Khi viết xong chữ cuối cùng, Ngọc Châu xem đi xem lại, rồi gấp thư lại, sau đó gọi Giác nhi đưa đến khách điếm mà thương gia đã cư ngụ nhờ giúp truyền tin về Tây Bắc.
Mấy ngày sau đó, Thái úy luôn bị Ngọc Châu đóng cửa từ chối tiếp khách. Nói đúng hơn thì mấy mảnh gỗ ghép thành cánh cửa kia thì làm sao có thể ngăn cản được Thái úy, chỉ cần duỗi chân liền có thể đá gãy thôi. Nhưng khi nhìn sắc mặt tiều tụy của Ngọc Châu, cũng không đành lòng quấy rầy nàng, lập tức quyết định cho nàng ngủ yên, đợi đến sau khi cuộc đấu kết thúc thì sẽ tính sổ một lượt.
Cũng chính vì vậy, Ngọc Châu đã có đầy đủ thời gian để chuẩn bị cho giải đấu.
Bởi vì giải thi đấu lần này, nhóm ngọc tượng dự thi phải tỉ thí tài nghệ trước mặt hoàng đế, trước khi thi đấu phải giao công cụ cá nhân cho trưởng cấm quân phụ trách đảm bảo an toàn trong cung, có một vị quan đặc biệt kiểm tra riêng vấn đề này, sau khi quan sai có chuyên môn phụ trách kiểm tra không phát hiện vấn đề sẽ để rương gửi lại ở nha môn cấm quân, chờ đến khi giải đấu bắt đầu lại mở rương. Mà ngọc tượng sau khi vào cung thì trên người không thể mang theo bất cứ đồ vật sắc bén nào.
Vì vậy sáng sớm hôm nay, Ngọc Châu liền dùng dầu chà lau thật tốt dụng cụ của mình, lại cố ý dặn dò người hầu tranh thủ kiểm tra lại rương mấy lần, sau khi chắc chắn không bỏ quên món nào mới lên xe ngựa ra cửa.
Khi Ngọc Châu mang theo công cụ của mình đi vào nha môn cấm quân thì nơi này đã có rất nhiều ngọc tượng, một vài người đang bận rộn bôi một lớp dầu hạt cải lên công cụ của mình để tránh phát sinh rỉ sét trong khi gửi, tốp năm tốp ba còn lại thì bắt chuyện với nhau.
Nhìn thấy Ngọc Châu đi đến, rất nhiều ngọc tượng đều quay mắt lại nhìn. Bọn họ đều biết, nữ tử nhỏ bé nhìn như yếu đuối này có tài nghệ bất phàm trong vòng đấu sơ bộ, là đối thủ không thể khinh thường, vì vậy mọi người đều nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Trong đó có một nam tử trẻ tuổi cao lớn chủ động đi tới chỗ Ngọc Châu, chào hỏi: "Có phải là Ngọc Châu tiểu thư?"
Ngọc Châu ngẩng lên đánh giá người vừa tới, nhìn người nọ một bộ dáng đoan chính. Nam tử kia chủ động nói lên danh tính: "Tại hạ là Hồ Vạn Trù."
Sau khi nghe gã tự giới thiệu, Ngọc Châu chỉ cười quan sát gã tỉ mỉ cẩn thận, nếu nàng nhớ không lầm, người này chính là cao đồ đắc ý của Phạm đại nhân. Ở giải đấu khắc ngọc lần trước, mẫu thô của gã là một bình hoa ba chân cực to, ở trong thời gian ngắn như vậy lại có thể tạo ra một bình hoa lớn như vậy, ngoài tài nghệ phải có thì can đảm cũng rất lớn.
Hồ Vạn Trù thấy Ngọc Châu không nói lời nào, lại nói tiếp: "Ân sư Phạm đại nhân hôm nay bề bộn không thể tới đây, lại cố ý dặn tiểu đồ là tại hạ nói với tiểu thư, nếu gặp được tiểu thư ở nơi này thì nhất định phải mời tiểu thư đến phủ gặp ông."
Ngọc Châu cười đáp: "Nếu là Phạm đại nhân mời, ta đương nhiên sẽ đi." Nói xong, lập tức đi vào trong hàng chờ đến thứ tự.
Chỉ chốc lát đã đến lượt nàng, chỉ thấy quan kiểm nghiệm tỉ mỉ xem xét công cụ của nàng, sau một hồi soi công cụ, liền chuẩn bị dùng giấy niêm phong dán lên nắp rương, đột nhiên Ngọc Châu đưa tay cản lại nói: "Đại nhân, hình như ta quên bỏ đao khắc vào!"
