Ngọc Châu chưa từng gặp qua Thái úy luôn cao ngạo kia sẽ có thời điểm mệt mỏi như thế này, cũng không tiện xua đuổi người nào đó gần như đã sắp ngủ kia đi ra ngoài. Liền cầm một cái chăn mỏng nhẹ nhàng đắp lên người nam nhân rồi bước ra ngoài, nhẹ giọng dặn dò Giác nhi không cho người khác vào quấy rầy, sau đó đi đến bên xưởng nhỏ, bắt đầu phác họa một ít mẫu hoa văn đã nghĩ ra nhiều ngày nay.
Thái úy nằm trên giường Ngọc Châu ngủ một giấc sảng khoái, khi mở mắt ra thì đã đến buổi chiều, cửa sổ trong phòng chỉ mở phân nửa, xuyên thấu qua lớp vải thưa màu xanh nhìn sang có thể thấy lá chuối tây rậm rạp trồng trước cửa phòng. Thái úy không vội đứng lên mà chỉ đưa tay gõ nhẹ vào vách tường bên cạnh.
Ngọc Châu đang ở xưởng nhỏ cách vách, nghe thấy âm thanh cốc cốc ở cách vách liền biết Thái úy đã tỉnh, lập tức đứng lên duỗi hai tay vươn vai về phía sau mới chậm rãi đi qua.
"Thái úy thức rồi, có muốn gọi thị nữ lại hầu hạ ngài rửa mặt hay không?"
Nghe Ngọc Châu hỏi, Nghiêu Mộ Dã lười biếng nói: "Có lẽ nàng đã biết vì sao ta đến nơi này chứ? Kêu thị nữ cái gì?"
Hôm nay nháo ra động tĩnh lớn như vậy, Ngọc Châu đang ở Nghiêu gia thì làm sao có thể không biết chuyện chứ?
Nghiêu Thái úy tự mình hạ lệnh chém đầu một con cưng của thế gia -- Thạch gia. Lúc chưa đến giờ chém đầu, Thạch gia đã không ngừng năm lần bảy lượt đánh xe đến. Đấy là chưa kể đến những người của thế gia khác đến cầu tình càng không thể đếm xuể.
Nhưng cho dù phái đến nhiều người hơn nữa mà Thái úy không lộ mặt nên cũng không có cách nào.
Theo như tôi tớ do Nghiêu phu nhân phái đi tìm Thái úy nói, nha môn cùng tửu quán trong kinh thành đều đã tìm hết, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng Thái úy đâu.
Người khắp phủ trong lúc cấp bách ngất trời cũng chưa bao giờ nghĩ đến Thái úy đại nhân của Đại Ngụy cao cao tại thượng kia sẽ vụng trộm trèo tường bò vào trên giường nữ phu tử trong phủ mình. Và trong lúc Thái úy ngủ say sưa thì đầu của vị công tử Thạch gia kia đã rơi xuống đất. Lúc ấy ở tiền viện Nghiêu gia từng trận tiếng khóc, tiếng kêu rên rung trời, cuối cùng có mấy người Thạch gia bị nâng trên cáng khiêng đi ra ngoài. Tới tận chiều, cửa Nghiêu phủ mới được xem như thanh tịnh.
Vì thế khi nghe Thái úy hỏi ngược lại như vậy, Ngọc Châu liền biết hắn vẫn không muốn gọi thị nữ hay nha hoàn như trước, chỉ đành phải tự mình đứng dậy lấy nước ấm đem vào phòng, sau đó nhúng khăn lau mặt cho Thái úy.
Thái úy cũng đã nhiều ngày chưa thấy Ngọc Châu, lúc này hai người ở cùng một chỗ, gương mặt trắng nõn, cái cổ kia đều đong đưa ở trước mắt, trong lúc nhất thời lại có chút tâm viên ý mã muốn kéo nàng vào trong lòng.
Ngọc Châu hơi lui lại phía sau để trốn, nhưng mà sao nhanh tay bằng Thái úy, lập tức đã bị Thái úy ôm lấy, kéo vào trong lòng.
"Đã nhiều ngày nay nàng cứ mãi trốn tránh ta, bây giờ còn muốn trốn, gan cũng thật lớn, không biết mình là nữ nhân của ai?"
