[ Kia chỉ bạch điểu tự do, mạnh mẽ, nó có được hơn người trí tuệ. 】

___________

Nửa giờ trước.

Thiên Mâu cưỡi tinh thuyền thành công tiến vào Adra Tinh bên ngoài, nhưng lúc này, nguồn năng lượng dịch đã chẳng còn bao nhiêu, không thể chống đỡ đến khi hạ cánh. Nhìn thấy bọn họ sắp biến thành rác vũ trụ, Thiên Mâu đã mặc xong toàn bộ hộ cụ, hỏi:

“Vi phạm quy định hạn chế quyền điều khiển, tín hiệu lại cắt đứt với Tinh Võng… tất cả những thao tác này chẳng phải đều để đến được Odin sao? Mà bây giờ năng lượng sắp cạn kiệt, chúng ta vẫn còn ở ngoài Edela.”

“Noah, mày đã tính sai rồi.”

“Số liệu cũng không phải lúc nào cũng tuyệt đối chuẩn xác.”

Trên thị trường không có trí tuệ nhân tạo nào mạnh mẽ như Noah. Thiên Mâu từng thắc mắc, rốt cuộc nó được tạo ra bằng cách nào.

Trước khi tách khỏi Tinh Võng, cậu có thử tra cứu loại tinh thuyền cùng kích cỡ này, và phát hiện một điều thú vị —— những chiếc tương tự đều được trang bị một trí năng khác, chứ không hề có cái tên “Noah” tồn tại trong hồ sơ công khai.

【 Noah không tính sai. 】

【 Người điều khiển, chuẩn bị sẵn sàng. Đang tiến hành rớt xuống. 】

Trên màn hình, các chỉ số lần lượt tắt đi, tinh thuyền dốc cạn giọt năng lượng cuối cùng để tăng tốc.

“Mày đang làm gì vậy?” Thiên Mâu kéo chặt dù nhảy, chất vấn.

【 Vui lòng tiến vào khoang thoát hiểm. 】

【 Tiến trình giải thể tinh thuyền đang diễn ra… 】

【 Theo thống kê, dùng chính thân thuyền làm nhiên liệu có thể đạt được mục tiêu cuối cùng. 】

—— Đến Odin.

Có lẽ thấy Thiên Mâu phản ứng quá chậm, hệ thống khởi động chế độ cưỡng chế, trực tiếp nhét cậu vào khoang thoát hiểm.

 

Cách khoang thoát hiểm có một cửa sổ pha lê nhỏ, qua đó Thiên Mâu chứng kiến toàn bộ quá trình Noah thi hành nhiệm vụ.

Khi tinh thuyền tiến vào tầng khí quyển Adra, nó bắn ra khoang thoát hiểm, biến thành một “thiên thạch” lao xuống. Thân khoang bị ngọn lửa nuốt trọn, xuyên mây để lại vệt sáng, khéo léo che giấu dấu vết.

Ban ngày, sao băng rơi xuống.

“Noah, nhiệm vụ đầu tiên của mày khiến tao mất cả một chiếc tinh thuyền.”

Giữa tầng trời cao hàng ngàn mét, Thiên Mâu mặt không chút biểu cảm, gỡ bỏ hai chiếc dù khẩn cấp mang trên người.

“Đồng thời, mày cũng không bảo đảm được an toàn tính mạng cho tao ”

【……】

Giảng một chuyện cười đi.

Con tinh thuyền trí năng thiếu não, chỉ để giành lấy gói dùng thử miễn phí mà lấy chính mình làm nhiên liệu, hóa thành sao băng rơi xuống; cầu khoang thoát hiểm kịp thời bắn ra nhưng vẫn không chịu nổi lực kéo quá mạnh, cuối cùng nổ tung;

Người điều khiển xui xẻo liên tục mất đi cả thuyền lẫn khoang, may mắn trên người vẫn đeo hai chiếc dù, nhưng khi mở ra thì vận mệnh lại trêu ngươi —— cả hai đều là hàng lỗi.

Tiếng rạn nứt rất khẽ bị gió che khuất, nhưng vì sát bên tứ chi, Thiên Mâu vẫn cảm nhận rõ chấn động —— bộ dụng cụ an toàn mang trên người cũng xuất hiện vết nứt.

