Ngọc Châu cảm thấy có chút buồn bực khi nhìn thấy hắn vào giờ này, dù sao hiện tại vẫn chưa đến giờ hạ triều.

Ngọc Châu sau khi thi lễ vấn an, liền bắt đầu hỏi nguyên nhân vì sao hắn lại đi dạo phố giờ này. Quảng Tuấn Vương nói một cách dửng dưng: “Loại chuyện vò đầu bứt tai kia đều đã có mấy cái rường cột của quốc gia là
Nghiêu nhị lang và Bạch thiếu gánh vác hết rồi, ta xưa nay không kiên nhẫn quốc sự, mới làm công sai có mấy ngày thôi mà đã thấy thân thể không khoẻ, đầu nặng như
búa bổ nên đã xin với thánh thượng là giải hoàng kém,
đương nhiên không cần lâm triều.”

Ngọc Châu nhớ tới mỗi lần khi gặp Quảng Tuấn Vương,
thân thể của y vẫn luôn luôn cường tráng, năng động khoẻ mạnh, cũng chỉ có vị hoàng thúc da mặt đủ dày này mới có thể thốt ra câu “Thân thể không khoẻ” với Hoàng
Thượng như thế.

Quảng Tuấn Vương lại không biết suy nghĩ của Ngọc Châu, chỉ tràn đầy hào hứng hỏi nàng tính toán đến đâu
rồi, nghe nói nàng định bái phỏng ngọc tượng do Ông lão
giới thiệu, lập tức mừng rỡ nói y cũng muốn đi cùng đến
đó, để mở mang thêm tầm mắt về cao thủ trác ngọc.

Ngọc Châu hơi do dự, bị Dương Tố nhìn thấy lập tức nói một cách đầy săn sóc: “Sao thế? Không muốn ta đi cùng sao?”

Ngọc Châu thấp giọng nói: “Lần này đến lãnh giáo tài nghệ, chỉ sợ không thể bắt chuyện được với cùng Quảng
Tuấn Vương ngài...”

Quảng Tuấn Vương nói đầy tri kỷ: “Viên tiểu thư không
cần ấp úng, nhất định là tên Nghiêu nhị kia không cho
phép nàng nói chuyện riêng với tại hạ đúng không?”

Mới hôm qua thôi, lúc Nghiêu Mộ Dã cùng Bạch thiếu chơi cờ, y ở bên cạnh nói bóng nói gió để dò hỏi tình hình gần đây của Ngọc Châu, đã bị đôi mắt sắc bén như dao của tên Nghiêu nhị kia trợn trừng, sau đó dùng lời nói đầy ẩn ý cảnh cáo y không ít lần.

Quảng Tuấn Vương từ trước đến nay vốn không thuộc loại người thấu hiểu lòng người khác qua mấy câu ẩn ý gì gì đó, may mà Nghiêu nhị thiếu nói cũng thật sự rõ ràng, ý đại khái là: Ngọc Châu hiện tại vẫn sống ổn sống khoẻ
nhưng không phải người mà Quảng Tuấn Vương ngài có
thể chạm đến. Hiện tại nàng đã thuộc về tại hạ, vì thế thỉnh huynh đài đi nơi khác mà thả dê nhé!

Mấy đoạn trên dưới sự phân tích cực kì tỉ mỉ của Bạch
thiếu gia làm Quảng Tuấn Vương nhà ta hiểu rõ đại khái, nhưng hiểu thì hiểu, trong lòng Quảng Tuấn Vương lại tràn đầy không phục. Giai nhân như thế, chưa cưới xin chi cả, Nghiêu Mộ Dã hắn cũng chưa từng hứa hẹn cho giai nhân một tương lai rõ ràng tươi sáng, thì đương nhiên Dương Tố hắn vẫn có thể quân tử hảo cầu, không có bất luận cái gì không ổn, hiện tại chỉ còn chờ xem ý của giai nhân như thế nào mà thôi!

Vì thế hôm nay cố ý thức sớm, đứng trước cửa hẻm để
chờ Ngọc Châu, xem nàng khi nào có thể ra cửa.

May mà vận khí không tệ, chỉ chờ một lát thì đã chờ
được Ngọc Châu ra cửa sớm, nhưng không nghĩ tới thái độ của giai nhân lại lãnh đạm như thế, thất vọng rất nhiều, nhưng lòng cũng không khỏi nghi ngờ là Nghiêu nhị ở sau lưng làm khó dễ hay nói xấu Dương Tố y gì đó.

