danh của nàng."
Sắc mặt Bạch Thủy Lưu hơi hơi căng thẳng, hiển nhiên không thể tin rằng lần đầu tiên Nghiêu Mộ Dã lại bảo vệ một phụ nhân với thân phận đang ăn nhờ ở đậu ở quý phủ của y.
Hai người nhất thời không ai lên tiếng, mạnh ai nấy nằm trên giường của chính mình để hưởng thụ hơi nóng tỏa ra từ dòng suối, đột nhiên nghe được từ căn phòng bên cạnh truyền đến âm thanh mắng mỏ của nam nhân, Nghiêu Mộ Dã khẽ nhíu mày.
Sau một lúc lâu, âm thanh của nam nhân kia càng lúc càng lớn, hàng loạt tiếng quát lớn truyền tới.
"Nếu ngươi đã tới nơi này lại còn dám nói không tuân thủ quy định nơi đây? Chẳng lẽ chê thù lao không đủ? Cũng đâu phải gái tơ chưa chồng, vờ rụt rè e thẹn để làm gì?"
Tiếng nữ nhân thút thít khóc: "Đại nhân, trước khi tiểu nữ tới đây có nói là chỉ làm tốt công việc của mình, chứ không phải tới đây để bán thân..."
Lời còn chưa dứt, nam nhân đã quát: "Bản quan coi trọng ngươi là may mắn của ngươi, chồng ngươi chẳng qua chỉ là một tên quân quèn thô thiển, hiện tại đang chiến đấu ở tiền tuyến biết đâu đã chết mất xác rồi. Cho dù còn sống thì chỉ cần một câu của bản quan lập tức sẽ cho nó chết trận. Ngươi dám cự tuyệt bản quan, chẳng lẽ ngươi không cần mạng của chồng ngươi?"
Phụ nhân kia khóc nức nở nói: "Cũng bởi vì trượng phu tòng quân đi đánh giặc, trong nhà mẹ chồng lại đang bị bệnh nặng không có tiền chẩn trị, dân phụ mới đến nơi này tìm chút sinh kế, mong đại nhân giơ cao đánh khẽ, đừng làm khó một tiểu thứ dân như dân phụ..."
Kế tiếp, liền nghe được tiếng nàng kia kêu lên sợ hãi, ngay sau đó dường như là bị cái gì chặn miệng, sau đó bị lôi xềnh xệch ra ngoài, có vẻ như kéo đến phòng khách bên cạnh bể tắm nước nóng.
Nghiêu Mộ Dã nghe đến đó, cơn tức trong lòng đã sớm dâng đầy, lập tức đứng bật dậy, lau nước trên mặt, sải bước ra khỏi ao, lao ra sân.
Bạch Thủy Lưu cũng lau nước trên mặt rồi đứng dậy đi theo.
Thái úy cũng không đẩy cửa mà lập tức dùng chân đá văng cánh cửa ra, chỉ thấy vị quan đang ra lệnh cho người hầu giữ chặt phụ nhân kia nhìn rất quen, hình như là người nhà của một vị quan bên công bộ.
Thân thể người nọ mập mạp to lớn, dường như uống không ít rượu, đang híp mắt nhìn chằm chằm vào đôi chân nhỏ dưới váy mỏng của phụ nhân đang giãy giụa trên mặt đất, lại không ngờ Thái úy đột nhiên xông vào, nhất thời sợ tới mức luống cuống.
Thái úy nhìn tình hình trước mắt, lạnh lẽo nói: "Đại nhân uy phong quá, chiến sĩ giết địch nơi tiền tuyến, ngươi muốn cho ai chết thì người đó sẽ chết? Chẳng lẽ ngươi là gian tế của người phương Bắc phái tới, chuyên giết dũng sĩ của Đại Ngụy ta?"
Vị quan kia sợ đến mức hồn vía lên mây, vội vàng quỳ xuống nói: "Thái úy bớt giận, là do hạ quan uống quá nhiều nên xuất khẩu cuồng ngôn mà thôi..."
Lúc này, tiểu phụ kia cũng tránh ra khỏi trói buộc, quỳ rạp trên đất khóc thút thít.
Nghiêu Mộ Dã nhíu mày gọi: "Gọi chưởng quầy nơi này lại đây."
Không lâu sau chưởng quầy đã lập tức chạy đến, Nghiêu Mộ Dã hỏi: "Kinh thành Đại Ngụy ta tuy rằng dân phong cởi mở, nhưng các phụ nhân có gia đình làm loại việc này cũng không nhiều, tại sao nơi này lại đủ màu đủ sắc, không hề thiếu phong cách nào? Xin hỏi chưởng quầy là thần thánh phương nào, có bản lĩnh chiêu mộ nhiều phụ nhân như vậy?"
Chưởng quầy không rõ nơi này đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe Thái úy hỏi như thế thì lại sợ y đang ngầm nghi ngờ bức bách người lương thiện làm kỹ nữ, vội vàng nói: "Hồi bẩm Thái úy, tiền tuyến đang có chiến tranh nên có rất nhiều vợ của quân nhân bởi vì cuộc sống kham khổ nên mới đến nơi này tìm hi vọng, chỗ này của
tiểu nhân tuy thù lao cao nhưng chưa bao giờ dùng cách của bọn con buôn, mong Thái úy minh xét."
