Tuy rằng sắc mặt Thái Úy xanh mét như sắp giết tên tiểu tử dám can đảm dụ dỗ muội muội hắn có tư tưởng trốn đi này, nhưng chuyện có liên quan đến danh tiết của Nghiêu
Xu Đình, rốt cuộc cũng không làm ầm ĩ lên, chỉ xách lôi cả hai người đi thẳng ra khỏi bờ sông, Ngọc Châu nhắm mắt theo đuôi đi theo ở phía sau, nhìn gương mặt cực kì
đáng thương của Nghiêu Xu Đình đang quay đầu nhìn về hướng mình cũng đành lực bất tòng tâm.
Sau khi rời khỏi ngõ sau, Nghiêu Mộ Dã đem hai tên nhóc xui xẻo ném vào trong xe ngựa, cũng không kêu Ngọc Châu trở về, liền cùng nhau đi biệt viện ở ngoại thành.
Nếu là ngày thường, trước nay Nghiêu Mộ Dã luôn không thích quản lí mấy chuyện vụn vặt của hậu trạch như thế này, nếu có chuyện gì xảy ra thì luôn trực tiếp giao cho mẫu thân xử lí. Nhưng mấy ngày trước đây mẫu thân vừa mới xuất hiện ý định muốn cho Nghiêu Xu Đình vào cung, lần này gặp chuyện không may, cũng đã có cớ để bà giải trừ hôn ước với Bạch gia. Đến lúc đó, con nhóc ngây ngô chưa biết sự đời nên mới bị tên tiểu tử này lừa gạt sẽ mặc cho mẫu thân sắp xếp mà ngoan ngoãn tiến cung. Đấy cũng chính là lý do Nghiêu Mộ Dã tuy tức giận nhưng cũng không hoàn toàn mất lý trí, chỉ tạm đem bọn họ đến biệt viện rồi tính sau.
Về phần không bảo Ngọc Châu quay về nhà cũng chính bởi vì mẫu thân quá mức sâu sắc, nếu Xu Đình liên tục không trở về, thì sẽ cho gọi Ngọc Châu đến để nói bóng nói gió, vì tránh cho Ngọc Châu nói sai sẽ để lộ dấu vết, nên trực tiếp mang theo tất cả mọi người đến biệt viện.
Đợi đến biệt viện, Thái Úy sai người đốt đèn, đuổi những gia nhân người hầu không liên quan, chỉ còn lại có một đôi tình nhân trẻ cực kì đáng thương cùng Ngọc Châu, liền ngồi ở chủ vị âm trầm hỏi: "Nói! Các ngươi đã như thế này bao lâu rồi?"
Trong lòng của Nghiêu Xu Đình đối với ca ca trước nay luôn vừa kính trọng vừa sợ hãi, hiện tại do mình phạm phải lỗi lớn, vừa xấu hổ vừa lúng túng đến mức muốn treo cổ tự sát, nay bị Nghiêu Mộ Dã hỏi như thế, lập tức xấu hổ không thôi, còn bị Nghiêu Mộ Dã trợn trừng mắt nhìn như thế, lại không tiện chui vào trong lòng Bạch Thuỷ Thanh, nghĩ tới nghĩ lui liền chạy tới bên người Ngọc Châu, ôm lấy thắt lưng của nàng, đem mặt dán sát vào lòng nàng khóc thút thít.
Ngọc Châu bất đắc dĩ, chỉ có thể vỗ nhè nhẹ lên lưng của Nghiêu tiểu thư để bày tỏ an ủi.
Bạch Thủy Thanh không đành lòng nhìn thấy Xu Đình như thế, lập tức đứng bật dậy nói: "Là ta mời nàng ra đó, muốn trách thì cứ trách ta, đừng làm khó Xu Đình!"
Nghiêu Mộ Dã hung hăng trợn trừng mắt nhìn y nói: "Đương nhiên là phải trách ngươi! Biết rõ con bé cùng đại ca ngươi có hôn ước, lại còn bỉ ổi muốn lừa nàng bỏ trốn với ngươi như thế. Con bé là trẻ người non dạ, còn ngươi mới thực sự là một tên vô liêm sỉ!"
Thiếu niên chưa bao giờ bị người ta mắng thẳng vào mặt không chút khách sáo như thế này. Nhất thời trợn tròn mắt, hai tay siết chặt lại, nhưng khi nhìn sang Xu Đình bên cạnh, rốt cuộc cũng cắn răng nhẫn nhịn.