Ngọc Châu lại không muốn chia rẽ quan hệ thân thiết
giữa Thái Úy đại nhân và bằng hữu thân thiết của hắn. Lại càng cảm thấy nếu qua lại quá thân thiết với các vị quý nhân này thì cũng không tốt cho lắm, liền chỉ cười nói: “Tiểu nữ không hiểu vì sao Quảng Tuấn Vương lại nói ra lời này, Thái úy chưa từng ở trước mặt tiểu nữ nói gì đến ngài, nếu ở quý phủ của Ông lão, tiểu nữ vốn không phải chủ nhân nên không thể nhiều lời, nếu Quảng Tuấn Vương muốn đến đó xin cứ tự nhiên.”

Nói xong liền bỏ mành xe xuống và nói với xa phu tiếp
tục cuộc hành trình.

Không lâu sau, xe ngựa của Quảng Tuấn Vương cũng chạy theo sau hướng về phía Ông phủ.

Sau khi đến Ông phủ, tuy rằng Quảng Tuấn Vương cố ý
đến học tập tài nghệ, tìm hiểu thêm chút kỹ năng về chạm khắc. Ngọc Châu cũng không giao tiếp quá nhiều với Quảng Tuấn Vương, chỉ mang theo Giác Nhi đi đến hậu viện phía sau thỉnh giáo với Trịnh lão tiên sinh. Mà
Quảng Tuấn Vương bị Ngọc Châu lạnh nhạt vắng vẻ cũng cảm thấy cực kì buồn bực, thẫn thờ chơi cờ với Ông lão để cho hết thời gian.

Thường Mãn hiện giờ cũng đang thường trú ở nơi này
của Trịnh tiên sinh, hỗ trợ chăm sóc thân thể ân sư. Đả
kích của vòng đấu loại lần trước đối với cậu thiếu niên này quá lớn, làm hắn nhận thức được bản lĩnh khai thạch
mà hắn kiêu ngạo nhất hiện tại cực kì khiếm khuyết, cho
nên hiện tại dùng toàn bộ thời gian để tập nhuần nhuyễn những kỹ năng cơ bản.

Ngọc Châu lúc này cũng mới hiểu được vì sao kiến thức cơ bản của Thường Mãn khá tốt nhưng về phương diện
chạm trổ lại không tinh tế và chuyên nghiệp như thế. Cách Trịnh lão tiên sinh dạy dỗ đồ đệ, hiển nhiên là không giống người thường, yêu cầu đồ nhi khai thạch ba năm mới cho phép học điêu khắc. Mà hiện tại Thường Mãn chẳng qua chỉ mới học nghệ một năm, mỗi ngày lại phải lặp đi lặp lại những động tác quen thuộc một cách đơn điệu, chỉ ngẫu nhiên sẽ lén sư phụ học trộm chút kỹ năng chạm trổ mà thôi. Nếu là thiếu niên khác chỉ sợ đã không thể kiên trì tiếp.

Giác Nhi nhanh mồm nhanh miệng, cảm thấy tức giận bất bình thay cho Thường Mãn, liền hỏi Trịnh tiên sinh vì sao lại giấu nghề không chịu dạy. Trịnh lão tiên sinh cười nhìn Giác Nhi nói: “Ngươi đó, nha đầu này, miệng lưỡi chua ngoa,Thường Mãn là đồ nhi của ta, đương nhiên ta mong đợi hắn sẽ giỏi giang đầy bản lĩnh, có tương lai, cũng hy vọng hắn có thể thành một người thợ tài ba, giỏi hơn ta. Vì thế ta mới yêu cầu hắn dùng ba năm để khai thạch, có lĩnh ngộ tất cả những đặc tính của từng vân ngọc thạch, thấm sâu đến tận tâm. Nếu hắn có thể kiên trì ba năm, đương nhiên có thể đạt tới chữ “Đạo”, có thể khắc cốt ghi tâm, yêu ngọc bằng cả tâm hồn thì ngọc phẩm được điêu khắc ra mới có thể gọi là thành phẩm sống!”

Giác Nhi không hiểu lắm những lời mà lão tiên sinh nói, nhưng Ngọc Châu lại nghe hiểu rất rõ ràng, lại càng nghiêm túc kính trọng lão tiên sinh này, lĩnh ngộ cực sâu sắc việc Ông lão tôn sùng vị ngọc tượng này không phải không có nguyên do. Lúc trước nàng dựa vào ngộ tính trời sinh, nên đương nhiên lược qua việc khai thạch và
gọt giũa nhập môn nhàm chán. Nhưng hiện tại càng hiểu sâu vào chạm khắc thì lại càng cảm thấy kiến thức
cơ bản không đủ vững chắc dẫn đến gặp phải không ít lực cản khó có thể vượt qua.

