Lưu Quế Lan trong lòng tính toán tỉ mỉ chi tiêu của gia đình họ Giang. Không tính thì không biết, tính rồi mới giật mình. Cô Tô Yến Đình này đúng là đồ đàn bà phá của. Nghe nói nhà họ đủ các loại đồ điện. Chưa kể đến việc cô ta chỉ lo làm đẹp cho bản thân, ngày nào quần áo cũng không trùng lặp, lại còn tỉ mỉ trang điểm cho hai đứa con gái nhỏ, đủ loại giày da, váy hoa... Đúng là phí tiền lên người lũ con gái.
"Quần áo trẻ con mặc được mấy ngày chứ? Mua nhiều váy thế, lớn chút là mặc không vừa, phí biết bao nhiêu tiền."
"Lão Tiền này, ông nói xem nhà Phó chính ủy Giang có bao nhiêu tiền tiết kiệm? Đừng nhìn bên ngoài hào nhoáng, có khi trong ví sạch trơn, chẳng có gì đâu... Lấy phải người đàn bà phá của, cho con cái gì cũng mua."
"Nhà cô ta chỉ có một thằng con trai, lại đẻ thêm hai đứa 'đồ lỗ vốn', mà còn tiêu nhiều tiền lên 'đồ lỗ vốn' như vậy, cô ta không thấy phí hoài sao!"
Mặc dù Lưu Quế Lan là phụ nữ, nhưng cô ta nói hai từ "đồ lỗ vốn" một cách rất tự nhiên. Ở quê cô ta, người ta vẫn thường nói như vậy. Giờ cô ta có một cậu con trai là Ngọc Bảo, sau này còn phải tuân theo kế hoạch hóa gia đình, thế nên con dâu sau này nhất định không được sinh "đồ lỗ vốn" cho con trai cô ta.
Lưu Quế Lan giờ đã mang tâm thái của một bà mẹ chồng. Về mặt tinh thần, cô ta không phải là một người phụ nữ đơn thuần, mà chỉ nghĩ cho con trai mình.
Mặc dù cô ta chỉ có một con trai, nhưng cô ta chưa từng sinh ra "đồ lỗ vốn" để người khác coi thường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play