Tại nước Đông Thăng, năm Thiên Võ nguyên niên, tháng ba.
Phủ tri châu đất Dực Châu.
"Khụ khụ." Cơn ho không dứt kéo Hạ Miểu ra khỏi giấc mộng, nàng ngồi dậy, còn chưa kịp định thần lại đã được một vòng tay ôm chặt.
Người đang ôm nàng, giọng đã nghẹn ngào gần như không thốt nên lời: "Miểu Miểu của nương, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi, ngươi muốn lấy mạng của nương sao?"
"Nương?" Dù giọng nói nghẹn ngào, Hạ Miểu vẫn nhận ra đây là người mẫu thân đã yêu thương mình bao năm qua.
Nhưng... chẳng phải nàng đã chết rồi sao? Chết vào mùa đông năm Thiên Võ thứ năm, tại Lý phủ. Lẽ nào đây là một giấc mơ? Hồn ma cũng có thể mơ ư?
Hốc mắt Hạ Miểu dần đỏ hoe, nàng ôm chặt lấy người trước mặt. "Nương, nương..." Nàng gọi một tiếng lại một tiếng, vạt áo người kia đã thấm đẫm nước mắt.
Cảm nhận được lồng ngực đã ướt một mảng, Hạ phu nhân dịu dàng nói: "Nếu ngươi thật sự không nỡ rời xa Lý Dĩ Án, vậy chúng ta sẽ không từ hôn nữa, nương nhất định sẽ tìm cách cho ngươi gả vào nhà đó."
"Không, ta không gả." Hạ Miểu đột ngột ngẩng đầu, quả quyết nói. Dẫu đây là mộng, nàng cũng sẽ không bao giờ gả cho hắn lần nữa.
Hạ phu nhân không ngờ sẽ có ngày mình lại sững sờ khi nhìn ngắm dung mạo của chính nữ nhi mình.
Khi gương mặt ấy ngẩng lên từ trong lòng bà, bà gần như quên cả thở. Ngũ quan không một nét nào không đẹp, tinh xảo tuyệt diễm, khiến tất cả những người có mặt trong phòng đều ngẩn ngơ.
Lẽ nào tiên nữ trên trời đã đầu thai vào bụng bà? Nữ nhi của bà sao lại có thể trổ mã xinh đẹp đến nhường này. Hạ phu nhân sững sờ trong giây lát, chỉ cảm thấy nữ nhi của mình quả thực đã khôn lớn rồi.
Lúc này, đôi mắt trong veo sâu thẳm của nàng tiên nữ ấy hoe đỏ, ngấn lệ, khiến Hạ phu nhân và các nha hoàn trong phòng đau lòng khôn xiết. Dù cho nàng muốn hái trăng trên trời, lẽ nào lại không thể cho nàng sao? Huống hồ chỉ là một nam nhân?
Hạ Miểu nhận ra, đây không phải là mơ, mà là nàng đã được sống lại? Thời gian đã quay ngược? Chính là để nàng không lặp lại vết xe đổ!
Hạ Miểu khẽ trầm tư, đoán rằng đây hẳn là tháng ba năm Thiên Võ nguyên niên, là ngày nàng tỉnh lại sau khi rơi xuống nước. Chỉ là ở kiếp trước, phụ mẫu vì thương xót, vì tính kế cho nàng mà cố gắng níu giữ hôn ước. Nhưng nàng sẽ không phạm phải sự ngu ngốc ấy nữa, người ta không thể vấp ngã hai lần trên cùng một con đường.
Đời trước, Hạ Miểu và đích tôn út của Công Bộ Thượng thư Lý gia là Lý Dĩ Án đã có hôn ước từ nhỏ, hai nhà vốn có quan hệ thông gia tốt đẹp.
Từ khi biết chuyện, nàng đã biết Lý Dĩ Án là lang quân tương lai của mình. Mỗi dịp lễ tết, Lý gia đều gửi đến những món đồ mới lạ của kinh thành, những vật nhỏ của nữ nhi gia, luôn khiến nàng vừa thẹn thùng lại vừa vui mừng. Bao năm qua, người trong viện nàng vẫn thường báo tin từ Lý phủ, nha hoàn lớn lên cùng nàng có khi còn trêu ghẹo đôi câu.