“Noah, trên tinh thuyền không có nổi một thứ hoàn hảo sao?” Gió mạnh vặn xoắn giọng nói, nhưng vẫn truyền thẳng về trung tâm xử lý tin tức của Noah.

Cuối cùng nhận ra chính mình đã gây họa, trí năng kia có chút chột dạ đáp:

【…… Tôi đã báo cáo sự cố lần này, đồng thời căn cứ tình hình mà tiến hành bồi thường. 】

【 Bảo hiểm đã có hiệu lực, xin ngài kịp thời nhận tiền. 】

Thiên Mâu bắt được mấu chốt: “Người thụ hưởng bảo hiểm là ai?” Rõ ràng chưa từng nhớ mình mua loại bảo hiểm này.

【 Cha ngài, Fabian · Ghana. 】

Giọng Noah trở nên thấp hẳn đi.

Fabian.

“Rất tốt.” Thiên Mâu hít sâu một hơi, ghi nhớ món “quà lớn” mà Fabian gửi tặng.

Không biết đã rơi bao lâu, xung quanh cuối cùng cũng hiện ra công trình kiến trúc. Thiên Mâu hiểu, lúc này chính là thời khắc phải tự cứu.

Cậu xoay người giữa không trung, tay bắn nút không gian, dây cáp lao đi chuẩn xác móc vào vòng quỹ đạo cao tầng của cảng vũ trụ. Móng vuốt khóa chặt, cánh tay quấn dây nhiều vòng, mượn lực từng chút một mà giảm tốc rơi.

Toàn thân cậu căng chặt theo nhịp rung của sợi dây, đợi đến khi kiểm soát được thân thể mới khởi động giày bay mini, thêm một tầng ổn định. Dây cáp tự động thu hồi, Thiên Mâu thả thêm đoạn dài, mượn lực xoay người lộn mèo rồi đáp xuống đất.

Nhưng động năng quá lớn, cậu vẫn bị trượt dài trên mặt đất, tia lửa tĩnh điện xẹt ra theo vết cọ. Trong mắt người ngoài, cảnh tượng ấy có lẽ vừa thảm vừa buồn cười.

Dù vậy, ít ra cũng an toàn.

Thiên Mâu vừa đứng dậy thì mới nhận ra cảng vũ trụ đang tổ chức một nghi lễ gì đó. Cậu rơi xuống ngay chính giữa buổi lễ, hiện tại ánh mắt toàn trường đều đổ dồn về phía mình.

Cậu vừa phá hỏng nghi thức sao? Sẽ đắc tội quyền quý nào đây?

Khóe mắt lướt qua, thấy tiêu chí xa hoa của phi thuyền hoàng thất, động tác Thiên Mâu khựng lại một nhịp rất nhỏ rồi lập tức khôi phục như không có gì. Cậu bình thản tháo bỏ mặt nạ hư hại.

Một mái tóc bạc trắng tung xõa, dưới ánh mặt trời phản chiếu vầng sáng nhàn nhạt. Gương mặt cực kỳ tinh xảo, làn da trắng quá mức lại càng khiến cậu thêm khí chất lạnh lùng, tách biệt thế giới.

—— một thiếu niên tuyệt mỹ.

Người ta nhìn thấy cậu, trong lòng chỉ có thể bật ra nhận định như thế.

Còn bản thân cậu, hiển nhiên lại không nghĩ như vậy.

 

Trong đầu nhanh chóng tiếp nhận, phân tích tin tức từ hiện trường cảng vũ trụ, cuối cùng Thiên Mâu chuẩn xác khóa chặt vào mục tiêu mình chọn. Cậu ôm lấy hộ cụ, bước thẳng đến trước mặt Irio, giọng yếu ớt nhưng vẫn giữ lễ nghi, ân cần tự giới thiệu:

" Anh họ, tôi là Thiên Mâu, con của Fabian Ghana thuộc chi thứ tư.”

“Như anh thấy, tôi vừa gặp ám sát.”

【 Ám sát! 】

Những người có thính giác nhạy bén lập tức nắm bắt được hai chữ mấu chốt, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu càng thêm nóng rực. Bát quái vốn là thiên tính của loài người, ngay cả khi bước vào văn minh tinh tế cũng không thay đổi được bản năng ăn dưa này.