Nói xong từ trong tay áo lấy ra một thanh đao khắc, sau khi tiểu quan bên cạnh kiểm tra lại, lại để vào rương niêm phong lại.
Sau khi xong hết tất cả, Ngọc Châu liền dẫn theo Giác nhi cùng Thường Mãn rời khỏi nơi này.
Vừa rồi lúc nàng đưa tay ngăn cản giấy niêm phong, đã dùng ngón tay in nhẹ một lớp son đỏ sau đó ấn nhẹ vào giấy niêm phong.
Nếu như nói khi ở vòng đấu loại nàng học được kinh nghiệm quan trọng gì, thì đó chính là Phạm đại nhân chủ trì cuộc thi này cũng không sạch sẽ. Nếu ở vòng đấu loại gã có thể gian lận trên ngọc liêu, nói không chừng ở trận đấu quyết định này lại động tay động chân trên công cụ của ngọc tượng.
Bây giờ để lại ấn ký trên giấy niêm phong, nếu có người thay đổi giấy niêm phong trên rương mình cũng có thể biết được, sớm nghĩ ra cách đối phó để phòng ngừa vạn nhất.
Sau khi ra cửa phủ, Ngọc Châu nhìn thấy sắc trời còn sớm, vừa vặn có thể đi trước đến chỗ hẹn với Phạm đại nhân, vì thề liền ngồi xe ngựa đi nha môn Hộ bộ.
Tới nơi, sau khi thông báo tên họ ở nha môn, liền có nha dịch chạy đi thông báo, không bao lâu sau lập tức có người mời Ngọc Châu vào một thư phòng bên trong Hộ bộ.
Ngọc Châu ngồi ngay ngắn tại phòng khách thư phòng, đánh giá xung quanh một chút, lại cảm thấy vị Phạm đại nhân này khá thú vị. Trước kia gã cũng từng mời mình đến nơi này với dụng ý thực sự mong mình đến nhà gã, nhưng lời mời ở phủ nha lần này lại có chút khách sáo tị
hiềm. Sau lần trà yến ở phủ Quảng Tuấn Vương, tin tức Thái úy đại nhân kết giao với một vị hồng nhan chạm ngọc bắt đầu lan truyền nhanh chóng.
Con đường làm quan của Phạm đại nhân xuôi chèo mát mái, rất có liên quan đến tính cách biết thời biết thế của gã, nếu lén lút hẹn gặp hồng nhan tri kỉ của Thái Úy đại nhân thì không phải là việc mà Phạm đại nhân nên làm. Đương nhiên phải cân nhắc cẩn thận, tuyệt đối không thể để người ta bắt lấy nhược điểm...
Chỉ trong chốc lát, Phạm Thanh Vân đã từ bên kia đi đến cười nói với Ngọc Châu đang nhấp nhẹ ngụm trà: "Sao rồi? Trà hoa này là ta cố ý sai người ngâm, gần đây các vị phu nhân trong kinh thành rất thích mùi vị loại hoa này."
Ngọc Châu vội vàng đặt chén trà xuống, cũng cười thi lễ với Phạm đại nhân, sau khi chào hỏi, Ngọc Châu liền nghe được dụng ý của Phạm đại nhân là hỏi nàng có muốn gia nhập làm môn hạ của gã không, nếu là có thì lần dự thi này lập tức có thể lấy danh hiệu đồ đệ của Phạm Thanh Vân, tất nhiên lại càng có lợi hơn.
Ngọc Châu suy nghĩ một chút nói: "Tiểu nữ ngu dốt, chẳng qua chỉ là tự học một chút kỹ năng khắc ngọc, làm sao dám vô duyên vô cớ bôi nhọ danh dự của Phạm đại nhân ngài? Chi bằng tự dựa vào thực lực của bản thân để thi đấu thì vẫn hay hơn."