Nghiêu Thái Úy hỏi lại không hề khách sáo: "Ta đang hỏi ngươi, ngươi lén lút qua lại với con bé đã bao lâu rồi?"
Bạch Thủy Thanh cắn răng, nói một cách không tình nguyện: "Ta cùng Xu Đình là thanh mai trúc mã, mỗi lần hai nhà gặp nhau, đều là đôi ta cùng nhau chơi đùa, thì làm sao có thể nhớ là bao lâu."
Nghiêu Mộ Dã sắp bị câu "Thanh mai trúc mã" đó làm cho giận xanh mặt, thế gia giao hảo, những đứa trẻ tuổi xấp xỉ nhau thì chơi cùng nhau là chuyện cực kì bình thường, nếu dựa theo cách nói của y thì "Thanh mai trúc mã" kiểu mờ ám như thế này của muội muội khổng lồ đến mức không thể đếm xuể!
Hắn cũng lười nói nhiều với đám nhãi con miệng còn hôi sữa này, chỉ lập tức hỏi: "Các ngươi lén lút hẹn hò thế này đã bao nhiêu lần và đã làm những chuyện gì?"
Thiếu nữ trong lòng Ngọc Châu sau khi nghe ca ca hỏi xong, nhất thời khóc lớn hơn nữa, hận không thể chui vào bên trong.
Ngọc Châu cảm thấy mình sắp ướt sũng mất rồi, đồng thời cũng cảm thấy vị Thái Úy nào đó bởi vì đang trong cơn thịnh nộ nên không chú ý đến văn nhã thanh lịch gì khi tra hỏi, nếu cứ tiếp tục như thế này thì ngay cả nàng cũng cảm thấy xấu hổ lẫn giày vò giống vị tiểu thư này, thậm chí có cùng cảm xúc muốn nhảy giếng cho đỡ xấu hổ như nàng ấy. Vì thế lập tức kéo Xu Đình lên đứng dậy nói: "Thái Úy và Bạch thất thiếu chậm rãi tán gẫu, ta dẫn Xu Đình tiểu thư đi rửa mặt."
Nói xong liền kéo Xu Đình lên đi cùng đến phòng lúc trước sống nhờ.
Nghiêu Mộ Dã lại cũng không nói gì, mặc cho Ngọc Châu mang theo muội muội ra khỏi đại sảnh chính.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Nghiêu Xu Đình mới đối mặt với biến cố không hề đoán trước như thế này, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trời sập đất lún, chờ sau khi theo Ngọc Châu vào phòng, lại hoảng hốt muốn đi về.
Ngọc Châu kéo nàng lại nói: "Nghiêu tiểu thư, ngươi muốn đi đâu?"
"Ta... Ta phải quay lại đó, nếu không ca ca đang giận dữ rồi đánh Thủy Thanh thì phải làm sao đây?"
Ngọc Châu thở dài, bởi vì không có kêu thị nữ vào phòng, nên tự mình bước đến múc nước, nhúng ướt khăn giúp Nghiêu Xu Đình lau nước mắt lưng tròng trên khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Đừng sợ, ca ca ngươi sẽ không đánh Bạch thất thiếu."
Tiếng nức nở nghẹn ngào của Xu Đình nhỏ dần, nói lí nhí: "Tại sao Lục tiểu thư lại khẳng định như vậy?"
Ngọc Châu mỉm cười nói: "Bởi vì ca ca của ngươi vẫn thương ngươi, nếu ngài ấy đánh Bạch thất thiếu, trên người y mang thương tích, bị người Bạch gia phát hiện, thì chuyện của hai người sẽ không thể giấu được nữa, đến lúc đó danh tiết của ngươi tất nhiên sẽ bị hao tổn, danh dự khó giữ được. Ca ca ngươi sẽ không làm chuyện mà không có suy tính cho ngươi như thế."
Nghiêu Xu Đình yên lặng suy nghĩ một chút, nhất thời lại nức nở nói: "Vậy... Có phải ca ca sẽ thành toàn cho ta cùng với Thủy Thanh hay không?"
Điều này thì làm sao Ngọc Châu biết, vì thế nàng liền khéo léo dời đề tài, chậm rãi nói việc khác.
Nhưng hiện tại Nghiêu Xu Đình đã thả lỏng không còn khẩn trương nữa, ngược lại là nhớ tới một chuyện liền hỏi Ngọc Châu: "Lục tiểu thư, vì sao ngươi cùng ca ca ở nơi đó?"