“Ám sát?” Irio Ghana nhẩm lại hai chữ ấy, nhìn “em họ” trước mắt hơi chật vật, nhưng thần sắc vẫn thản nhiên. Vừa đưa thanh khiết cầu, vừa trấn an, vừa hỏi ngược:

“Ý cậu là, chuyến đi này xảy ra sự cố… không phải ngoài ý muốn?”

Trong lúc trò chuyện, ánh mắt Irio khẽ đảo qua đám người có ý định tiến sát hơn. Chỉ bằng khí thế quyền uy trên người anh, những ánh mắt tò mò kia lập tức thu lại quá nửa, khung cảnh ồn ào liền yên tĩnh đi nhiều.

Irio Ghana – thành viên cốt cán của AS, người thừa kế chắc chắn của tập đoàn tài phiệt Ghana, cấp gien 3S đỉnh cấp Alpha, là sinh viên đặc quyền không thể động đến của Đại học Odin.

Thiên Mâu nhận lấy thanh khiết cầu, bóp nát, để năng lượng thanh tẩy lan ra, trong nháy mắt mọi vết máu bẩn đều biến mất. Cậu thẳng thắn đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Irio, đáp gọn:

“Đúng vậy.”

“Mười tiếng trước, khi điều khiển tinh thuyền MK-C407, tôi gặp phải bão thiên thạch. Trí năng của thuyền không hề cảnh báo hay né tránh.”

“Ba tiếng trước, tôi thoát ra khỏi khu vực đó. Kiểm tra thuyền mới phát hiện trí năng đã che giấu tình trạng năng lượng không đủ.”

“Một tiếng trước, tín hiệu liên lạc liên tục bị gián đoạn, trí năng kháng lệnh, tinh thuyền bị giải thể, thiết bị thoát hiểm cũng hư hỏng. Từng chi tiết đều chứng minh một điều —— tất cả là có sắp đặt từ trước. Có người muốn tôi chết ngay trước khi đặt chân vào Odin.”

Nói dứt lời, máu đỏ tươi từ cổ tay Thiên Mâu theo lực buông lỏng mà rơi xuống, từng giọt, từng giọt đập vào mặt đất. Không có bảo hộ che chắn, chấn động ấy vẫn khiến một Alpha cấp D như cậu tổn thương nghiêm trọng. Những vết thương bị lớp đồng phục đen che khuất cuối cùng cũng dần bị phát hiện.

Như thể chỉ đến lúc máu chảy ướt lạnh mới nhận ra cơn đau, Thiên Mâu khẽ run đầu ngón tay, bàn tay siết chặt lại để che giấu.

“Trong tinh thuyền hẳn vẫn còn hộp đen ghi lại bằng chứng. Nếu không có, tôi vừa hay còn giữ một bản sao lưu.”

“Anh họ, xin anh thay tôi giữ gìn tôn nghiêm của Ghana.”

 

Thiên Mâu khuôn mặt vẫn còn chút non nớt, âm sắc lạnh lẽo quanh người như quấn lấy vài phần mong đợi khó gọi thành lời.

Thành viên mới của Ghana khao khát có được sự che chở từ anh, Irio liếc qua liền hiểu được ẩn ý bên trong.

Đây là một đứa trẻ thông minh, biết lúc nào nên giữ lại tin tức mấu chốt, có thể từ cục diện chắc chắn chết thoát ra, sống sót để đứng trước mặt anh. Chẳng trách gia chủ lại sẵn sàng thêm cho cậu một suất nhập học.

Dù tuổi tác và trải nghiệm còn hạn chế, trên người Thiên Mâu vẫn mang theo vài phần ngây thơ, nhưng đời sống ở Odin sẽ nhanh chóng rửa sạch sự trong sáng đó thôi.

Irio nhìn cậu, gật gù như suy tư điều gì, rồi gọi nhân viên y tế đến, giọng ôn hòa trấn an người em họ:

“Đương nhiên, Ghana sẽ không để con cháu của mình vô cớ gặp phải sự việc ác ý thế này. Thiên Mâu, cứ yên tâm chữa thương, anh sẽ thay em đòi lại công bằng.”

