๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ánh mắt y rơi vào thanh đao trên tay, thanh đao trông bình thường nhưng

chất liệu rất tốt, tuyệt đối không phải người Hồ có thể rèn được. Nhưng vấn đề

là thanh đao này chính là vũ khí của người Hồ bị tịch thu ở Thanh Châu năm

tháng trước.

Các quan viên Thanh Châu cảnh giác gửi thanh đao này về kinh đô, dâng

lên trước mặt Phạm Nhàn. Thanh đao không có dấu hiệu gì để truy nguyên

nguồn gốc, nhưng Phạm Nhàn liếc mắt đã nhận ra, bởi loại đao này được làm từ

một xưởng bí mật nào đó ven biển Bắc.

Trong mắt Phạm Nhàn tràn ngập ngọn lửa căm phẫn không thể kiềm chế,

chân khí trong cơ thể bộc phát, thanh đao bị bẻ gãy làm đôi.

o O o

Đoàn xe tiếp tục lên đường bình an, chỉ thoáng thấy dấu vết máu me do

người Hồ để lại sau những cuộc tập kích tàn bạo. Mỗi lần như vậy, Phạm Nhàn

xuống ngựa kiểm tra, rồi cử thuộc hạ Nhị Xử thu thập tin tức.

Cứ đi đi dừng dừng như thế, chỉ mất sáu ngày đã đến thành phố xa xôi nhất

và tồn tại ngắn ngủi nhất của triều đình Đại Khánh – Thanh Châu.

Thanh Châu không giống như Phạm Nhàn tưởng tượng. Trước khi đến đây,

y đã xem xét kỹ lưỡng tình báo trong viện, thậm chí còn hỏi thăm tình hình biên

thùy phía tây ở chỗ Đại hoàng tử. Y nghĩ Thanh Châu chỉ là một thành trì biên

giới hoang vắng, giống như một doanh trại quân đội nghiêm ngặt. Nhưng không

ngờ khi vào thành, những ngoài binh lính tuần tra thì nhiều nhất là... thương

nhân.

Những thương nhân giống Phạm Nhàn, vội vã bước đi trên những con phố

còn lại ở Thanh Châu, hối hả đi đổi lấy giấy thông hành ra biên giới, hô to

mướn người khuân vác, cẩn thận nhìn chòng chọc hàng hóa mình mang tới. Tất

cả khiến Thanh Châu thiếu đi vẻ khắc nghiệt của biên thành, thay vào đó là

không khí náo nhiệt và mùi vị của tiền bạc.

Phạm Nhàn vốn tưởng triều đình thiết lập châu ở đây chủ yếu mang tính

tượng trưng, Thanh Châu chắc chắn rất nhỏ và khô cằn. Nhưng thật bất ngờ, nơi

đây lại mang chút không khí của Tô Châu. Y ngồi trên càng xe, mỉm cười nhìn

cảnh tượng trước mắt, không biết phải nói sao.

Sự thịnh vượng kỳ lạ của Thanh Châu cũng không thể tách rời khỏi Phạm

Nhàn. Trong thành nhỏ, đám thương nhân dũng cảm tiến vào thảo nguyên phần

lớn đến từ Giang Nam. Triều đình Khánh Quốc vẫn cấm buôn bán với người

Hồ, nhưng ba năm trước Phạm Nhàn tâu lên bệ hạ âm thầm nới lỏng quy định

này.

Muối, sắt, lương thực tất nhiên nghiêm cấm bán cho người Hồ, nhưng

những thứ đồ xa xỉ như trang sức, hương liệu, rượu cồn thì bán cho chúng thì có

hại gì? Một là có thể mang lại thu nhập không nhỏ cho triều đình, bởi vương

công quý tộc người Hồ nắm giữ chín phần mười tài sản bộ lạc rất ưa thích

những thứ này. Hai là có thể dễ dàng phái người làm nội ứng trên thảo nguyên.

Năm ấy Phạm Nhàn nhắm vào điểm này, nhưng không tự mình đến Thanh

Châu nên thực sự không ngờ một ý tưởng của mình lại khiến Thanh Châu phát

triển nhanh đến thế chỉ trong vài năm, vượt quá tưởng tượng của y.

Xem ra chỉ cần đổi những món đồ rẻ tiền là có thể kiếm được ngọc thạch,

ngựa giống, chăn lông của người Hồ. Lợi nhuận lớn đến vậy thật sự khiến các

thương nhân Khánh Quốc phấn khích, sẵn sàng mạo hiểm xông vào thảo

nguyên buôn bán dù hai bên vẫn đang giao chiến.

Câu nói của Mác thật đúng, Phạm Nhàn nghĩ thầm, quyết định đã được

nhiều người đồng hành che chở như vậy, hay là cứ tới thảo nguyên đi.

Binh lính biên phòng Thanh Châu kiểm tra các thương nhân rất nghiêm

ngặt, dù họ ra sức nhét hối lộ vào tay các giáo quan nhưng vẫn không thể đi

nhanh hơn được. Đoàn người Phạm Nhàn đợi cả buổi ở cửa thành mà vẫn khó

di chuyển.

Mặt trời mùa thu trên thảo nguyên treo giữa không trung, rực rỡ một màu

trắng, không mang lại nhiệt lượng nhưng khiến tâm trạng mọi người dần bực

bội.

Thanh Châu quá đặc biệt, là thành phố hy hữu tạo thành từ binh lính và

thương nhân. Tâm trạng binh lính càng bực bội thì thái độ với thương nhân càng

tệ. Tuy thương nhân cũng bực bội nhưng chỉ biết cúi đầu nịnh nọt.

Cho đến hôm nay, binh lính Tây Đại doanh vẫn không hiểu tại sao triều đình

lại cho phép lũ thương nhân tham lam xuyên qua Thanh Châu vào thảo nguyên,

đi lấy lòng kẻ thù người Hồ. Chúng vừa phát văn thư vừa nguyền rủa trong

lòng, hy vọng những kẻ kiếm tiền không màng tính mạng kia chết trên thảo

nguyên dưới tên mũi tên của người Hồ, đừng bao giờ trở về.

Bên ngoài cửa thành, vài quan viên Giám Sát viện mặc áo choàng màu đen

ngồi cạnh các giáo quan, cùng giám sát việc kiểm tra hàng hóa. Phạm Nhàn liếc

mắt ra hiệu cho Mộc Phong Nhi, Mộc Phong Nhi lập tức hiểu ý đại nhân, bắt

đầu bí mật tiếp xúc với những đồng liêu ấy.

Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi thứ, Phạm Nhàn không kiên nhẫn đợi trong

đoàn xe nữa, nhảy xuống, phủi bụi trên mông rồi dẫn một thuộc hạ đóng giả đầy

tớ đi vào Thanh Châu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play