Nghiêu Mộ Dã nghe xong, nhếch môi lạnh lùng nói: "Các chiến sĩ ở biên thùy đang chiến đấu bằng máu bằng xương, nhưng vợ con của bọn họ lại phải lõa lồ thân xác ở nơi này để lau chùi da thịt bẩn thỉu của bọn quan viên da dày lắm mỡ! Đã vậy còn phải chịu cho bọn họ mặc tình làm nhục. Loại chuyện vô sỉ đáng xấu hổ như thế này lại trở thành trào lưu hiện nay ở kinh thành? Nếu chiến sĩ nơi tiền tuyến biết được thê tử của mình hiện tại đang bị chính quan viên triều đình làm nhục khi dễ như thế này thì sao họ có thể an tâm chinh chiến nơi sa trường bảo vệ nước non? Người đâu! Đem chưởng quầy nơi này kéo ra ngoài áp giải đến quân nha, trừng trị theo tội làm dao động lòng quân!!"
Lời vừa nói ra, chưởng quầy kia tất nhiên bị lôi xềnh xệch ra ngoài mặc hắn ta kêu khóc.
Nghiêu Mộ Dã xoay người nhìn tên quan to béo bên công bộ đang run rẩy, cũng lười hỏi đến họ tên hắn là gì, lập tức ra lệnh: "Quốc gia đang có chiến tranh, hiện nay chuyện quân vụ là quan trọng nhất! Người này dám khi dễ người thân của binh sĩ, nói lời xằng bậy, ta nghi hắn là gian tế của phương bắc, không cần thẩm vấn, trực tiếp lôi đến thành Tây chợ chém đầu, tội danh chiêu cáo sau, chém đầu trước công chúng!!"
Lời nói của Thái úy từ trước đến nay luôn nói là làm! Không đến một canh giờ, tên quan mới vừa rồi còn giương oai diễu võ kia thì cái đầu béo ú của ông ta đã được cất vào hộp gỗ, và đang dùng chiến mã vó ngựa không ngừng phi về phía tiền tuyến để bảo cho tướng sĩ biết: Vợ con của bọn họ đã có luật lệ của Đại Ngụy bảo hộ, cai quản, kêu các tướng sĩ cứ an tâm chiến đấu!
Bạch Thủy Lưu lúc đầu cũng chỉ muốn mang Nghiêu Mộ Dã đến đây để thư giãn bớt phiền muộn, không nghĩ đến lại nháo ra thành tình cảnh không thể cứu vãn như thế này, sau khi Nghiêu Mộ Dã hạ lệnh, y đứng bên cạnh do dự nói: "Thái úy, tuy rằng gã ta hoang đường ngông cuồng nhưng cũng chỉ do uống quá nhiều rượu nên mới có hành động thất lễ đó. Tội của gã vốn cũng không phải tội chết, gã lại là trưởng tôn duy nhất của Thạch gia, xử trí quá nhanh như thế này... chỉ sợ là Thạch gia sẽ làm to chuyện..."
Thái úy xoay người qua nhìn người bạn tốt của mình, một lúc lâu sau mới cất tiếng nói đầy lãnh đạm lạnh lùng: "Thừa hành lệnh tiết kiệm không xa xỉ lần này không chỉ là nói suông cho có, có thể rửa sạch sỉ nhục trăm năm của
Đại Ngụy hay không là ở trận chiến lần này, thỉnh Bạch hầu thay ta đi đến Thạch gia, nói rõ cùng tộc trưởng, phàm là người làm trái chiến sự nơi tiền tuyến, thì không
cần biết là thế gia hay thứ dân, tội như nhau! Nghiêu tộc trưởng ta năm đó ở trước trận tự tay bắn chết ái thê của mình cũng chỉ vì cố thủ thành trì. Nếu Thạch gia đau lòng hạng người ngồi không mà hưởng tửu sắc này, cảm thấy tánh mạng tên chó chết này nặng hơn cơ nghiệp của Đại Ngụy thì cứ việc lên tiếng! Ta sẽ cho già trẻ trong Thạch gia họ một cơ hội, để bọn họ tự chạy đến tiền tuyến, dùng máu và thịt để chứng minh họ có tư cách cùng ta náo loạn tại triều đình!"
Khi Thái úy từ bể tắm nước nóng trở về lại nghe được người hầu bẩm báo, nói là người bên Thạch gia tới gặp mặt Nghiêu phu nhân, phu nhân kêu hắn qua nói chuyện,
Nghiêu Mộ Dã lạnh lùng nói: "Đột nhiên nhớ tới bên quân nha có việc, chuyển cáo với phu nhân ta lại phải đi."
Nói xong lập tức xoay người cưỡi ngựa rời đi. Nhưng mà đi một vòng lại vòng qua tường cao phía sau, lại xuống ngựa xoay người nhảy vút qua tường cao, đi vài bước liền lặng lẽ bước vào viện của Ngọc Châu.
Sau khi Ngọc Châu trở về từ hộ bộ, vừa mới rửa mặt chải đầu, không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên xông vào.
Đang muốn mở miệng đuổi người, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Thái úy liền đem lời định nói thu về, cẩn thận hỏi: "Thái úy đang có chuyện gì phiền lòng sao?"
Nghiêu Mộ Dã vốn dĩ sau khi tắm gội xong, ấm áp và mệt mỏi dâng lên, lúc này nằm thẳng cẳng quăng giày, cởi phát quan nằm ở trên giường Ngọc Châu, xoa huyệt
thái dương nói: "Đi! Đóng cửa phòng lại, cũng đừng báo tôi tớ ta ở nơi này, để ta an tĩnh ngủ một giấc..."
Nói xong liền xoay người, ngửi mùi hương quen thuộc trên gối của người ngọc chìm vào giấc ngủ.