Sau khi nói ra những suy tư lo lắng ẩn sâu trong lòng
mình, Trịnh tiên sinh ngược lại cũng không hề giấu diếm
tay nghề, kiên nhẫn dạy dỗ lực đạo thay đổi mà bản thân
tâm đắc về cách xử lí hoa văn chi tiết.

Ngọc Châu nghe đến mức đôi mắt sáng lấp lánh, liền tìm một khối ngọc thạch, dựa theo phương pháp lão tiên sinh vừa hướng dẫn bắt đầu thực hành từng cái một.

Trịnh lão tiên sinh trước nay không thấy Ngọc Châu khắc ngọc, hôm nay mới có thể nhìn thấy bản lĩnh từ tay nàng. Chỉ nhìn một lát, đặc biệt là phương thức nắm đao độc đáo của Ngọc Châu, đôi mắt đầy nếp nhăn của ông càng lúc càng mở thật to. Cuối cùng đôi môi run rẩy lắp bắp hỏi: “Tiểu thư họ Viên... Không biết lệnh tôn gọi là gì?”

Ngọc Châu ngẩng đầu nói: “Phụ thân họ Viên, tên là Trung Việt...”

Lão nhân vừa nghe, kích động đến mức đứng bật dậy,
nói với giọng run run: “Chính là đại sư chạm ngọc nổi danh khắp kinh thành năm xưa, Viên Trung Việt?”

Ngọc Châu nói thật cẩn thận: “Phải... Tiên sinh có biết gia phụ sao?”

Nước mắt của Trịnh tiên sinh đã lăn xuống khỏi gương
mặt già nua: “Hài tử... Ta và phụ thân con cùng nhau học nghệ mười năm, là Đại sư huynh của hắn!”

Ngọc Châu trước giờ tuy rằng cũng từng nghe phụ thân ngợi khen đại sư huynh của ông, nói ông ấy tài chạm trổ tinh tế thâm sâu, có nét rất riêng. Nhưng khi đó nàng còn quá nhỏ nên không nhớ rõ tên họ của vị đại sư bá này, nên cũng không có lưu lại ấn tượng quá sâu.

Nhưng hiện giờ nghe Trịnh tiên sinh đề cập đến, thì ký ức bị bụi phủ mờ lập tức đồng loạt sống dậy, nhớ đến một vài chuyện.

Nàng chần chờ nói: “Xin hỏi Trịnh tiên sinh cùng gia phụ học nghệ ở nơi nào?”

Trịnh tiên sinh lau lau nước mắt nói: “Mộng Thạch tiên sinh ở Kiều Vân sơn chính là ân sư của ta và phụ thân con. Năm đó sau khi học nghệ xong, ta trở về quê quán cưới vợ, mà phụ thân của con thì ở lại cưới ái nữ của ân sư làm vợ, từ đó về sau cơ duyên của hai người không giống nhau. Sau lần chia tay đó cũng không thường gặp nhau, chỉ thỉnh thoảng thư từ qua lại báo cho đối phương biết tình hình gần nhất của đối phương. Hiện giờ vợ và con ta chết sớm, ta chỉ còn đơn độc một mình mà sư đệ của ta lại đi sớm hơn ta một bước... Ta cũng là già rồi, chỉ cảm thấy con quen mắt, sớm nên nhìn ra bộ dáng của con đúng là cực kỳ giống sư muội!”

Nghe lời lão tiên sinh vừa nói, Ngọc Châu càng thêm tin
tưởng đây là sư bá nàng không thể nghi ngờ, lập tức đứng dậy nghiêng người lễ bái thật sâu lần nữa.

Trịnh lão tiên sinh sau khi tương phùng với cố nhân thì
thổn thức trong lòng càng khó có thể hình dung.

Nhưng sau khi nghe Ngọc Châu tỉ mỉ tự thuật chuyện
cũ, đặc biệt là di tác của phụ thân nàng, lão tiên sinh lại
buồn bực nói: “Chỉ có nửa quyển di tác? Không đúng,
phong thư cuối cùng của phụ thân con gửi ta năm xưa có nói rất rõ ràng, hắn đã đem tất cả những tâm đắc của mình viết hết vào một quyển sách, đã hoàn thành xong,
cần thỉnh cao nhân trau chuốt chỉ ra chỗ sai, còn hỏi ta có thể duyệt giúp hắn hay không. Lúc ấy ta rất vui sướng nhưng chỉ đợi được tin dữ là hắn đã rời khỏi thế gian...”

