Nếu như đổi lại là quý nhân nào khác, loại chuyện vô sỉ lén lút dụ dỗ vợ người khác, đội nón xanh cho người ta rồi phủi mông như thế này chắc chắn sẽ là một trận sấm giăng chớp giật, quyết đấu đến máu chảy thịt rơi để xóa đi mối nhục bị bắt quả tang như thế này.
Nhưng đối với loại người như Quảng Tuấn Vương, tuy rằng đối với công việc không quá chịu trách nhiệm, nhưng nhân cách trước nay coi trọng nhất là ngay thẳng, thấy Nghiêu Mộ Dã đột nhiên xuất hiện ban đầu tuy hơi xấu hổ một xíu, nhưng sau khi ngẫm lại cảm thấy như thế
là công bằng nhất, ít ra mọi người đều đã biết rõ lòng dạ của nhau, cũng coi như đối diện thẳng vào mặt nhau thì yên tâm hơn nhiều.
Vì thế, lập tức bước qua nói với vẻ nghiêm túc: “Nghiêu nhị, ngươi tới vừa đúng lúc, nhân tiện cũng làm chứng cho những lời ta từng nói trước đây đều là thật lòng thật dạ. Nếu như có một ngày tình cảm của ngươi và Ngọc Châu đã cạn thì xin hãy đem Ngọc Châu giao lại cho ta,
tất nhiên ta sẽ đối đãi với nàng thật lòng thật dạ, không để nàng bị ủy khuất, nếu đến lúc đó ta có nửa câu nào chối từ thì cứ mắng ta là loại người nói không giữ lời!”
Nghiêu Mộ Dã biết tính tình của Quảng Tuấn Vương xưa nay có chút hoang đường, hành sự khác hẳn với người bình thường, phóng đãng không biết kiềm chế cùng với hành động khó có thể đoán trước được. Nhưng tuyệt không nghĩ tới y lại có thể hoang đường đến mức này với
mình, lập tức híp híp mắt, duỗi tay vỗ lên vai Quảng Tuấn Vương, kề sát tai hắn, trầm giọng nói: “Lục tiểu thư không muốn làm thiếp, nếu Vương gia thực lòng yêu cái đẹp, hãy trở về giải tán thê thiếp, sau đó cố gắng chờ đến ngày ta và Lục tiểu thư tình cạn duyên tan được không?”
Nghe xong lời này, Dương Tố sửng sốt, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Ngọc Châu.
Lúc này Ngọc Châu đang đứng trước rừng trúc của Ông lão, bóng dáng xanh mướt lặng lẽ của cánh rừng phản chiếu vòng eo nàng cùng đôi chân thẳng tắp như trúc của nàng, nhỏ gầy và yếu ớt nhưng lại mang theo vài phần kiên nghị lạ thường...
Quảng Tuấn Vương nhất thời nhìn đến ngây người, cảm thấy tiên hoa trong tranh kia, kỳ thật lại là tiên trúc thanh nhã cao quý trước mắt!
Một cô nương như thế thì làm sao có thể ủy khuất nàng đến làm thiếp thất, sống tạm bợ ở hậu viện?
Không cần chứng thực, Quảng Tuấn Vương cũng cảm thấy lời nói Nghiêu Mộ Dã có lý. Nhưng thê thiếp của y vô tội, sao lại có thể nói giải tán là giải tán?
Trong lúc nhất thời Dương Tố lại cảm thấy đã gặp phải một việc khó nhất trong đời y, nhất thời buồn bã mất mát, cảm thấy trời cao gian ác, chia rẽ tình duyên, buồn bã sầu thảm trong lòng y có thể viết thành một quyển sách dày không có điểm cuối. Đúng là trời cao không có mắt, bi thương như câu thơ “Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão”...
Cuối cùng lại không nói thêm câu nào nữa, chỉ vội vàng phất tay áo, buồn bã nặng nề rời đi...