Sau khi nghe Ngọc Châu uyển chuyển từ chối, Phạm Thanh Vân vẫn tươi cười, lại hỏi: "Nếu tiểu thư đã không có ý định thì tại hạ cũng không dám miễn cưỡng, sở dĩ tại hạ muốn thu tiểu thư làm đồ đệ cũng không phải để chỉ dạy kĩ năng chạm khắc. Phải biết rằng người thắng cuộc ở giải đấu khắc ngọc lần này sẽ gia nhập vào nội thị giám bên trong đại nội để trở thành người mài giũa ngọc. Nhưng mà sống trong cung vàng điện ngọc như thế này, sẽ không đơn giản như cái đao hay cái đục! Lỡ vô ý sẽ rước lấy họa diệt thân... Năm đó ân sư không phải cũng là vướng vào cung đình... nên mới... Nếu tiểu thư muốn đi con đường này để nổi danh, thì bên cạnh tiểu thư sao có thể không có người chỉ điểm?"
Nói đến chỗ này, gã lại thở dài.
Mắt Ngọc Châu không hề chớp, khẽ ngẩng đầu nói: "Cũng bởi Phạm đại nhân nói đến việc này, kỳ thật tiểu nữ vẫn luôn có một chuyện chưa rõ, gia phụ luôn sống đạm bạc thanh nhàn, chưa bao giờ chủ động để cầu cạnh chạm khắc cho bất cứ vị quý nhân nào, một lòng tỉ mỉ nghiên cứu điêu khắc, vật không hợp với đạo lí luân thường thì tuyệt đối sẽ không bao giờ quan tâm đến, tại sao lại đột nhiên điêu khắc ngọc nhân giúp phi tử trong
cung dùng để trấn ếm trù rủa người khác?"
Đôi mắt Phạm đại nhân hơi nhíu lại, thở dài nói: "Việc này rắc rối khó có thể nói thành lời, năm đó ta chẳng qua cũng chỉ là đồ nhi của phụ thân cô nương, cũng không có địa vị hay quyền thế gì thì làm sao hiểu rõ tình hình? Đây là lý do tại sao làm việc trong chốn cung đình cũng không phải là chuyện dễ dàng, ta hiện nay cũng chỉ như một con kiến, khi cây lớn dao động há không phải cũng bay theo gió sao? Năm đó án này là do Thái úy đại nhân giám sát thẩm tra quyết định, tình hình cụ thể và tỉ mỉ bên trong ta thật sự không biết, chỉ là... Tại hạ muốn khuyên cô nương một câu, Thái úy hiện giờ không so đo cô nương là tội nhân đã là chuyện hiếm có rồi. Chuyện năm xưa liên quan trọng đại đến nền móng quan trọng của triều đình, mấy năm gần đây thỉnh thoảng có người muốn giúp Viên gia lật lại bản án, đều bị Thái úy dùng thủ đoạn mạnh mẽ, đàn áp cứng rắn, tuy rằng hiện giờ cô
nương đang ở Nghiêu phủ, quan hệ mật thiết với... Nghiêu tiểu thư, nhưng mà nếu liên quan đến việc này chỉ sợ Thái úy sẽ không chú ý đến tình nghĩa gì đó..."
Ngọc Châu nghe xong lời nói mang theo ý cảnh cáo của Phạm đại nhân xong, cười đứng dậy nói: "Lời dạy bảo của Phạm đại nhân, tiểu nữ sẽ ghi tạc trong lòng, đại nhân công việc bận rộn, nếu không có chuyện quan trọng khác, tiểu nữ xin được cáo từ."
Phạm Thanh Vân tự mình dẫn Ngọc Châu đưa đến cửa phủ, nhìn nàng ngồi lên xe ngựa có huy hiệu Nghiêu gia đi thẳng. Nụ cười giả tạo trên mặt lập tức biến mất.
Hồ Vạn Trù vẫn luôn chờ một bên lúc này bước tới, thấp giọng nói: "Ân sư, nàng ta bằng lòng gia nhập làm đồ đệ của ngài, đến lúc đấu chung kết thì sắp xếp vào đội của đồ đệ chăng?"
Phạm Thanh Vân lắc lắc đầu.
Hồ Vạn Trù thấy ân sư lắc đầu, khinh miệt nhếch khóe miệng nói: "Con ả không biết điều! Ân sư cho ả thể diện, ả lại được cho mặt mũi mà không biết xấu hổ! Thật đúng là cho rằng leo lên giường quý nhân là có thể một bước lên trời?"
Mặt Phạm đại nhân chuyển sang vẻ âm trầm, quay đầu chăm chú nhìn cao đồ của mình, cho đến khi gã kia lộ ra vẻ thấp thỏm, mới đột nhiên xoay người đi về thư phòng, từ một bên ngăn kéo lấyra mấy cái khắc ngọc.
