Thẩm Khanh hơi ngượng, ngoảnh đầu nhìn về phía Hoàng thượng, vừa hay thấy ngài tùy ý đặt quyển sách sang một bên, giọng trầm thấp vang lên:
“Có oán trẫm chăng?”

Nàng giật mình, trong lòng thầm nghĩ: “Trời đất, ai dám oán cơ chứ?” Nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ ngơ ngác, rồi như vừa hiểu ra, lộ vẻ kinh hoảng: “Thần thiếp không dám.”

Hoàng thượng thấy nàng chẳng rõ mình hỏi gì, liền khẽ nhếch môi cười:
“Là không dám, hay là không có?”

“…” Đề tài này không chịu buông phải không?

Thẩm Khanh biết rõ tính tình ngài khó đoán, bèn đáp khéo: “Hôm qua thần thiếp có chút sợ, tưởng bị bệ hạ ghét bỏ. Nhưng nay lại được triệu kiến, thần thiếp đã hiểu rõ.”

“Hiểu rõ điều gì?”

Nàng mím môi, ánh mắt sáng rỡ:
“Thần thiếp hiểu rằng, bệ hạ không phải cố ý lạnh nhạt, mà là hôm qua thật sự có việc.”

Hoàng thượng nhìn nàng vui vẻ, dung nhan càng thêm rực rỡ. Hắn khẽ nheo mắt, giọng trầm thấp:
“Ngồi dậy đi.”

“Thần thiếp…” cái gì cũng chưa mặc a!

Hiên Viên Linh chỉ lẳng lặng nhìn.

Thẩm Khanh thầm nghĩ, chết tiệt, hoàng đế thật là biết trêu chọc!

Nàng cảm thấy xấu hổ, đôi răng ngà khẽ cắn, ánh mắt long lanh, mặt ửng đỏ, nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy. Vừa ngồi lên, tấm chăn trên người tự nhiên trượt xuống. Thẩm Khanh cẩn thận liếc nhìn hắn một cái.

Hiên Viên Linh khẽ nhếch cằm: "Cởi áo cho trẫm."

Thẩm Khanh không phải không thấy phản ứng của Hiên Viên Linh, dù gì hai người cũng ở gần nhau như vậy, hắn cũng đã có phản ứng rồi, đã thế mà còn giả bộ thản nhiên bắt nàng cởi áo?

Được thôi, hắn muốn diễn, nàng theo.

Nàng cắn môi, tay run run tháo từng khuy áo. Mỗi lần gỡ xong một nút, liền thở phào như vừa vượt cửa ải.

Thoạt đầu Hiên Viên Linh chỉ định ngắm nàng khi ngồi dậy. Ai dè dáng ngọc phơi bày, trắng nõn khiến mắt hắn lóa, hơi thở rối loạn. Thế mà nàng còn nhẩn nha, một khuy áo cũng loay hoay cả buổi.

Cố ý trêu chọc hắn sao?

Hiên Viên Linh cố nén cơn nóng bừng, cúi đầu nhìn nàng, lại thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Thẩm Khanh đã nhạt đi nhiều, giờ nàng đang chăm chú nhìn chiếc nút thắt trên áo hắn. Nút trên cùng nàng không thể cởi ra được, đang loay hoay vật lộn với nó.

Vốn dĩ là vẻ đẹp quyến rũ, lại trở nên có chút ngây thơ.

Cơn nóng bừng của Hiên Viên Linh dịu đi một chút, hắn nhận ra Thẩm Khanh không cố ý trêu chọc mình.Quả thật Thẩm Khanh cố tình làm vậy, nàng cố ý cởi nút áo chậm lại, đàn ông mà, thứ dễ dàng có được thì không dễ nhớ.

Nàng muốn Hiên Viên Linh phải kiên nhẫn một chút để nhớ kỹ hơn chứ không phải muốn chết, chỉ cần làm chậm vừa phải là được.

Cuối cùng, khi khuy áo được tháo hết, nàng vui vẻ báo:
“Tháo xong rồi.”

Câu nói ngây ngây lại khiến người ta không chịu nổi.

Hiên Viên Linh đã gặp qua không ít mỹ nhân, trước khi lên ngôi đã từng gần gũi nhiều người, thậm chí đã có vài đứa con rồi, nhưng một người tuyệt sắc mê hoặc lòng người như Thẩm Khanh, đây là lần đầu tiên hắn gặp.

Cơn nóng bừng trong lòng cuối cùng cũng bốc lên.

