Bước chân càng đi xa, sự im lặng càng đè nặng. Lâm Vô Dạ bắt đầu thấy cổ họng khô khốc, không chỉ vì khát nước, mà còn vì nỗi sợ bị bỏ lại một mình trong cái thành phố trống rỗng này.
Rồi anh nghe thấy tiếng động.
Không lớn, chỉ là tiếng gì đó sột soạt, như vật nặng kéo lê trên mặt đường. Nhưng trong không gian chết chóc này, nó vang lên rõ ràng đến mức tim anh giật thót. Anh lập tức nép vào một cột đèn, nín thở.
Một bóng người xuất hiện ở góc phố. Là một cô gái, khoảng hai mươi, tóc buộc cao, quần áo hơi xộc xệch. Cô cũng hoảng loạn, vừa chạy vừa ngoái nhìn sau lưng.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Cô gái mở miệng trước:
“Có… có người khác sao?”
Lâm Vô Dạ thở phào, cảm giác được cứu sống. Anh bước ra khỏi chỗ nấp, gật đầu.
Chưa kịp nói thêm, lại có hai bóng người khác xuất hiện từ hướng khác: một gã đàn ông lực lưỡng và một thanh niên gầy gò. Cả bốn đứng nhìn nhau, bối rối, ngập ngừng như những kẻ lạc trong mê cung, cuối cùng vẫn tiến lại gần, cố vớt vát chút an toàn từ việc có đồng loại.
Trong cuộc trao đổi vội vã, mọi người đều giống nhau: không ai biết tại sao lại ở đây, tỉnh dậy đã thấy thành phố này.
Nhưng trong lúc họ nói, Lâm Vô Dạ nhận ra một điều kỳ lạ.
Anh nhìn gã đàn ông lực lưỡng: gã hay vung tay, giọng to, nhưng mắt lại chớp liên tục - dấu hiệu lo lắng. Người như vậy dễ bị đe dọa mà cũng dễ bị thuyết phục.
Anh liếc sang thanh niên gầy gò: cậu ta lắp bắp, liên tục liếc nhìn mọi người, rõ ràng thiếu tự tin.
Còn cô gái… giọng bình tĩnh hơn, mắt sáng, dường như tỉnh táo hơn hai người kia.
Dễ bị thao túng.
Từ ngữ ấy thoáng qua đầu anh, lạnh lẽo như kim châm. Anh chợt giật mình.
“Tại sao… mình lại nghĩ vậy?” - Vô Dạ khẽ tự hỏi. Đây là lúc nên mừng vì gặp đồng loại, vì không còn một mình nữa. Nhưng tại sao trong khoảnh khắc ấy, ý niệm đầu tiên của anh lại là cách kiểm soát bọn họ?
Anh cảm thấy lạnh gáy, buộc mình phải rời mắt đi.
Hắn để tránh suy nghĩ này thì nói :
“Tôi là Lâm Vô Dạ, 19 tuổi, người Sơn Đông, là một...... học sinh đại học. Vậy xin hỏi..... mọi người xưng hô thế nào?”
Người đàn ông lực lưỡng lên tiếng, giọng anh ta khàn, đanh thép:
“Tôi là Trương Khải Quân, 32 tuổi, người Bắc Kinh, là bảo vệ”
Cô gái đứng cạnh nói với giọng chọc ghẹo:
“Chị đây hơn nhóc 3 tuổi nhé Tiểu Dạ, chị tên Lâm Dao, gọi chị là Dao Dao là được”
Người đàn ông gầy gò lúc này mới nói, giọng khá run lộ rõ vẻ lo sợ:
“Tôi...là Chu Hạo Nhiên, 2....20 tuổi, quê ở Tứ Xuyên, là một thợ sửa điện thoại”
Trong vô thức, Lâm Vô Dạ nhìn Chu Hạo Nhiên lâu hơn bình thường, một suy nghĩ lóe qua:
“Anh ta...nói dối”
Hắn lờ qua chuyện này rồi hỏi:
“Bây giờ chúng ta nên tìm một thứ gì đó để ăn uống, nơi này có lẽ sẽ có tiệm tạp hóa hay thứ gì đó tương tự”
Ba người kia đều gật đầu và thế là cả ba người đi cùng nhau tìm một nơi để nghỉ chân và ăn uống. Con đường dẫn họ đến một tòa nhà quen thuộc. Mặt kính phủ bụi mờ, bên trong tối om. Khi tiến lại gần, mọi người mới nhận ra đó là một siêu thị.
Trên cánh cửa kính trượt, dán ngang một tấm băng rôn đỏ chói. Còn rất mới, trên băng rôn ghi dòng chữ lớn:
“Khai trương hoành tráng – ngày 29/2/2025.”
Không ai nói gì ngay lập tức. Cả bốn người chỉ đứng nhìn. Tim Vô Dạ đập mạnh trong lồng ngực. Hắn khẽ nhẩm:
“… 29 tháng 2, ngày này.... vốn không tồn tại trong năm 2025.
Lâm Dao hít một hơi:
“Không đúng lắm, tại sao lại là 29 tháng 2, năm 2025 có phải năm nhuận đâu”
Trương Khải Quân nói:
“Tạm thời đừng quan tâm nó, vào trong tìm đồ ăn trước đi”
Chỉ trong một khoảng khắc, Lâm Vô Dạ nhận thấy trong mắt Chu Hạo Nhiên một sự trống rỗng kì lạ rồi biến mất. Chu Hạo Nhiên nói với giọng hơi run:
“Chúng ta....có nên vào không, lỡ như.....”
Khải Quân bước đến trước cửa, tay đặt lên cặp quần, rồi giơ tay ra nhìn bàn tay trống rỗng rồi dùng tay mở cửa. Lâm Vô Dạ để ý thấy, khẽ lạnh sống lưng:
“Anh ta....thật sự là bảo vệ sao, hành động đó....là hành động rút súng”
Anh tự trấn an bản thân:
“không, tư thế đó thì có lẽ anh ta là cảnh sát hoặc người trong quân đội”
Mọi người cũng bước vào siêu thị, vừa bước vào, siêu thị sáng đèn, xung quanh mọi thứ mới toanh nhưng vì sự trống vắng nên tạo ra một bầu không khí vô cùng kì lạ. Lâm Vô Dạ quan sát xung quanh thì thấy một chỗ trong siêu thị không được sáng đèn:
“Chỗ đó.... là lối lên tầng hai”
Khi hắn đang quan sát và suy nghĩ, Lâm Dao cầm chai nước đi đến chô hắn:
“Cái này là của em, Tiểu Dạ.”
Hắn nhận lấy chai nước, đi ra kệ lấy 2 cái bánh mì rồi đi ra cửa. Chữ trên băng rôn đã thay đổi:
“Khai trương hoành tráng – ngày 28/2/2025”
Hắn suy nghĩ, hơi ngạc nhiên:
“nó.... thay đổi rồi”
Trong khi mọi người đang ăn thì có động đất nhưng kì lạ thay mọi thứ trong siêu thị không sụp đổ hay di chuyển, nó chỉ rung lắc cùng với tòa nhà. Trương Khải Quân túm lấy cổ áo Chu Hạo Nhiên rồi nói lớn:
“Ra Ngoài Mau!”
Lúc này cả nhóm chạy ra khỏi siêu thị, chưa kịp hoàn hồn thì nhìn thấy một tia sáng đỏ chiếu thẳng lên bầu trời. Toàn bộ mọi người sững lại nhìn về phía tia sáng đỏ.