Có lẽ vì Tưởng Thần Hi và Mộc Ngôn lùi về phía sau đã chọc giận con dã thú, đột nhiên, nó gầm lên một tiếng, bụi cỏ chuyển động càng nhanh hơn.
“Mộc Mộc, chạy!” Tưởng Thần Hi nắm tay nhỏ của Mộc Ngôn, dùng tốc độ nhanh nhất kéo cậu chạy về phía sau.
Lúc này, con dã thú kia cũng hoàn toàn lộ ra ngoài. Thân hình cao lớn gần hai mét, dài bốn mét. Miệng khổng lồ há to, lộ ra hàm răng sắc nhọn. Có thể dự đoán, nếu bị nó cắn một ngụm, chắc chắn sẽ đứt cả thịt lẫn xương.
Tưởng Thần Hi liếc nhìn phía sau, ánh mắt trở nên càng thêm u ám, sâu thẳm, giống như một hố đen nhỏ, không thấy đáy.
Đừng nhìn thân hình dã thú khổng lồ, nhưng hành động lại vô cùng linh hoạt, tốc độ cũng rất nhanh. Khoảng cách giữa nó và Tưởng Thần Hi ngày càng thu hẹp.
Tưởng Thần Hi cắn chặt răng, liếc nhìn Mộc Ngôn đang thở dốc, mặt đỏ bừng vì nghẹn, trái tim cũng đập dồn dập.
Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì họ cũng sẽ bị dã thú đuổi kịp. Đến lúc đó…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play