Đêm muộn.

Lâm Vô Dạ ngồi trong căn phòng trọ chật hẹp, ánh sáng xanh lờ mờ từ màn hình laptop hắt lên gương mặt tái nhợt. Tiếng gõ bàn phím vang đều, khô khốc như kim loại va vào nhau. Trên màn hình là những hàng dữ liệu hỗn loạn, những giả thuyết, những bài toán mà chẳng ai quan tâm ngoài hắn.

Trong căn phòng ấy, chỉ có tiếng quạt máy quay lạch cạch, và đôi mắt hắn - đen, sâu, không một tia sáng.

Lâm Vô Dạ không phải kẻ khác biệt. Hắn chẳng phải thiên tài, cũng chẳng phải kẻ điên. Chỉ là một người bình thường… chỉ nhiều hơn chút kiến thức, và sự bình tĩnh không hợp lứa tuổi. Người khác xem những định lý, nghịch lý chỉ để qua môn. Còn hắn, lại nghiền ngẫm chúng như thứ gì đó… cứu rỗi chính mình.

Đêm nay, hắn lần lại một cuốn sổ cũ. Trong đó, những mẩu ghi chép nguệch ngoạc:

-Nghịch lý Kẻ nói dối.

-Định lý Russell.

-Mô hình trò chơi tù nhân.

Hắn khẽ cười, cười nhạt. Không có niềm vui, chỉ như một thói quen.

Rồi… điện tắt.

Không phải mất điện bình thường. Toàn bộ khu phố chìm vào bóng tối, nhưng không có tiếng kêu, không có tiếng động cơ xe, không có chó sủa, không có bước chân người. Chỉ một màu đen hoàn toàn, nuốt trọn thế giới.

Khoảnh khắc ấy, Lâm Vô Dạ đứng dậy, tim đập nhanh hơn một nhịp. Nhưng thay vì gọi điện, hắn… lặng im.

Trong đầu hắn thoáng qua một ý nghĩ kỳ quái:

“Nếu đây không phải là sự cố… thì là một thử nghiệm.”

Cửa sổ bật mở. Một cơn gió lạnh thổi vào. Và khi hắn mở mắt ra lần nữa - thế giới đã đổi khác.
Âm thanh đầu tiên Lâm Vô Dạ nghe được khi mở mắt là… sự im lặng.

Không có tiếng động cơ, không có tiếng người nói chuyện, thậm chí cả gió cũng không thổi. Anh ngồi dậy, hít một hơi, không khí lạnh buốt và khô, giống như đang đứng trong một phòng trưng bày khổng lồ.

Con đường trước mặt kéo dài thẳng tắp. Nhà cửa hai bên ngay ngắn, cửa kính phản chiếu ánh sáng trắng nhạt từ bầu trời mờ đục.
Không bóng người. Không dấu hiệu sự sống.

“Đây… là đâu?” – giọng anh khản đặc, nhưng vang vọng như thể cả thành phố rỗng tuếch chỉ còn mình anh.

Anh bước đi vài bước, giày va vào nền gạch tạo nên âm thanh khô khốc. Mỗi tiếng bước chân vang lên, tim anh lại đập nhanh hơn. Cảm giác như có ai đó đang theo dõi từ trên cao, từ những ô cửa kính đen ngòm, nhưng quay lại thì vẫn chỉ thấy mình.

Anh thử gõ vào cánh cửa gần đó. Không phản ứng. Kính không nứt, âm thanh bị nuốt chửng. Như thể nơi này không tuân theo bất kỳ quy luật vật lý nào anh biết.

Anh dừng lại, ép bản thân hít sâu, ép não phải vận hành thay vì run rẩy.
Từng mảnh kiến thức trong đầu tự động bật ra:

Không có gió : hệ kín.

Không tiếng động : hoặc không người, hoặc âm thanh bị triệt tiêu.

Không dấu hiệu sự sống : hoặc đây không phải thành phố thật, hoặc đã bị “dọn sạch”.

Những suy luận chẳng giúp anh yên tâm hơn, nhưng ít nhất giữ anh tỉnh táo.

Anh đi thêm vài dãy nhà. Vẫn vậy.
Chỉ đến khi đến một ngã tư, anh mới nhận ra một điều bất thường:
Bóng đèn đường bên trái đang sáng, đổ bóng về bên phải. Nhưng cùng lúc đó, ánh sáng từ bầu trời trắng cũng chiếu xuống… đổ bóng theo hướng ngược lại.

Hai nguồn sáng. Hai cái bóng.

Lâm Vô Dạ đứng chết lặng.
Trong tiềm thức, từng dây thần kinh réo gào: Không đúng, có gì đó cực kỳ sai.

Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời. Trắng đục. Không thấy mặt trời. Không thấy mây. Giống như một bức tranh được kéo dài vô tận.

Một nỗi sợ bản năng len vào tim, nhưng anh nuốt xuống, thì thầm với chính mình:

“Nếu sợ hãi không giúp ta thoát khỏi đây… thì ta chỉ còn cách quan sát nhiều hơn.”

Và anh bắt đầu đi tiếp, một mình trong thành phố im lặng, với hai cái bóng kéo dài trên mặt đất, như hai con mắt vô hình luôn bám theo từng bước chân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play