Anh ra hiệu “dừng lại”, học sinh hội cùng bộ phận tác phong cũng lập tức lui xuống.

Irio chú ý tới đôi mắt xanh thẳm của Thiên Mâu sáng rực lên, dưới bầu trời quang đãng, ánh mắt ấy giống như mặt hồ gợn sóng lấp lánh.

Nhân viên y tế xử lý sơ vết thương trên người cậu. Vải băng trắng vòng quanh cánh tay từng lớp, che đi những mảng da thịt bị dây thừng siết đến nứt toác dữ tợn. Một lúc sau, vết thương được băng bó lại, ẩn dưới lớp áo đen.

“Rơi từ trên cao xuống không phải chuyện nhỏ. Cho dù là Alpha cũng không thể lơ là. Cụ thể vẫn cần đến phòng y tế để kiểm tra kỹ càng hơn.”

Nhân viên y tế báo cáo với Irio.

Anh gật đầu tỏ ý hiểu, rồi nhìn Thiên Mâu:

“Em đi cùng bọn họ đến đó đi.”

“Trên mặt đất còn máu…”

Chú ý rời khỏi Irio, Thiên Mâu ngồi xuống, lấy từ không gian nút ra một bình nước, chuẩn bị tự mình rửa sạch.

Irio ngăn lại động tác đó:

“Việc làm sạch không cần em bận tâm. Sẽ có máy móc xử lý.”

“Được.” Nắp nước đã mở, cuối cùng vẫn bị đổ xuống vệt máu đang dần thẫm lại, nhanh chóng loãng ra.

“Ưm…” Thanh niên tóc bạc đứng dậy, ngón tay còn dính nước vuốt nhẹ thái dương, giọng có chút mệt mỏi: “Vừa rồi thất thần, đầu óc không theo kịp…”

Irio thản nhiên liếc qua vệt máu đã biến mất, chỉ buông một câu:

“Không sao.”

 

Hắn dừng tầm mắt ở quy trình thao tác của máy móc cắt thiên thạch phế tích, chờ nhân viên liên quan sửa sang lại dữ liệu trong hộp đen.

---

“Hoàng tỷ, cậu ấy là ai?” Ngũ hoàng tử chỉ vào thanh niên tóc bạc đang trò chuyện cùng người thừa kế tập đoàn Ghana, mở miệng hỏi.

“Một bạn học bình thường thôi.” Tam hoàng nữ nhạt nhẽo trả lời, nàng không có ấn tượng gì về người kia, tự nhiên thấy không đáng nhớ, không cần tốn tâm tư. Là hoàng thất, nàng chú ý đến những phương diện khác. Nàng thuận tiện nhắc nhở Ngũ hoàng tử:

“Cậu ta vừa rồi phá hỏng nghi thức chào đón của em.”

“Không sao, thoạt nhìn không giống cố ý.” Lemuel tính tình ôn hoà, lại không phải loại người không nói lý, khí độ cơ bản này cậu vẫn có.

Tam hoàng nữ liếc nhìn em mình một cái, cũng không nói thêm gì nữa. Nếu nhân vật chính không để ý, chuyện này liền xem như gió thoảng mây bay mà bỏ qua.

Chờ đến khi thân ảnh Thiên Mâu theo y tá chữa trị rời đi dần nhỏ lại, Ngũ hoàng tử mới thu hồi tầm mắt, tò mò hỏi:

“Cậu ấy nói cậu ấy bị mưu sát? Giờ việc ám sát quý tộc đã nghiêm trọng đến mức này rồi sao? Trách không được mẫu thân chờ mãi đến khi em thành niên mới đồng ý cho em rời Đế Tinh.”

“Quý tộc giai cấp vốn luôn ở trong vòng nguy hiểm, đó là sinh hoạt hằng ngày của bọn họ. Mà Đế Quốc, chỉ cần những kẻ đủ sức sống sót.” Isis kiên nhẫn giải thích.

Ngũ hoàng tử cái hiểu cái không, khẽ “À” một tiếng, rồi không để tâm đến chuyện này nữa.

---

【 Ban đầu, ngay cả những thợ săn ưu tú nhất cũng chẳng mấy ai để mắt đến bạch điểu. 】

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play