Ngọc Châu hơi cười khổ, suy nghĩ một chút nói: "Trùng hợp gặp..."
Đương nhiên Nghiêu tiểu thư cũng không tin câu thoái thác đó, ngẫm nghĩ một lát lập tức giật mình, nhỏ giọng khó chịu nói: "Nếu đã giống nhau, vì sao ca ca lại hung hãn như thế?"
Ngọc Châu cầm cây trâm lên cài lại mái tóc của nàng, sau đó hòa nhã nói: "Lát nữa nhớ đừng nói chuyện như thế này với ca ca ngươi, bằng không Thái Úy thẹn quá thành giận, nói không chừng sẽ đánh người thật đó..."
Lại nói Thái Úy bên kia lúc này đã hỏi rõ ràng rành mạch. Muội muội của mình tuy rằng là gan không nhỏ, lén lút qua lại với Thất thiếu, nhưng vẫn chưa làm đến việc không biết xấu hổ kia, lần này bị mình gặp được, đây chẳng qua là lần đầu tiên hai người hẹn nhau ở Giải Ưu hà. Vấn đề cần hỏi đã hỏi xong, Nghiêu Mộ Dã liền ra lệnh cho Bạch thất thiếu đem việc này viết từng chuyện xuống rõ ràng minh bạch, sau khi ký tên xác nhận, lại cho người gọi Nghiêu Xu Đình đến.
Lúc này Nghiêu Mộ Dã đã giảm chút tức giận, hơn nữa Nghiêu Xu Đình khóc đôi mắt sưng như quả hạch đào, quả thật làm ai nhìn thấy cũng đau lòng, cho nên liền nhẹ giọng hỏi nàng, lúc trước không muốn đính hôn cùng Bạch thiếu, có phải vì tên tiểu tử mọc lông chưa đủ này hay không.
Xu Đình nhỏ giọng nói: "Muội chỉ muốn gả cho một mình Bạch Thủy Thanh, nếu gả cho người khác, thì thà là muội chết..."
Đáng tiếc Nghiêu Mộ Dã trước nay không dễ bị uy hiếp, nghe muội muội nói xong, lập tức nói: "Thế thì dễ rồi, từ ngày mai trở đi ngươi không cần ăn cơm, đói chết sẽ hoàn thành tâm nguyện của ngươi."
Nghiêu Xu Đình lúc trước đã trải qua nỗi thống khổ tuyệt thực một lần. Đến tận bây giờ thân thể nàng vẫn còn đang bệnh, hiện tại ăn ít một chút cũng sẽ bị choáng váng, thì làm sao dám tuyệt thực thêm lần nữa.
Nghe ca ca nói xong, lập tức liền có chút há hốc mồm, sợ hãi nói: "Ca ca, có thể đổi biện pháp khác hay không?"
Nghiêu Mộ Dã cảm thấy hôm nay hiếm khi có được một đêm lãng mạn phong lưu, lại bị hai đứa dốt nát này quậy rối tung cả lên. Thật sự là lười nói thêm lời gì với nàng nữa, chỉ nói ngắn gọn: "Nếu đã muốn chết, thì nên chết sớm, đỡ cho huynh trưởng ngươi phải mất công lo lắng. Ta đã nói rõ với Bạch thất thiếu, bảo hắn hai ngày sau lập tức khởi hành đến quân doanh ở tiền tuyến. Nghe nói xưa nay hắn thích múa đao luyện kiếm, vậy thì cũng đừng ở kinh thành chỉ biết ăn chơi trác táng. Nếu hắn có thể kiến
công lập nghiệp, một hai năm sau, khi trở về vẫn còn nhớ đến ngươi vậy thì chuyện của các ngươi còn có thể bàn lại. Nhưng nếu hắn là loại chỉ biết ăn chơi trác táng, vô dụng thì đúng là đừng nằm mơ giữa ban ngày chi thêm nữa! Vẫn nên tiếp tục sống cuộc sống tầm thường, phụ thuộc vào Bạch gia cả đời của hắn đi!"
Nghiêu Xu Đình nghe như thế vừa mừng vừa sợ, sợ chính là Bạch thất thiếu tòng quân ở biên cương xa xôi, trải qua cuộc sống đao kiếm không có mắt kia, thì làm sao lại không lo cho được?
Đáng mừng là, nghe ý của ca ca, chuyện của nàng cùng Bạch thất vẫn còn có cơ hội, ít nhất trước khi Bạch Thủy Thanh trở về, ca ca chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp kéo dài hôn sự của mình cùng Bạch đại thiếu!