Ngọc Châu bị hắn đặt lên giường, bất đắc dĩ bị hắn hôn lên đôi môi anh đào, bị ép tiếp nhận môi lưỡi có chút gấp gáp của hắn, đợi đến khi thở dốc được mới nói: "Sớm biết có hôm nay, lúc trước nên gả hẳn cho một tên tướng sĩ, một khi như vậy sẽ được luật pháp của Đại Ngụy bảo hộ, cũng đỡ phải bị Thái úy khinh bạc như bây giờ..."
Đây vốn là lời nói mang ý tự giễu, nhưng Nghiêu Mộ Dã nghe xong lại thay đổi sắc mặt nói: "Sao rồi? Ngay cả nàng cũng cho rằng ta làm sai?"
Ngọc Châu thấy hắn nói ra thì hơi nghiêng người: "Bản thân Thái úy có thể đồng cam cộng khổ cùng với tướng sĩ biên quan, thì có gì sai? Nhưng mà Thái úy làm như thế chẳng qua chỉ như muối bỏ biển, những nữ tử rời khỏi sự che chở bởi trượng phu của họ, nếu gia cảnh có sự tình khó nói nhưng vì nhu cầu cấp bách phải duy trì sinh kế, khó tránh khỏi vẫn sẽ xảy ra sự tình giống như hôm nay....."
Nếu là bình thường, Nghiêu Mộ Dã hắn tuyệt đối sẽ không nói việc quốc gia xã tắc cùng với người phụ nữ nhỏ này, nhưng hôm nay tâm tình bất đồng, nên buồn phiền nói: "Nay quốc khố tuy rằng sung túc, nhưng mà chiến sự kéo lâu dài khó tránh khỏi việc thu không thể bù
chi, đề cao quân lương tuy rằng không phải việc gì khó, thế nhưng ta cần nghĩ tới chính là kế sách lâu dài cho Đại Ngụy..."
Ngọc Châu hiểu rõ ý của Thái úy, hắn đang bảo vệ chính là giang sơn vạn dặm còn phức tạp hơn là một thế gia nào đó, trận chiến ở biên quan hiện giờ thì không ít những lời ra tiếng vào của phái nghị hòa, thân ở kinh thành dù là thứ dân hay bá tánh cũng chỉ có thể nghe nói. Nếu lại gia tăng quân lương, chỉ sợ phe nghị hòa lại phê
bình lớn hơn, đối với chiến sự nơi tiền tuyến không có lợi!
Ở trong mắt Ngọc Châu vẫn luôn cho rằng, vị Nghiêu nhị thiếu này vẫn luôn cao cao tại thượng, hình tượng đệ tử thế gia, thân phận huyết thống tuy rằng tôn quý, lại
không nhiễm bụi trần gian, nhưng mà lúc này mày kiếm hắn nhíu lại, bộ dáng lâm vào trầm tư lại làm người không thể không rung động.
Ngọc Châu đưa tay giúp hắn xoa xoa huyệt thái dương: "Nữ tử tuy rằng yếu đuối, nhưng cũng không vô dụng như người đời suy nghĩ, nếu Thái úy có tâm vì quân quyến mà xua tan ưu phiền vì vấn đề tiền bạc, chỉ cần trang bị thêm chút ý tưởng thỏa đáng tìm phương tiện buôn bán lấy ngân lượng là đủ rồi, ví dụ như ta nghe nói năm nay trong kinh gạo thu hoạch được hai mùa, lại có rất nhiều tửu phường vừa mới lập, nếu Thái úy có thể khuyến khích các tửu phường này thuê những quân quyến, chỉ cần không phải việc vượt quá thể lực, thì sức lực nữ tử cũng không kém hơn nam tử bao nhiêu..."
Những lời nói ôn nhu uyển chuyển của cô gái này, thật sự đã cởi bỏ được phiền não trong lòng Thái úy, để cho hắn có chút manh mối nhưng hắn vẫn trầm mặc một lúc, sắc mặt lại căng thẳng nói: "Quốc gia đại sự, làm sao có thể cho phụ nhân như nàng xen vào?"