Đem Quảng Tuấn Vương đả kích đến hoa rơi nước chảy,
không chút sức lực chống cự, chỉ có thể ỉu xìu rời đi trong đau đớn thì Nghiêu Mộ Dã cảm thấy tâm tình tốt lên rất nhiều. Mới vừa rồi khi hắn nghe nàng nói đã có ý trung nhân hắn giống như vừa được uống một chén rượu từ chín tầng mây cao, tim nóng rừng rực, toàn thân đều thoải mái một cách lạ thường.
Hắn đi tới trước mặt Ngọc Châu, khẽ kéo nhẹ tay nàng cười nói: “Mệt à, sao ỉu xìu thế?”
Ngọc Châu vốn tưởng rằng khi Nghiêu Mộ Dã thấy mình cùng với Quảng Tuấn Vương hỗn loạn không rõ như thế sẽ giận tím mặt, lại không nghĩ tới nam nhân này hôm nay đổi tính, tận tai nghe Quảng Tuấn Vương thốt ra những lời dại dột kinh người kia lại không hề biến sắc, mặt đầy vẻ ấm áp hòa nhã thực sự làm cho nàng có chút kinh ngạc.
Tuy sửng sốt rất nhiều, nhưng càng đáng kinh ngạc hơn chính là phần phiền toái khó tránh thoát kia lại không hề xuất hiện nên có thể thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Lập tức cũng mỉm cười nhìn Nghiêu Mộ Dã, chỉ là ý cười lễ phép lúc này của nàng ở trong mắt Thái úy lại suy diễn thành sự ngọt ngào khác.
Nghiêu Mộ Dã nhất thời cao hứng, cũng không lên xe, nói: “Hôm nay bớt chút việc công, khó có được nhàn rỗi, theo nàng du ngoạn cảnh đẹp trong kinh được không?”
Chỉ cần không lôi nàng đi vào khách điếm, Ngọc Châu cảm thấy việc đi ngắm cảnh gì đó cực kì tốt, ít ra phố dài rộn rã, đám đông náo nhiệt, đỡ mấy việc mờ ám kia thì cũng an tâm đôi chút.
Thái úy nghĩ nghĩ, cũng không gọi thị nữ hộ vệ đi theo, chỉ kéo tay nàng dọc theo ngõ nhỏ Ông phủ một đường xuyên qua ngõ phố quanh co, đi đến nơi u tĩnh trong thành bên bờ sông.
Lúc này trời đã ngả về tây, một vòng tròn lớn màu đỏ treo ở đường chân trời. Màu hoàng hôn chiếu lên mặt hồ yên tĩnh, một số thuyền nhỏ cập bờ dưới ánh chiều tà, một trận gió ngẫu nhiên thổi tới, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, thuyền nhỏ hơi hơi chao nghiêng trên sóng nước.
Nơi này cảnh sắc u tĩnh hợp lòng người, đúng là nơi hẹn ước vắng vẻ trong kinh, mỗi khi hoàng hôn, luôn sẽ có đôi ba nam nữ ở nơi này ước hẹn. Bên bờ liễu rủ lả lướt, đường quanh sông khúc chiết, và cách đó không xa là tường thành tạo thành một khung cảnh bí mật, thuận tiện làm một ít chuyện phong lưu.
Trong chuyện chăn gối gì đó trong ý nghĩ của Nghiêu Thái úy chúng ta thì chỉ cần vừa mắt từ ánh nhìn đầu tiên thì không cần mở đầu, trực tiếp nhảy đến bước cuối cùng, thực ra chưa từng có hứng thú nắm tay tình nhân đi dạo dưới ánh chiều tà bên cạnh bờ sông như thế này.
Nay lại có thêm chút kinh nghiệm mới mẻ, lập tức cảm nhận được sự tuyệt vời trong đó.
Tuy rằng sau khi màn đêm dần buông xuống, thì tài tử giai nhân đông hàng hàng lớp lớp.
Nhưng nhờ vào rừng liễu và trụ cầu che giấu, nên đôi nào theo đôi nấy không ai quấy nhiễu ai, tự tìm nơi tâm sự riêng của bọn họ.
Nhưng thực ra Ngọc Châu lại không hề có chút xíu cảm giác nào đối với cảnh đẹp do thiên nhiên ban tặng này chút xíu nào. Việc quấy nhiễu các vị ni cô thanh tu ở khách điếm lần trước vẫn còn làm nàng sợ hãi đến tận hôm nay. Lần này bị hắn kéo đến nơi phong lưu của những kẻ phóng đãng như thế này thì lại càng cảm thấy cả người đều không được tự nhiên.
Nàng không phải là cô nương ngây ngô không biết gì hết,
không biết vì sao bụi hoa kia lại rung chuyển ầm ầm, hoặc tiếng thở dốc của nam nhân và tiếng rên rỉ của nữ nhân truyền ra từ dưới gầm cầu kia là sao, chỉ thoáng nghĩ thôi cũng đã hiểu bảy tám phần, việc này làm cho cả người Ngọc Châu đều không tự nhiên, liền kéo tay áo của
Thái úy nhỏ giọng nói: “Đây là nơi nào... Chẳng lẽ là nơi trăng hoa của kinh thành sao?”
Nghiêu Mộ Dã vốn cũng cảm giác bản thân mình không quá thích hợp xuất hiện ở nơi dành cho thanh niên ăn chơi phóng đãng thế này.
Loại thanh niên tôn quý có địa vị như hắn nếu bị người
khác nhận ra hắn xuất hiện ở nơi này thì cũng quá không hợp lý.
Nhưng mà lúc này, lại bị vẻ khẩn trương nghiêm túc của
Ngọc Châu chọc cho cười khúc khích, hắn chỉ kéo tay nàng ngồi ở bậc thềm nơi bờ sông, nơi này cũng rất tuyệt vời, nhờ bờ đê che dấu, không ai có thể nhìn thấy bọn họ, liền thấp giọng nói: “Châu nhi thật lớn gan, lại có thể nói ra những lời như thế, nơi đây chẳng qua chỉ là nơi vắng vẻ cho con em quý tộc trong kinh hẹn ước giai nhân. Kinh thành không giống với trấn nhỏ Tây Bắc thuần phác của nàng, tuy hôn ước do cha mẹ định đoạt, nhưng trước khi cưới vẫn cho phép có một chút tự do, chỉ cần không ầm ĩ ra chuyện gì thì các trưởng bối cũng đều mắt nhắm mắt mở. Hai bên bờ sông ở nơi này, đều là phủ trạch của thế gia quý tộc, có thể tới nơi vắng vẻ hẹn ước cũng đều là con cái của phủ trạch, mặt trời lặn, quá một hai canh giờ liền tự nhiên giải tán, vừa không kinh động quan lớn,
lại có thể giải nỗi khổ tương tư của bản thân. Châu Châu phải gọi nơi này là ‘Giải ưu hà’ (*) mới đúng.”
*Sông hóa giải ưu phiền.
Ngọc Châu nghe xong, nghiêm trang nói: “Trong kinh đất quý phồn hoa, đa số là những chuyện lạ kì mới mẻ, ta đến từ quê nghèo nên đương nhiên không thể hiểu. Chỉ biết là nếu chuyện như vầy xuất hiện ở trấn Ngọc Thạch, chỉ sợ là trên mặt sông này sẽ trôi đầy những lồng heo, xác rã từng mảnh, mà Ngọc Châu sợ là cũng sẽ là một trong những chiếc lồng heo đó.”
Thái úy nghe được lời này, lại bị nàng chọc cho bật cười, ôm nàng nói: “Có ta ở đây, ai dám bắt Châu Châu của ta?”
Đang lúc hắn chuẩn bị cúi đầu ngậm lấy đôi môi anh đào của Ngọc Châu, thì có người không thức thời đến quấy rầy.
Đúng lúc này đầu đê trên đầu bọn họ truyền đến hàng loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng, ngay sau đó liền nghe được tiếng thiếu nữ thì thầm với vẻ khẩn trương: “Thất lang, chàng túm ta đem đến nơi đây làm chi? Nếu là bị người phát hiện, ta đây...”