Khi ấy, nàng cứ ngỡ mình sẽ thuận theo lẽ tự nhiên mà gả cho Lý Dĩ Án, cho đến khi nhận được một bức thư do chính tay hắn viết. Dù hai nhà có hôn ước đã lâu, Lý Dĩ Án cũng rất ít khi viết thư cho nàng. Nhận được thư, nàng đã e lệ vui mừng biết bao nhiêu thì khi đọc xong lại đau thương tuyệt vọng bấy nhiêu.
Trong thư, Lý Dĩ Án nói hắn đã gặp được một nữ tử kinh tài tuyệt diễm, nàng ấy tài hoa xuất chúng, phẩm hạnh cao khiết, chính là tri kỷ của hắn. Thư không một chữ nhắc đến từ hôn, nhưng câu nào cũng là muốn từ hôn.
Hạ Miểu đau khổ đến mức khóc ngất đi, phụ mẫu cũng vì thế mà đọc được thư. Phụ thân lập tức gửi thư chất vấn Lý gia, mẫu thân thì ở bên an ủi khi nàng tỉnh lại, rằng Lý Dĩ Án này không cần cũng chẳng sao, kẻ bất nghĩa, ham mê nữ sắc, không phải là lương duyên, nhất định sẽ tìm cho nàng nam tử tốt nhất thế gian này.
Nhưng Hạ Miểu của đời trước một câu cũng không nghe lọt tai. Đó là người mà nàng vẫn luôn xem là hôn phu, là bậc tài tử nổi danh khắp nước Đông Thăng, được ví như bậc phong lưu thời nay, Lý Dĩ Án.
Lúc đó trong lòng nàng cố chấp, sớm đã nhận định Lý Dĩ Án là của mình, ai nói cũng không nghe, nhất quyết không chịu từ hôn.
Sau khi phụ thân gửi thư đến Lý gia, Lý Dĩ Án dứt khoát thừa nhận và kiên quyết muốn hủy hôn. Lý phu nhân vốn hết mực cưng chiều đứa con út cũng đồng thuận, cùng con trai thuyết phục Lý thượng thư và Lý lão phu nhân.
Lý phu nhân gửi thư tạ lỗi, nói rằng duyên phận giữa hai đứa trẻ nông cạn. Thư nói lỗi là do lang quân nhà bà, ít ngày nữa sẽ đích thân đến cửa thương lượng, đối ngoại có thể nói là bát tự của hai đứa trẻ không hợp, nguyện sẽ bồi thường hậu lễ. Trong thư còn nói Lý gia nguyện xem nàng như nữ nhi mà yêu thương, bất luận thế nào, hai nhà vẫn là bằng hữu tri kỷ.
Hạ Miểu không muốn cứ thế từ hôn, thậm chí còn lấy cái chết ra để ép buộc. Sau khi nàng rơi xuống nước, cuối cùng phụ mẫu vì quá thương con, đối mặt với lời cầu xin của nàng mà thỏa hiệp.
Ngày Lý phu nhân đến hủy hôn, người mẹ cao ngạo cả một đời của nàng, lại vì đứa nữ nhi không biết tranh đấu này mà phải cúi đầu trước mặt người ta. Sau một hồi lâu dàn xếp, hứa hẹn đủ điều, hôn ước mới được giữ lại. Rõ ràng là Lý phủ thất tín, vậy mà chỉ vì nàng lại khiến phụ mẫu phải chịu người ta xem nhẹ.
Vài ngày sau, huynh trưởng đang nhậm chức ở kinh thành trở về, trách mắng nàng một trận rồi khuyên nàng từ hôn.
Từ miệng huynh trưởng, nàng mới biết đến Giang Tuyết Vi, vị đại tài nữ đã viết nên câu thơ "Chỉ nguyện người trường cửu, nghìn dặm cùng thuyền quyên", người mỹ nhân được ví như "đóa phù dung vươn khỏi nước trong, vẻ đẹp tự nhiên không cần trang điểm". Nàng ấy cũng chính là người trong lòng của Lý Dĩ Án. Dù huynh trưởng không nói, nàng vẫn nhạy cảm nhận ra trong lời nói của huynh ấy ẩn chứa sự tán thưởng, dẫu chỉ là xuất phát từ sự ngưỡng mộ tài hoa, cũng không thể phủ nhận là có hảo cảm.
Trong khoảnh khắc ấy, nàng nghĩ đến vị huynh trưởng trong ngày sinh nhật mình chỉ vì bận công vụ mà gửi quà về. Nhưng vì nữ tử mình ngưỡng mộ, công vụ có là gì? Hai năm mới gặp lại, huynh ấy lại khuyên nàng từ hôn. Thật nực cười.
