Mục Yên Nhiên không trả lời lời của nhân viên hướng dẫn, mà quay sang nhìn Tưởng Thần Hi và Mộc Ngôn, vẻ mặt ghét bỏ vô cùng rõ ràng, cứ như ở chung một cửa hàng với họ là một sự sỉ nhục vậy.
“Không có tiền còn dám đến tiệm này, gần đây đúng là thể loại gì cũng tự cho mình là quan trọng. Mau đuổi họ ra ngoài, không khí đều bị họ làm ô nhiễm rồi.” Mục Yên Nhiên cau mày, kiêu ngạo nói. Khuôn mặt nhỏ vốn thanh tú vì biểu cảm trên mặt mà trở nên có chút vặn vẹo.
“Vâng, chúng tôi sẽ đuổi họ đi ngay đây.” Nhân viên hướng dẫn lập tức ân cần đáp.
Mộc Ngôn siết chặt bàn tay nhỏ đang nắm lấy tay Tưởng Thần Hi, có chút lo lắng những người đó thật sự sẽ tới đuổi họ đi. Cậu chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy.
Trong khi đó, ánh mắt lạnh băng của Tưởng Thần Hi dừng lại trên người nữ nhân viên đang tiến đến, khiến cô ta sợ đến cứng người, không dám bước thêm một bước nào, thậm chí cơ thể còn khẽ run rẩy dưới cái nhìn lạnh lẽo và u ám của anh.
“Ngươi… các ngươi… mau… nhanh rời đi… chỗ này… nếu không… ta, ta gọi… bảo an…” Nhân viên hướng dẫn nói lắp bắp mới miễn cưỡng nói được một câu trọn vẹn. Nhưng nếu bảo cô ta lặp lại lần thứ hai, cô ta thật sự không có cái gan đó.
“Lưu… chị Lưu, làm vậy không hay đâu ạ. Dù sao họ cũng là khách, nếu giám đốc biết chúng ta đuổi khách hàng đi, chắc chắn ông ấy sẽ tức giận.” Một nam sinh gầy gò nãy giờ vẫn trốn trong góc lấy hết can đảm bước ra nói, nhưng ánh mắt lại không dám đối diện với chị Lưu kia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT