________
Tinh thuyền cao tốc bật chế độ tự động, xuyên qua tầng tinh vân rực rỡ. Qua lớp cửa sổ pha lê khổng lồ, những dải tinh hà lộng lẫy hiện ra, khiến bất cứ ai cũng phải lặng người chiêm ngưỡng.
Chàng thiếu niên điều khiển thuyền, Thiên Mâu · Ghana, chỉ tựa vào cửa sổ thưởng thức trong chốc lát. Bận rộn suốt mấy tháng qua, cậu nhanh chóng dời sự chú ý về chiếc quang não cá nhân vừa mở.
Giữa không trung, trên vòng sáng lam nhạt huyền phù, quyển 《Sổ tay chỉ dẫn tân sinh》 của Odin Đại học lướt qua trước mắt theo tốc độ đọc nhanh của cậu.
Odin Đại học – quý tộc học viện chính thống của Đế quốc Ares. Khác với danh tiếng vang dội bên ngoài, cái tên “Odin” gần như chỉ lưu truyền trong nội bộ tầng lớp quý tộc, giống như một món bảo vật được cất giữ riêng cho giới thượng lưu.
Đồng nghĩa, chỉ có giai cấp ấy mới có tư cách nộp đơn xin nhập học.
Nửa năm trước, để bước chân vào Odin, Thiên Mâu đã bắt đầu chuẩn bị.
Nhờ biểu hiện xuất sắc trong gia tộc, lại đúng độ tuổi thích hợp, cậu được gia chủ Ghana ưu ái ban cho một suất danh ngạch Odin trong năm nay.
“Cháu còn thích hợp với Odin hơn cả cha cháu” — Khi trao danh ngạch nhập học, gia chủ Ghana cảm khái nói.
Cha cậu, Fabian · Ghana, quả thực từng có quãng thời gian tu luyện trong Odin. Nhưng cụ thể thế nào, Thiên Mâu lại không rõ, mà Fabian cũng chẳng bao giờ buồn nhắc đến. Gia chủ Ghana đơn giản cũng không nói thêm, chỉ dặn dò vài điều cần chú ý, rồi để cậu rời đi.
Ngay lúc này, bầu trời trước mắt bỗng tối sầm lại. Thiên Mâu chợt cảm thấy điều gì, khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy—
—— Một khối thiên thạch khổng lồ bất ngờ áp sát, ngay sát bên cửa sổ chỗ Thiên Mâu đứng, như thể giây tiếp theo sẽ phá tan lớp pha lê mà lao vào khoang thuyền. Cậu nhìn rõ bề mặt gồ ghề, lồi lõm của nó, đồng thời phân tích trong đầu: với tốc độ hiện tại, chỉ một va chạm thôi cũng đủ tạo nên cú đánh hủy diệt.
Đồng tử Thiên Mâu khẽ co lại. Bằng bản năng của nhiều năm điều khiển tinh thuyền, cậu gần như bắn khỏi chỗ ngồi, tay nhanh như tên rời cung điều chỉnh cần truyền cảm, cưỡng ép đổi hướng.
“Phanh——!”
Tiếng va đập dữ dội truyền khắp khoang thuyền, thân thuyền chấn động dữ dội, cân bằng suýt mất kiểm soát, toàn bộ tinh thuyền lộn một vòng 180°. Âm thanh lanh lảnh của gốm sứ vỡ vang vọng qua hàng rào cách âm—đồ trong khu sinh hoạt bị quăng nát tan, nhưng giờ phút này chẳng ai bận tâm.
Thiên Mâu nắm chặt thanh trụ bên cạnh để ổn định thân thể, tay còn lại nhanh chóng thao tác trên bảng điều khiển. Động tác dứt khoát và chuẩn xác, cuối cùng tinh thuyền cũng dần khôi phục cân bằng.
Cậu trở lại ghế điều khiển, giọng lạnh lùng hạ lệnh:
“Chuyển sang chế độ thủ công toàn diện.”
Trí năng hệ thống cuối cùng cũng đáp lại:
【Mệnh lệnh đã sửa đổi.】
Chuyến đi lần này, xem ra không hề thuận lợi.
Điều tra thông tin cập nhật, Thiên Mâu mới hiểu được toàn bộ tình huống:
—— Một ngôi sao cách đây một ngàn năm ánh sáng vừa nổ tung, ảnh hưởng trực tiếp đến tuyến đường quá độ. Dữ liệu truyền về chậm trễ, khiến cậu đụng phải bão thiên thạch ngay trong hành trình.
Trước mắt, tinh thuyền đã lọt hẳn vào tâm bão, muốn thoát ra không hề dễ dàng. Đây là lúc buộc phải nghiêm túc.
“Mở mô phỏng tình hình thực tế.”
Ánh đèn trong khoang vụt tắt. Hình chiếu 3D màu lam hiện lên quanh Thiên Mâu, mật độ cao của bầy thiên thạch dựng thành lưới chắn. Cậu và tinh thuyền như hợp làm một, dốc sức tìm kiếm đường ra.
“Khởi động hạch mạch, xung lực toàn tải.”
Tinh thuyền rú lên, tốc độ tăng vọt, như viên đạn pháo xé toạc tầng đá dày đặc của thiên thạch bão.
“……”
Dưới những thao tác thuần thục của Thiên Mâu, bảy tiếng đồng hồ sau, tinh thuyền rốt cuộc thoát khỏi cơn bão thiên thạch.
Sau quãng thời gian dài tập trung cao độ, cơ thể cậu dần mỏi mệt. Mở liền mấy ống dịch dinh dưỡng, uống một hơi cạn sạch để bổ sung năng lượng, Thiên Mâu lại tiếp tục công tác kiểm tra.
“Khởi động chế độ tự kiểm toàn diện.”
Va chạm vừa rồi chắc chắn đã để lại tổn hao trong khoang, may mắn nhờ lớp cách ly an toàn nên hệ thống điều khiển không chịu ảnh hưởng quá lớn. Nhưng hiện giờ hiểm cảnh đã qua, càng cần kiểm tra cẩn thận.
Trí năng hệ thống nhanh chóng quét toàn bộ tinh thuyền, kết quả được chiếu ra thành hình ảnh 3D trước mắt.
Thiên Mâu vừa dọn mấy gói dịch dinh dưỡng trống rỗng, vừa hoạt động tay chân cho bớt tê cứng. Động tác chợt khựng lại. Cậu nhìn chằm chằm vào khoang dự trữ năng lượng——nguồn năng lượng dịch đã biến mất.
Sắc mặt lạnh xuống, Thiên Mâu lập tức chất vấn trí năng của tinh thuyền:
“Noah, tại sao không báo cáo việc nguồn năng lượng dự trữ bị mất?”
Đúng vậy, cú va chạm với thiên thạch đã làm khoang năng lượng tổn hại, nguồn dự trữ gần như bị cuốn đi. Lượng còn lại rõ ràng không đủ để bay đến tinh Adra, nơi Odin Đại học tọa lạc. Vậy mà trí năng lại cố tình che giấu sự thật.
Nó không giấu quá kỹ, chỉ đẩy dữ liệu sang vùng “xám” an toàn, nơi người điều khiển không chú ý sẽ dễ dàng bỏ qua. Nếu Thiên Mâu không kiểm tra kỹ, chắc chắn sẽ bị mắc bẫy.
Hai lần rồi.
Đầu tiên, bão thiên thạch không hề có cảnh báo trước.
Giờ lại đến chuyện nguồn năng lượng bị mất mà không thông báo.
Có kẻ đã động tay động chân vào con thuyền này.
【Căn cứ hệ thống tính toán, người điều khiển vẫn có thể hoàn thành mục tiêu —— đến được Odin.】
Cho nên, mất đi nguồn năng lượng dự trữ không tính là vấn đề. Tự nhiên cũng không cần báo cáo.
【Số liệu là tuyệt đối chính xác. Xin người điều khiển tín nhiệm vào dự đoán của Noah.】
Trí tuệ nhân tạo Noah trả lời với giọng điệu tràn ngập tự tin vào chính mình.
****
Trời quang mây tạnh, sáng sủa vạn dặm.
Giữa tầng không xanh thẳm, tại vũ trụ cảng, từng hàng phi hành khí đủ loại kiểu dáng lần lượt hạ xuống, đuôi máy phun ra từng dải sóng khí, ổn định giảm tốc rồi rơi xuống bệ đáp.
Trong số đó, một chiếc phi thuyền đặc biệt thu hút mọi ánh nhìn. Không phải vì dáng vẻ hoa lệ của nó – Odin Đại học chưa bao giờ thiếu những cơ giới khổng lồ xa xỉ được xây từ tinh tệ, có tiền là mua được, chẳng có gì đáng khoe. Cái khiến nó nổi bật chính là huy chương khắc trên thân: đóa tường vi phủ đầy gai quấn quanh thanh trường kiếm chĩa xuống, xuyên qua đĩa tròn, mảnh vỡ đen kịt bắn toé, ánh sáng mặt trời rọi lên càng thêm chói lóa.
Toái Liệt Nhật Thực.
Biểu tượng độc hữu của hoàng thất.
Một cặp song sinh điều khiển ghi hình cầu xuyên qua đám đông, tỉ mỉ quét lại cảnh tượng: hình ảnh, âm thanh, thậm chí cả bầu không khí xung quanh đều được lưu giữ.
“Hoàng thất năm nay cũng có người nhập học. Chính là đứa con duy nhất của Hoàng hậu đương nhiệm.”
“Bệ hạ còn chưa lập thái tử…”
“Vậy ngai vị sau này sẽ rơi vào tay ai?”
Anh em song sinh lắng nghe, liếc nhau, ánh mắt lóe lên tò mò. Quả thật, hoàng tử công chúa đều đã trưởng thành, cuộc tranh đoạt thái tử vị sớm muộn cũng bắt đầu. Mà học sinh Odin đồng trang lứa với họ, chỉ cần chưa tốt nghiệp, không ngoài dự đoán, đều sẽ bị cuốn vào cơn sóng gió này.
Thế nhưng hôm nay, Odin chưa bàn đến quyền lực. Chủ đề chính vẫn là lễ đón tân sinh. Ngũ hoàng tử – cùng những gương mặt năm nhất khác – mới là vai chính.
Dưới thao tác linh hoạt của hai anh em, ghi hình cầu lập tức lao về phía bệ đáp, kịp thời bắt trọn khoảnh khắc phi thuyền hoàng thất hạ xuống.
Cổng khoang mở ra. Đội kỵ sĩ mặc giáp nghiêm chỉnh dẫn đầu tiến xuống, chạy bước đều dàn hàng chỉnh tề hai bên thảm đỏ.
Sau đó, giữa vô vàn ánh nhìn, Ngũ hoàng tử chậm rãi bước ra.
Mái tóc nâu, đôi mắt lam, dung mạo dịu dàng.
Trên người cậu là bộ tiểu lễ phục, bước đi giữ đúng lễ nghi, từng cử chỉ đều trang trọng. Chỉ khi khuất khỏi ống kính, cậu mới thoáng nhảy nhót, vui vẻ tiến về bên cạnh Tam hoàng nữ đang đợi.
Toàn bộ quá trình lên sân khấu diễn ra vô cùng vững vàng, không xuất hiện bất kỳ sai sót nào.
Tuy rằng phần trình diễn nhìn chung khá quy củ, nhưng nhân vật chính được bảo hộ nghiêm ngặt lại chính là Ngũ hoàng tử – chuyện này vốn dĩ đã đủ hiếm thấy.
Song Tử ngồi trên lan can đá, trước mặt mở ra quầng sáng, vừa lựa chọn vừa cắt nối hình ảnh từ quả cầu ghi hình. Đột nhiên, như cảm giác được điều gì, cả hai đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trời tối sầm lại.
Ngay tại trung tâm thái dương xuất hiện một chấm đen. Chấm đen ấy trong tầm mắt mọi người ngày càng lớn, dần dần như muốn che lấp cả ánh sáng mặt trời.
Mấy tình nguyện viên phụ trách nghênh đón tân sinh ngạc nhiên kêu lên:
“Cái kia là gì vậy?”
“Thiên thạch!”
— Đúng vậy, thiên thạch đang lao thẳng xuống.
Song Tử lập tức điều khiển quả cầu ghi hình bay lên cao hơn, quét lại toàn cảnh phía trước.
Đám tình nguyện viên vẫn còn bàn tán:
“Hôm nay chẳng lẽ lại có mưa sao băng?”
“Cậu nằm mơ à?! Nhìn quỹ đạo đi, rơi xuống… chẳng phải ngay vũ trụ cảng sao?!”
“Trùng hợp thế cơ á?”
“Lá chắn đâu? Cơ giáp đâu? Gary đâu rồi? Nếu không chặn lại thì chúng ta bị chôn vùi cả lũ mất!!”
“Gary học trưởng ở kia kìa!”
Tiếng la hét khoa trương xen lẫn ánh mắt hả hê, rõ ràng chẳng khác nào xem trò vui.
Thiên thạch ập đến — khốc liệt.
Hệ thống giám sát thiên thể của Adra Tinh đã phán đoán sai, kết quả kiểm tra lại càng xác nhận: điểm rơi của thiên thạch quả thật chính là vũ trụ cảng.
Nghi thức đón tiếp náo nhiệt dành cho Ngũ hoàng tử bị cắt ngang. Người chịu trách nhiệm quản lý vũ trụ cảng – Gary, nhanh chóng và bình tĩnh sắp xếp mọi công tác, cuối cùng kịp thời mở ra lá chắn phòng hộ ngay trước khi thiên thạch rơi xuống.