Ngọc Châu nhẹ giọng nói: “Phụ thân đã hoàn thành?” Vậy nửa quyển còn lại sẽ ở nơi nào? Lúc trước thần y đưa nửa quyển này cho mình tất nhiên sẽ không giấu diếm lại. Như vậy vô cùng có khả năng là người thân cận với phụ thân sẽ có nửa quyển còn lại.

Ngọc Châu nhất thời cũng nghĩ không ra manh mối. Chỉ
là sách vở dù sao cũng là vật chết, được cùng sư bá người
cùng học nghệ với phụ thân chỉ điểm, Ngọc Châu cảm thấy thu hoạch của hôm nay đã quá đủ đầy rồi.

Một phen ôn chuyện luận bàn, bất tri bất giác thì mặt trời đã lặn về hướng Tây.

Ngay khi nàng cáo từ rời khỏi Ông phủ, Quảng Tuấn
Vương vẫn chưa rời đi nên muốn về cùng Ngọc Châu,
thuận tiện hộ tống giai nhân hồi phủ.

Ngọc Châu cũng không phản cảm đối với vị Vương gia tính tình hào sảng này nhưng lại cảm thấy nếu làm thế sẽ làm Nghiêu Mộ Dã không vui thì cũng không phải chuyện gì tốt, vì thế nói thẳng với Quảng Tuấn Vương rằng trong lòng nàng đã có tình lang, mong Quảng Tuấn Vương đem sự nhiệt tình này dành cho người khác, đừng lãng phí thời gian và tâm tư ở chỗ nàng.

Quảng Tuấn Vương bị ngôn ngữ ngay thẳng của nàng làm cho thần sắc ảm đạm, thấp giọng nói: “Lục tiểu thư tài nghệ kinh người, làm người ta kinh diễm, một giai nhân sao lại vô tình như thế? Có ý trung nhân rồi thì chẳng lẽ không thể kết giao với người khác sao? Thêm nữa là... Nếu thực sự đã quyết định là Nghiêu nhị, thì vẫn luôn mong tiểu thư nhớ rõ, tại hạ nguyện ý lặng lẽ chờ đợi, nếu đến lúc nào đó tiểu thư phát hiện ra người mà tiểu thư yêu sâu sắc kia là một người bạc tình, cô phụ nàng không nơi nương tựa. Nếu có một ngày Nghiêu nhị phụ nàng thì vẫn còn có tại hạ nguyện ý chờ đợi được làm bạn với tiểu thư!”

Đoạn tình cảm thâm sâu này được nói rõ ràng mạnh mẽ, làm người nghe không biết nên đáp lại như thế nào với câu nói kiểu vẫn luôn dựa cột mở mắt mong chờ ngày
Nghiêu Mộ Dã bị nàng bỏ rơi.

Ngọc Châu chưa kịp lên tiếng, thì ở góc khuất ngõ nhỏ bên cạnh đã có một thanh âm lạnh nhạt lãnh đạm vang lên: “Vương gia thật đúng là tri kỉ, hiểu rõ tại hạ đến như thế? Một khi đã như vậy, thì làm sao tại hạ có thể làm phiền Vương gia thu dọn tàn cuộc do tại hạ gây ra? Vì thế món nợ tình lần này của tại hạ mong Vương gia không cần phải ưu phiền thay Kính Đường, ta sẽ tự tay thu dọn sạch sẽ!”

Quảng Tuấn Vương theo tiếng nhìn sang, phát hiện Nghiêu nhị kia không biết khi nào đang đứng ở bên ngoài hẻm. Tay áo phiêu diêu, ngọc quan lấp lánh, trên mặt mang theo một nụ cuời nhẹ, chỉ là ý cười kia tựa hồ không hề nhiễm lên đôi mắt.

Hiếm khi Quảng Tuấn Vương nói xấu sau lưng người khác, lại bị người ta bắt tại trận nên trong lúc nhất thời trong lòng cũng có chút lúng túng, không biết nên đáp lại với người bạn thân này như thế nào, vì thế sắc mặt lúc này hơi cứng đờ, có lẽ hiện tại thân thể của y đã “không khoẻ” nặng lắm rồi.

Ngọc Châu trong lòng thầm thở dài một hơi, thầm nghĩ: “Sớm biết như thế, còn không bằng ở lại theo Trịnh tiên sinh tiếp tục nghiên cứu kỹ năng lâu thêm một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play