Mấy cái khắc ngọc này là hôm qua Phạm Thanh Vân kêu gã sai vặt mà gã sắp xếp ở phủ Ông lão lấy ra. Đều là bài tập mà Ngọc Châu chạm theo sự chỉ dẫn của vị Trịnh tiên sinh kia. Nghe nói đây là bài tập trước và sau trong năm ngày học của Ngọc Châu.
Hai kiện điêu khắc đầu tiên đó chính là ngọc bội nhỏ, nếu cẩn thận nhìn còn có khuyết điểm nhỏ. Nhưng ngọc bội nhỏ được chạm vào ngày thứ năm thì cánh chú ve nằm trên ngọc bội mỏng đến mức có thể nhìn thấy từng sợi lông của cánh, con ve là một màu xanh biếc, mài giũa không chê vào đâu được.
(Đoạn này, nếu bạn đọc kĩ sẽ thấy cách Trịnh tiên sinh dạy học trò rất riêng, ông chủ yếu dạy kĩ năng thuần thục nên dù Thường Mãn đã ba năm vẫn dừng ở việc mài giũa, trên tay của Phạm Thanh Vân là bài tập năm ngày học của Ngọc Châu, tức là năm ngọc bội hình con ve của năm ngày khác nhau)
Sắc mặt Phạm Thanh Vân âm trầm nhìn vật ngọc này, gọi Hồ Vạn Trù vào, hỏi gã: "Nếu là ngươi điêu khắc, có thể đạt đến tài nghệ thế này?"
Hồ Vạn Trù nhận lấy nhìn thật cẩn thận, không khỏi có chút khinh miệt nói: "Ân sư, ngọc này tuy rằng chạm trổ tinh vi, nhưng chẳng qua cũng chẳng có gì, đừng nói là đệ tử, ngay cả các sư đệ đang học với ngài cũng có thể làm ra được..."
Phạm Thanh Vân chậm rãi đưa tay lấy lại ngọc kia, thuận tay rút ra từ trong ngăn kéo một dây nhỏ xỏ qua lỗ của mặt ngọc bội bằng ngọc bích, sau đó ngay lúc Hồ Vạn Trù chưa hiểu chuyện gì thì kéo sợi dây một vòng nhẹ nhàng, chỉ nghe từ mặt dây ngọc bích đang xoay tròn kia phát ra tiếng vang, giống như tiếng ve kêu giữa hè!
Thì ra sau khi con ve kia được khoét rỗng bụng, lại lựa chọn sử dụng khoan các lỗ vị trí hợp lí thì khéo léo biến thành chiếc tiêu có thể phát ra tiếng kêu, làm người đeo khi di chuyển nhanh thì sẽ phát ra âm thanh từ ngọc bội với ý nghĩa là mãi mãi trường tồn (thiền nhi trường minh:
theo mình tra thì từ thiền là xinh đẹp đáng yêu, nên mình dịch tạm thế nếu bạn nào có ý hay hơn thì gợi ý mình với)
Phạm Thanh Vân trừng mắt nhìn ái đồ của mình, lạnh lùng nói: "Ngọc bội này không khó để chạm khắc, nhưng để phát ra âm thanh giống như tiếng ve quan trọng là kỹ xảo, độ dày bụng ve phân bố đều phải nhờ vào kĩ thuật đặc biệt, chỗ nào giảm bớt một phân, bề dày tăng một phân, thanh âm kia cũng sẽ thay đổi theo kĩ năng của người chạm. Sau khi ta nhìn thấy đã liên tục chạm thử ba cái giống y như thế nhưng âm thanh phát ra đều không thể giống như của nàng ta điêu khắc. Ngươi tài giỏi đến mức chỉ vừa liếc mắt là đã có thể chạm ra y như thế?"
Hồ Vạn Trù nghe Phạm Thanh Vân nói xong, mới bỗng nhiên hiểu ra, lập tức ngượng ngùng đến đỏ bừng mặt. Vội vàng nói: "Là đồ nhi quá tự cao tự đại! nhưng mà... Loại tài mọn dùng để dỗ trẻ con thế này cũng đâu thể gọi là bản lãnh chính thức! Ân sư không cần buồn vì con ả không biết điều kia!"