Ha, vị hôn phu và huynh trưởng của nàng đều cùng thích một nữ tử, một người đòi hủy hôn, một người khuyên nàng hủy hôn. Vậy còn nàng thì sao? Đáng bị tổn thương đến thế sao?
Huynh trưởng nói, một người lòng đã có người khác, lại muốn từ hôn thì không cần phải níu kéo làm gì, chi bằng dứt khoát buông tay để giữ lại thể diện cho nữ nhi nhà thế gia. Nàng không nghe lọt sự quan tâm trong lời nói của huynh ấy, chỉ cảm thấy mình bị chính người thân phản bội. Nói gì mà Lý Dĩ Án lòng đã có người khác, có thành thân cũng sẽ không hạnh phúc. Nàng không cần và cũng sẽ không bao giờ trở thành kẻ mỉm cười chúc phúc trong câu chuyện của người khác!
Hạ Miểu ôm lấy suy nghĩ rằng nếu ta không vui, vậy thì mọi người hãy cùng chìm trong đau khổ, quyết không từ hôn. Chẳng ngờ, chỉ một năm sau đã có tin Giang Tuyết Vi thành thân, phu quân là thế tử của Lạc Bắc Hầu. Hóa ra cả nàng và Lý Dĩ Án đều là kẻ đơn phương, hóa ra đó cũng chỉ là một mối tương tư của riêng hắn mà thôi.
Giang Tuyết Vi thành thân. Hôn sự của nàng và Lý Dĩ Án dường như cũng thuận theo lẽ đó mà được định ngày. Cho đến trước lúc lên kiệu hoa, Hạ Miểu vẫn còn mờ mịt, lẽ nào cứ thế gả đi, gả cho một người đàn ông gần như chưa từng gặp mặt, trong lòng lại có người khác? Lên kiệu hoa rồi, nàng cũng chỉ đành tự an ủi mình, rằng chỉ cần chân thành, sắt đá cũng phải mềm lòng.
Đêm tân hôn, Lý Dĩ Án ở lại thư phòng. Ngày hôm sau, hắn để lại thư rồi bỏ đi du học, khiến nàng trở thành trò cười cho cả nước Đông Thăng.
Hạ Miểu hiểu rằng nàng đến cả cơ hội để sưởi ấm trái tim hắn cũng không có. Lý Dĩ Án đã đổ hết nguyên do vuột mất người trong lòng lên đầu nàng. Cũng phải thôi, một đại tài nữ nức tiếng gần xa, có biết bao kẻ theo đuổi, sao có thể để mắt đến một nam nhân đã có hôn ước. Thân thiết hơn một chút cũng là tự rước lấy tai tiếng.
Suốt ba năm, Lý Dĩ Án chỉ có thư từ gửi về nhà.
Ba năm ấy, mẹ chồng thì oán nàng khiến con trai bà có nhà không về, các chị em dâu gặp mặt thường xuyên châm chọc mỉa mai, hạ nhân thì gần như công khai bàn tán. Nàng không hủy hôn phần nhiều là vì không muốn bị người khác chê cười, nhưng lại sớm đã thành trò cười, ai cũng có thể xem thường.
Mẫu thân ban đầu còn đến khuyên nàng hòa ly, nàng quật cường không chịu, sau này bà cũng dần không nhắc tới nữa.
Hạ Miểu không phải không hối hận, chỉ vì một phút nóng giận mà đánh cược cả một đời. Nhưng đã đi đến nước này, nàng làm sao còn có thể quay đầu?
Ba năm uất kết trong lòng, nàng thường xuyên đau ốm, cộng thêm thân thể vốn đã suy nhược sau lần rơi xuống nước, cho dù cuối cùng có nghĩ thông suốt, muốn buông tha cho nhau, thì thân thể cũng đã suy sụp.
Mùa đông năm Thiên Võ thứ tám, bệnh liệt trên giường, Hạ Miểu chỉ cảm thấy có lỗi với phụ mẫu, thề rằng kiếp sau sẽ không bao giờ để họ phải phiền lòng nữa.
Không ngờ nhắm mắt rồi mở mắt, đã đến được kiếp sau, trở về đúng ngày nàng rơi xuống nước rồi tỉnh lại. Hoặc cũng có thể đây là giấc mộng Trang Sinh đến để cảnh báo nàng. Đời này, nàng sẽ ngoan ngoãn từ hôn, để xem Lý Dĩ Án kia không có nàng, liệu có ôm được mỹ nhân về hay không.