Giang Nhung cứ đứng đó, cao lớn ngọc lập, đặc biệt nổi bật. Lưng anh thẳng tắp. Từ dáng đứng và cách đi của anh, có thể thấy được sự kiêu ngạo trong xương cốt.
Nhìn thấy anh, Tô Yến Đình thắt chặt lòng mình lại một cái, rồi ngay lập tức thoải mái buông lỏng.
Anh đã nghe được bao nhiêu, điều đó có còn quan trọng nữa đâu?
Tô Yến Đình nhìn về phía Tô Ngọc Đình: “Sau này cô tự lo cho bản thân đi. Đừng vội vàng đến làm trò cười cho tôi. Bằng không tôi thấy một lần, tôi sẽ cười nhạo cô một lần.”
Dứt lời, Tô Yến Đình chủ động đi về phía trước, đi đến bên cạnh Giang Nhung, khoác tay anh. Cô không quay đầu lại nhìn Tô Ngọc Đình lấy một lần.
Tô Ngọc Đình đứng lại tại chỗ, mặt lúc xanh lúc trắng lúc đỏ. Trong đầu cô ta ầm ầm vang lên. Từ khoảnh khắc nhìn thấy Giang Nhung, cô ta cảm thấy bản thân lẽ ra phải vui vẻ.
Đó là Giang Nhung. Anh ấy hẳn đã nghe thấy những lời thô tục của Tô Yến Đình. Nào là “hố phân”, “nhà xí”… Nói ra những lời ghê tởm, hung hăng như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play