Trong lòng Phạm Thanh Vân biết rằng ngọc kiện này không phải là một chút tài mọn! Tuy nhiên, ý tưởng về điêu khắc này thì đúng là làm cho người khác tấm tắc mãi không thôi, gã lại im lặng một hồi rồi thở dài một tiếng: "Nếu kĩ năng của ả ta giống như khi đấu vòng loại, vốn là cũng không phải phiền toái gì lớn, cho dù nàng ta may mắn vượt qua vòng đấu loại, chiếu theo bản lĩnh các
ngươi cũng đủ khả năng đối phó với ả ta... Nhưng mà chỉ mới đây thôi, bản lĩnh mà người khác phải dùng ba năm mới luyện thành thì ả ta chỉ dùng có năm ngày, chỉ mới có mấy ngày thôi mà ả ta đã tiến bộ vượt bậc một cách đáng sợ như thế, đường nét độc đáo, loại năng lực nhạy bén trời cho như thế này thì ai có thể đuổi kịp? Nếu đem ra so sánh thì đám phàm phu tục tử được người đời xưng tụng là cao thủ bao nhiêu năm qua như các ngươi cũng chỉ là một đám ngốc mà thôi!"
Hồ Vạn Trù bị sư phụ nói đến đỏ mặt, vội vàng nói: "Thỉnh sư phụ yên tâm, cứ xem như con ả này có chút bản lĩnh, vẫn tuyệt đối không bao giờ để ả ta được đứng thứ nhất, nhất định phải để nàng ta thua cuộc với bất cứ giá nào."
Phạm Thanh Vân gật đầu: "Ngươi biết chuyện này quan trọng là tốt, quý nhân trong cung... Có lệnh rằng: Bên trong đại nội tuyệt đối không để người ngoài trộn lẫn vào, làm xáo trộn bố cục của quý nhân, Viên Ngọc Châu này hiện giờ là hồng nhan của Thái úy, nếu để nàng ta vào tham gia đại nội thị giám, biết những chuyện không nên biết, thì sẽ khó mà làm việc được. Đến lúc đó nếu gây thành đại họa, ta và ngươi đều không tránh khỏi có liên quan! Vi sư sẽ không bảo vệ được ngươi..."
Không cần Phạm Thanh Vân nói tiếp, bản thân Hồ Vạn Trù đã giật mình, vội vàng nói: "Thỉnh ân sư yên tâm, đồ nhi biết phải làm như thế nào, nhất định không để ả ta có cơ hội thắng cuộc!"
Thầy trò hai người đóng cửa phòng lại trò chuyện hồi lâu mới tản ra.
Đợi đến khi Hồ Vạn Trù đi rồi, Phạm Thanh Vân sai người tới lấy chén trà Ngọc Châu mới vừa uống ở phòng khách, híp mắt nhìn trên miệng chén trà dính chút màu son, chậm rãi đưa chén trà đến bên miệng, say sưa ngửi mùi hương như có như không kia, sau đó dán miệng mình lên đó, từ từ liếm vết son trên chén trà nuốt vào bụng.
Sau đó, gã lại chậm rãi mở ra một ngăn kéo khác, trong đó có một cuộn giấy đã vàng nằm yên tĩnh, khi mở ra bên
trong chính là vẽ một mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành, xiêm y cởi phân nửa, lộ nửa ngực trắng như tuyết, rõ ràng là một bức họa đầy dâm tục.
Phạm Thanh Vân đem bức họa treo trên tường, trong mắt từ từ lộ ra vẻ kích động: "Sư nương, người vẫn luôn đẹp
như thế, vốn tưởng rằng đời này chỉ có thể gặp người ở trong giấc mộng, nhưng mà lại không ngờ con gái của người lại giống người đến vậy. Đây nhất định là trời xanh thấu hiểu nỗi khổ tương tư của ta, lại để nữ nhi của người thay người bồi thường cho ta... Chỉ là con gái của người lại là một nữ nhân không biết an phận, tranh cường háo
thắng, dễ dàng nương thân với nam nhân, phóng đãng dạng chân để đoạt thứ mình muốn, nàng ta thật giống như người, đều là mắt mù nên mới không nhận rõ trên đời này ai mới là người đàn ông có bản lĩnh thật sự! Ta vài lần bày tỏ, đều là bị cô phụ! Nhưng chẳng sao, ta sẽ kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi, đợi đến về sau nàng ta đến bên cạnh ta, ta sẽ thay đại sư nương quản thúc nàng ta
thật tốt, để cho nàng ta nên biết làm một người đàn bà là phải như thế nào... Ha ha ha..."
Cửa thư phòng đóng chặt mơ hồ truyền ra tiếng cười đầy âm u của gã.