Diệp Miên thấy thái độ biết lỗi của Tiêu Lệ thì rất vừa lòng, nhẹ nhàng nói: "Vậy ta về trước, ngươi ăn cơm ngon miệng"
"Ở lại, cùng trẫm dùng bữa."
"A, ta không ở lại đâu?" Diệp Miên hơi do dự, ghé sát tai Tiêu Lệ thì thầm: "Ta là đại yêu quái lợi hại lắm, không cần ăn cơm đâu."
Tiêu Lệ không để ý tới y, chỉ liếc Tô Thừa Ân một cái. Tô Thừa Ân lập tức hiểu ý, vội vàng đi ra ngoài truyền ngự thiện.
Theo tiếng hô của Tô tổng quản, từng món ăn quý giá được các tiểu thái giám mang vào như nước chảy mây trôi.
Tuy rằng Tiêu Lệ từ lúc lên ngôi đến nay luôn yêu cầu trong cung phải tiết kiệm, nhưng ngự thiện vẫn bày đầy cả một bàn.
Củ mài anh đào màu hồng thuận, nấm Khẩu Bắc hầm gà béo vàng óng, thịt dê hầm phủ một lớp ớt cay đỏ tươi, canh vịt bát bảo nóng hổi... Tất cả hòa quyện tạo thành một mùi hương phức tạp mà vô cùng lôi cuốn, xộc thẳng vào mũi Diệp Miên.
Một cây mắc cỡ bé nhỏ ở núi Chiêu Diêu ngày ngày chỉ biết hứng gió uống sương làm sao từng thấy qua những món ngon chốn nhân gian như thế này. Đôi mắt y lập tức trợn tròn, cái mũi không ngừng hít hà.
Tiêu Lệ cười như không cười liếc Diệp Miên một cái, không phản ứng. Hắn thong thả cầm đũa, gắp một miếng anh đào, rồi đưa tay ra hiệu cho Tô Thừa Ân múc một chén canh vịt, ăn thử hai miếng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play