Nghiêu Mộ Dã thấy Nghiêu Xu Đình đã bình phục cảm xúc, liền dặn dò nàng chuyện đêm nay đừng nói cho mẫu thân nghe, sau đó để cho Bạch thiếu tự về nhà, mà hắn thì mang theo Xu Đình và Ngọc Châu cũng cùng nhau trở về Nghiêu phủ.
Sau khi Nghiêu phu nhân ăn cơm xong, đã cho người đi tìm Xu Đình, lại không thấy bóng dáng, lúc định sai người vào vườn tìm, liền nghe có người báo lại nói là nhị thiếu mang theo tiểu thư cùng về đang ở cửa sau. Vì thế buồn bực hỏi: "Xu Đình ra cửa khi nào?"
Nghiêu Mộ Dã thay đổi y phục, tới gặp mẫu thân, nghe mẫu thân nghi vấn, tất nhiên là linh hoạt trả lời: "Đang dạy Ngọc Châu tiểu thư câu cá ở bờ sông phía sau, nhớ tới Xu Đình, liền sai người kêu con bé ra bằng cửa sau, cùng câu chung."
Nghiêu Mộ Dã hiện tại nổi danh ương bướng nhất trong giới thế gia. Xuống sông bắt cá, lên cây hái đào, chuyện gì cũng từng làm qua. Nghiêu phu nhân nghe xong, cũng
chỉ nghĩ do con trai cao hứng nên mang người ra ngoài chơi nên cũng không hỏi thêm gì nữa.
Hôm nay Bạch phu nhân lại tới một lần nữa, mặt mày hớn hở nói về con gái của bà ở trong cung đã mang long chủng, Nghiêu phu nhân trên mặt mỉm cười chúc mừng rất nhiều, nhưng trong lòng thì ưu tư càng sâu. Hiện tại con gái tuy rằng nhất thời không thể giải trừ hôn ước, nhưng những cô gái của Bạch gia là phải tuyển chọn ra vài người tiến cung.
Vì thế liền muốn viết một tờ danh sách, ngoài đích nữ của con trai trưởng nhà mình ra, lại tuyển chọn thêm vài cô nương có độ tuổi thích hợp ở họ hàng Nghiêu gia.
Nghiêu phu nhân dù sao cũng là thân thích với Bạch gia, nếu hành động lần này quá mức rõ ràng, nhất định sẽ làm cho biểu huynh Bạch Tương không vui. Vì thế mấy cô gái được tuyển chọn lần này đều không phải xinh đẹp xuất chúng, chỉ thuộc dạng dịu dàng khéo hiểu lòng người. Dụng ý chẳng qua cũng chỉ muốn thăm dò thử dã tâm Bạch phi trong cung.
Nghiêu phu nhân mặc dù là biểu huynh muội với Bạch Tương, nhưng sau khi gả vào Nghiêu gia, thì với trách nhiệm phu nhân đương gia của Nghiêu gia, cơ nghiệp trăm năm cha truyền con nối của Nghiêu gia cùng với sự nghiệp do con trai tốn công sức, vất vả gầy dựng trong triều đình mới là quan trọng hàng đầu. Nhưng những liên đới giữa Bạch Nghiêu hai nhà thật sự quá sâu, quyết không thể ầm ĩ đến bước xé vỡ thể diện, thành đối lập với nhau. Nếu có thể, gõ núi dọa hổ, làm cho người nhà họ Bạch bên kia biết cái gì gọi là vừa phải, vẫn tiếp tục giữ vững trung tâm làm một thần tử khiêm tốn thì đó là tốt nhất.
Cho nên sau khi suy nghĩ tuyển chọn người thỏa đáng, bà liền nói cho Nghiêu Mộ Dã nghe.
Nghiêu Mộ Dã suy nghĩ một chút, nói: "Nếu mẫu thân đã quyết định, tự đi an bày cho tốt, nhưng ngài phải biết rằng nguyên nhân của những tai họa và rắc rối trong hoàng cung luôn xuất phát từ hậu cung, mong mẫu thân cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng liên lụy quá sâu, về phần Bạch gia, con sẽ lưu ý, bây giờ biên quan chiến sự căng thẳng, chúng thần tử văn võ trong triều hiện tại cũng không thể dấy lên nội loạn, mọi việc đều phải nhịn một chút, đợi đến chiến sự qua đi... thì sẽ sắp xếp lại sau."