Tiếp theo liền nghe được giọng nam trẻ tuổi an ủi nói: “Đừng sợ, bây giờ là thời điểm dùng cơm của các phủ, ta và nàng đều lấy cớ dạ dày không thoải mái mà rời bàn, người hầu và ma ma theo hầu cũng phải ăn cơm. Chờ bọn họ ăn cơm xong, chúng ta cũng đã trở về. Huống hồ những người đến nơi này đều là người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, không ai nói bậy bạ gì đâu. Nàng lại mang khăn che mặt, không sợ bị người khác nhận ra.”
Nghe xong lời an ủi của nam nhân, thiếu nữ dường như thở dài một cái, tiếp theo, thấp giọng hỏi: “Nếu ta và chàng lúc nào cũng có thể ở chung một chỗ thì tốt biết bao? Đáng tiếc, mẫu thân độc đoán, ca ca lại bất thông tình lý, nhất định muốn đem ta đính hôn cho huynh trưởng của chàng, mùa xuân tới ta phải trở thành... Tẩu tẩu của chàng. Đến lúc đó, ta lại nhìn chàng cùng nữ tử khác thành thân, trái tim của ta đều tan nát. Thất lang, chàng nói chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Nam tử gọi là Thất lang kia lại là người rất quyết đoán, dường như sau khi nhẫn tâm quyết định, nói: “Ta làm sao có thể để cho nàng đau khổ như thế được, như thế chẳng khác nào đem nàng ném vào ngọn lửa lớn, mỗi ngày đều chịu khổ sở trong đó chứ? Ta đã trộm đủ bạc rồi, chuẩn bị một xe ngựa, lại nhờ bằng hữu quen biết, chuẩn bị thay danh đổi họ, sau đó ta và nàng nắm tay rời khỏi kinh thành, giống như ca ca nàng năm đó, mai danh ẩn tích nơi chân trời, khi đó chúng ta tha hồ du sơn ngoạn thủy, đi theo ý mình, có lẽ ca ca của ta và nàng cũng không tìm được chúng ta.”
Đôi tình nhân nhỏ kia tính toán đúng thật là chu đáo,
nhưng mà Thái úy đại nhân dưới đê sau khi nghe xong cả
người cứng đờ, như núi lửa sắp sửa phun trào.
Tuy Ngọc Châu có chút khẩn trương nắm chặt tay hắn, nhưng hắn vẫn vung tay ra, đứng bật dậy, ngay cả bậc thang cũng không để ý, hai chân mạnh mẽ đạp lên mặt đất, bỗng chốc nhảy vù lên trên đê, giống như ác quỷ chui ra từ giữa không khí, xuất hiện trước mặt đôi tình nhân nhỏ, âm trầm lạnh lẽo nói: “Bạch thất công tử, kế hoạch ngươi chu đáo, tâm tư lại cẩn thận tỉ mỉ như thế, lại không ở trong triều mưu cầu một chức quan, đúng là ấm ức cho một nhân tài nhỉ.”
Mới vừa rồi còn nắm tay, thiếu nam thiếu nữ nhu tình mật ý, giờ giống như ếch xanh nhìn thấy mãng xà, đờ người bất động. Thiếu nữ sợ tới mức hai chân mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, kinh hoàng nói: “Ca... ca ca...”
Thì ra, đôi nam nữ mà Thái úy bắt gặp này không phải người nào khác, mà là muội muội ruột cùng đệ đệ của Bạch thiếu -- Thất công tử của Bạch gia - Bạch Thủy Thanh.
Ngọc Châu rụt rè ló đầu ra khỏi bậc thang tỉ mỉ quan sát
tình hình trên bờ đê, thầm than: “Giải Ưu hà ở kinh thành này, lại gặp phải gia trưởng ‘quê mùa’ không thấu tình đạt lý này, chỉ cho châu quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn này thì sợ là chỉ có thể biến thành ‘lồng heo trôi sông’ thôi.”