Tình cảnh bên trong cánh cửa hiện ra không sót một chút nào. Mộc Ngôn nhìn thấy, hai mắt hơi mở to, tay nhỏ bé không kìm được che lấy miệng, cố gắng nén tiếng khóc, sợ sẽ làm phiền người bên trong.
Nước mắt không tiếng động chảy dài trên má, khiến ai nhìn thấy cũng phải đau lòng.
"A Thần..." Mộc Ngôn khẽ gọi một tiếng, nhưng hai chân lại không thể bước thêm nửa bước.
Chỉ thấy trên giường, người nằm đó toàn thân trên dưới chi chít những vết thương. Có vết thậm chí sâu đến tận xương, vẫn còn rỉ máu ra ngoài. Thật không một từ nào có thể diễn tả hết được sự thảm khốc này.
“Tam tẩu, anh đừng lo lắng, đều là vết thương ngoài da thôi. Nếu ở Tinh Cầu Trung Ương, thật ra chỉ cần vài tiếng là Tam ca sẽ hồi phục hoàn toàn. Điều kiện y tế ở đây tuy lạc hậu, cần nhiều thời gian hơn, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu.” Tưởng Tuyết Tịch vội vàng trấn an Mộc Ngôn.
Thế nhưng, dù biết tình hình là như vậy, nhìn Tưởng Thần Hi toàn thân không có một chỗ lành lặn, Mộc Ngôn vẫn đau lòng khôn xiết.
Biết thế này, lẽ ra họ đã không vào rừng. Rõ ràng biết khu rừng nguy hiểm đến thế, tại sao cậu còn muốn đi đến đó chứ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play