Hoàng thượng nhìn nàng, lòng dậy sóng, liền gọi: “Lại đây.”

Thẩm Khanh thầm nghĩ, cẩu hoàng đế này, rõ ràng hừng hực rồi còn muốn ta chủ động dâng lên? Giả tạo cũng giỏi thật

Đêm nay nàng đến đã quyết tâm, lần thị tẩm đầu tiên đã gặp trục trặc, lần này không thể để sai sót nữa, nếu không nàng làm sao sống nổi trong hậu cung này?

Hôm nay nàng đến là để quyến rũ người, hắn cho cơ hội, nàng cứ thế mà diễn..

Vẻ mặt ngượng ngùng đã biến mất trên mặt Thẩm Khanh lại xuất hiện trở lại, nàng chậm chạp tiến lại gần. Phải nói là, tên hoàng đế này, nhân phẩm nhìn không ra sao, nhìn như một kẻ tra nam, nhưng thân hình và dung mạo thì thực sự rất tốt.

Thẩm Khanh hành động chậm chạp, nếu chỉ chậm thôi sẽ rất nhàm chán, tự nhiên sẽ làm giảm hứng thú.

Nàng động tác chậm rãi, song chẳng có quy củ, tay nhỏ lung tung, càng làm Hiên Viên Linh mất kiên nhẫn. Cuối cùng, hắn đè nàng xuống.Điều này không chỉ không làm mất hứng, mà ngược lại còn khơi dậy sự khao khát trong Hiên Viên Linh, khiến vẻ mặt bình tĩnh của hắn không thể duy trì được nữa. Thấy Thẩm Khanh chậm chạp không biết bước tiếp theo là gì, hắn đột ngột đè nàng xuống.

Đầu Thẩm Khanh đập mạnh xuống tấm chăn bông, trong lòng mơ màng hiện lên một câu: "Đấy, giả tạo đi, nhịn không nổi nữa chứ gì?"

Sau một hồi lâu, mây tan mưa tạnh, Thẩm Khanh nằm đó. Hiên Viên Linh định gọi người dâng nước, vừa nhìn nàng một cái, yết hầu hắn lại lên xuống.

Hắn lật người, một lần nữa đè nàng xuống.

Thẩm Khanh không ngờ hắn lại muốn nữa, nàng run rẩy khẽ thở dốc một tiếng.

"Im miệng!" Giọng nói đó đầy vẻ yêu kiều, có thể làm hồn người bay đi.

Thẩm Khanh: "..." Ta điên mất.

Thế này mà có thể nhịn được sao? Nhưng hắn đã ra lệnh, nàng không thể không nhịn.

Không nhịn được thì làm sao? Nàng đưa tay tự bịt miệng mình.

Nhất thời không còn tiếng động nào, còn Hiên Viên Linh trong lòng lại cảm thấy khó chịu, sau đó đột nhiên nảy sinh chút ý nghĩ xấu xa.

Không lâu sau, tay nàng bịt miệng cũng run lên, miệng tự nhiên không thể bịt kín được nữa.

Những tiếng r*n rỉ mê người đó lại vang lên.

Hiên Viên Linh có chút mất kiểm soát, không thể dừng lại được.

Thẩm Khanh cũng bị hắn ép đến cùng, thực sự điên rồi, bảo nàng im miệng là hắn, ép nàng lên tiếng đầy hưng phấn cũng là hắn. Hắn muốn thả lỏng bản thân phải không? Được, vậy thì cứ thả lỏng đi.

Hiên Viên Linh vốn dĩ đã không chịu nổi khi nghe giọng của nàng, giờ lại để Thẩm Khanh không theo lẽ thường mà thả lỏng bản thân.

Đây quả là một yêu tinh sống, đến để hút xương tủy của người ta!

Giày vò nhau rất lâu, lần này Thẩm Khanh thực sự không còn chút sức lực nào. Bên kia Hiên Viên Linh trực tiếp gọi nước, hắn tùy ý khoác áo lên người rồi xuống giường. Bình thường hắn có thói quen không quan tâm đến người trên giường, nhưng lần này lại quay đầu nhìn lại.

Thẩm Khanh tội nghiệp cố gắng chống người dậy, trên thân thể đầy những vết tím đỏ, trông thật thảm hại.

Nàng cảm thấy những gì tiểu thuyết viết là thật, thực sự giống như bị tháo dỡ rồi lắp ráp lại vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play