Ngọc Châu rũ mắt nói: "Thái úy khiển trách rất đúng, Ngọc Châu sẽ không tái phạm nữa."
Nghiêu Mộ Dã nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của Ngọc Châu, trong lòng lại là một trận ngứa ngáy, cảm thấy bản lĩnh giả vờ của phụ nhân này càng ngày càng tiến bộ, lập tức cúi đầu cọ vào chóp mũi nàng nói: "Thế nào? Nói nàng một câu nàng liền giận? Nhỏ mọn thế?"
Ngọc Châu cũng lười tốn nước bọt với cái người hỉ nộ thất thường này, chỉ đẩy Thái úy nói: "Sắc trời không còn sớm, thỉnh Thái úy mau dậy đi, nếu để người ngoài nhìn
thấy, ngài chẳng phải là không dễ dàng thoát thân?"
Nghiêu Mộ Dã lười biếng nói: "Không đi đâu cả! Hôm nay nàng cũng đừng đào bới mấy cái vật chết kia nữa, chỉ mới mấy ngày không gặp nàng, sao quầng mắt lại đen như đáy nồi, nếu mà nhan sắc sớm tàn thì cũng đừng trách ta đổi ý không cưới nàng!"
Ngọc Châu nghe xong đang muốn nói "Mong lời nói của Thái úy đáng giá ngàn vàng, làm ơn hãy nhớ rõ lời nói hôm nay", thì Thái úy đã sớm cúi đầu hôn nàng, muốn tiếp tục kiểm tra lại một lần xem ngọc thể của giai nhân có "phai tàn" chỗ nào không.
Kiểm tra lần này là cực kì cẩn thận, trong trong ngoài ngoài đều không bỏ sót chỗ nào. Công phu dùng lửa nhỏ để ăn ai đó một cách chậm rãi, nhất là đã nhiều ngày nay giường đơn gối chiếc, tất nhiên sẽ suy nghĩ ra những tư thế mất hồn, đúng lúc có thể từ từ thực hành từng kiểu một. Trừng trị cho đến khi nào người phụ nữ nhỏ này không còn chút lãnh đạm thờ ơ ở bề ngoài kia, từng tiếng rên rỉ yêu kiều kia, thật làm cho xương cốt hắn đều như nhũn ra.
Khi Nghiêu phu nhân nhìn thấy bóng dáng đứa con trai của bà thì cũng đã là chuyện của ngày hôm sau.
Ngày hôm qua trải qua tin tức chấn động là cháu đích tôn của Thạch gia bị chém đầu, sau một ngày cũng đã tiêu hóa được thông tin trên. Nghiêu phu nhân nhìn đứa con thứ hai luôn làm theo ý mình của bà, thế nhưng lại có thể nói một cách bình tĩnh ôn hòa: "Lần sau nếu có chuyện như thế này, con nhớ kêu người trở về thông báo một tiếng để ta chuẩn bị một chút, tránh cho người ta chạy vào nhà náo loạn đến trở tay cũng không kịp."
Nghiêu Mộ Dã đã nghỉ ngơi thật tốt lại thêm một đêm được ăn thịt thỏa thuê, tâm tình tự nhiên cũng thoải mái, rót chén trà cho mẫu thân nói: "Là nhi tử bất hiếu, để cho mẫu thân buồn phiền."
Nghiêu phu nhân vểnh lông mày nói: "Ta chẳng qua chỉ là phụ nhân ở nơi chốn khuê phòng, trái phải chỉ là đối phó với vài phụ nữ trẻ em kêu khóc, nhưng con thì ngược lại, có suy nghĩ để ứng phó trong triều chưa?"
Nghiêu Mộ Dã bình tâm tĩnh khí nói: "Hôm qua con đã khẩn cấp đệ trình tấu chương cho Hoàng thượng, mấy hôm nay trời lạnh, chỉ sợ long thể cảm thấy không khỏe, e rằng phải bãi triều vài ngày."
Sự việc hôm qua thật là náo loạn đến cực điểm, Nghiêu phủ tuy rằng thanh tịnh. Nhưng mà chỉ sợ Hoàng đế nơi đó không chống đỡ được, nghỉ tạm vài ngày, tránh khi vấn đề hiện đang ở đỉnh điểm, sẽ có không ít người muốn nhân cơ hội này nói năng lung tung.
Nghiêu phu nhân hiểu rõ bản lĩnh của đứa con trai này, trước giờ hắn làm việc luôn theo tâm trạng, cũng không dựa vào bất kì nguyên tắc nào. Năm đó thế lực Viên gia
lớn như vậy, cho đến giờ vẫn chưa gượng dậy nổi, đây cũng là do tính tình mạnh mẽ nhưng tàn nhẫn nhưng lại làm cho người khác khó đoán trước của Nghiêu nhị thiếu.
Bà cũng không hỏi tiếp chỉ thở dài nói: "Thạch gia vốn cũng có vài nữ nhân thế gia cũng không tồi, nay con giơ tay chém xuống, lại cắt đứt thêm mấy mối nhân duyên tốt..."
Nghiêu Mộ Dã trấn an mẫu thân xong, lại nghe lời bà vừa nói, chỉ cười: "Tóm lại ta có thể để mẫu thân bế cháu là được, mẫu thân không cần quan tâm mấy chuyện thô tục đó làm gì chỉ làm cho người nhanh già đi. Nhi tử nghe gã sai vặt nói trong kinh thành có mấy bể tắm nước nóng, mấy người chủ ở đó thuộc tính gió chiều nào theo chiều đó bo bo giữ mình nay đã thay đổi chỉ tiếp khách nữ, hay mẫu thân mang theo Xu Đình cùng đi tắm nước nóng giải sầu được không? Con thấy chỗ đó không tệ... A, mang theo Ngọc Châu tiểu thư cùng đi, để tránh cho nàng ở mãi trong xưởng một thời gian dài, làm việc vất vả, hao tổn thân thể như vậy sẽ không có lợi cho việc sinh con..."
Nghiêu phu nhân lại nở nụ cười: "Còn tưởng là tiểu tử ngươi đột nhiên xuất hiện một chút hiếu tâm, thì ra là có tính toán trong này, chuyện xấu xa của ngươi thật đúng
là một đống, kêu ta quản ta cũng lười! Mau rời phủ giải quyết việc công đi, chớ ở lại chướng mắt ta!"
Gã sai vặt của Nghiêu Mộ Dã nghe ngóng không sai, bởi vì thế tử Thạch gia bị chém, nên cơn sốt về các bể tắm nước nóng giảm nhiệt đến lạnh tanh hoang vắng. Văn võ bá quan đột nhiên phát hiện bồn tắm nhà mình thật đáng yêu.
Ít ra tắm rửa trêu đùa tỳ nữ xinh đẹp nhà mình nhiều đến đâu cũng không cần lo lắng đến Nghiêu nhị thiếu thần bí đạp cửa vào kêu đem ra ngoài chém.
Có một vài chủ tiệm của bể tắm nước nóng đầu óc cơ trí đã sớm nghĩ tới điểm này, sớm thay đổi mặt tiền cửa hàng để tiếp đãi nữ khách của thế gia. Những nơi này cũng không cần sa thải quân quyến, tin tức này được yết thị trên bản tin trong kinh thành, phàm là những thương nhân thuê quân quyến làm việc có thể được miễn thuế hai phần, tuy rằng giảm không nhiều lắm nhưng tích lũy lâu dài cũng là số lượng tương đối, thêm việc thuê nữ tử thì tiền công sẽ ít hơn so với thuê nam nhân, sau này có chiến sự nổi lên đại đa số nam nhân sẽ tòng quân, muốn thuê nhân công cũng không nhiều như thường ngày, cho nên thuê nữ tử cớ sao chủ tiệm lại không làm đây?
Nghiêu phu nhân thừa dịp trước một ngày giải đấu khắc ngọc tiến hành liền mang theo Xu Đình cùng Ngọc Châu đến bể tắm nước nóng dành cho nữ tử lớn nhất kinh thành.
Ông chủ bể tắm nước nóng đã sớm nhận được tin, đặc biệt tạo ra một biệt viện để khoản đãi những nữ khách tôn quý của Nghiêu gia.