Lá chắn hình bán cầu bao phủ toàn bộ vũ trụ cảng, dưới ánh mặt trời ẩn hiện những hoa văn lục giác lấp loáng.
Ngũ hoàng tử tò mò ló đầu ra nhìn chằm chằm lên khoảng không trên vũ trụ cảng. Bên cạnh, một thành viên của AS trấn an cậu: “Odin sẽ không để ngoài ý muốn xảy ra đâu, chúng ta rất an toàn.”
Ngũ hoàng tử chớp mắt, nghi ngờ hỏi:
“Vậy… thiên thạch kia có xuyên được phòng hộ tráo không?”
Thành viên AS hơi nhướng mày, bình thản trấn an:
“Điện hạ yên tâm, Gary sẽ xử lý ổn thỏa.”
Trong khi đó, Gary nhìn lên quầng sáng hiển thị kết quả báo cáo từ các bộ môn.
Một bên: kiểm tra thiên thể đối với vật thể vừa va chạm phòng hộ tráo.
【 Nguy hiểm cấp: D 】
— Không đáng lo.
Bên kia: quyền hạn tiến nhập cảng vũ trụ.
【 Thân phận nghiệm chứng: thông qua 】
— Vậy thì… không phải thiên thạch?
Hắn nhíu mày. Chẳng lẽ chỉ là một tên học sinh phá rối?
“Liên hệ Tác phong bộ.” Gary nhanh chóng ra lệnh cho trí năng.
Ở Odin, quyền quý tụ tập, mấy kẻ thích gây sự vốn chẳng hiếm. Nhưng hôm nay mà làm mất mặt hoàng thất thì không thể dễ dãi bỏ qua.
Sau khi chắc chắn nguy hiểm được loại trừ, Gary lập tức ra lệnh cho cơ giáp liệt đội:
“Rút về.”
Trong tiếng than thở thất vọng của đội cơ giáp, “thiên thạch” vẫn rơi xuống.
Khói bụi cuộn trào, mặt đất chấn động. Một lớn một nhỏ, hai khối vật thể nện xuống, âm thanh dội vang cả khu cảng.
Đợi máy xử lý quét sạch tro tàn, mọi người mới nhìn rõ.
Hai khối thiên thạch — một to, một nhỏ — nằm gọn trong bãi đỗ, chuẩn xác đến mức vừa chiếm đúng một ô trăm mét vuông, không hơn không kém.
Một chiếc ghi hình cầu theo sát thiên thạch rơi xuống, tận chức tận trách quay trọn quá trình. Còn chiếc thứ hai… biến mất không tung tích.
“Cái gì chứ? Chỉ có thế này thôi à?!”
“Đây chắc là cái hố thiên thạch nhỏ nhất lịch sử rồi…”
Tiếng phàn nàn lác đác vang lên.
Gary liếc mắt về phía đám tình nguyện viên, rồi không nói gì thêm.
Lúc này, có người báo cáo:
“Gary, dường như… không phải thiên thạch.”
Tro bụi tan dần. Một học sinh bước tới trước, chỉ vào đống phế tích.
Gary khẽ gật, xoay người nhìn về phía Ngũ hoàng tử, gọi to:
“Irio — đồ của nhà Ghana các cậu kìa!”
Irio · Ghana vốn tỏ vẻ không liên quan, nay đành thu liễm, bước ra khỏi đám người.
“Phi thuyền Ghana, nhìn từ chứng nhận thân phận tín hiệu, chắc là tân sinh năm nay của các người Ghana đưa tới.”
“Tên hình như là…”
“Thiên Mâu · Ghana.”
Irio thay Gary đọc ra, trong trí nhớ Ghana chỉ có một người như thế – nghe nói là con ngoài giá thú mới được dòng bên đưa về, hai người còn chưa từng gặp mặt.
“Có vẻ là thiên tai gây ra sự cố rơi tàu.” Am hiểu tinh tượng, Irio suy đoán: “Người đã chết chưa?”
“Chưa phát hiện tín hiệu gen tan biến, chắc là vẫn còn sống.”
Gary ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt khóa vào điểm đen đang lao thẳng xuống không trung.
“Tồn tại.”
“Chỉ là…” Hắn cau mày, “khó mà toàn thân vô sự đáp xuống.”
Không hề có bất kỳ biện pháp bảo hộ nào, tốc độ rơi lại nhanh đến mức cơ giáp còn chưa kịp phản ứng, bóng người kia đã nện thẳng xuống đất.
Trong tiếng hô hoảng loạn của đám tân sinh, thân ảnh rơi xuống mang theo quán tính khủng khiếp, thân thể hạ thấp trọng tâm, một đường trượt dài từ chỗ Ngũ hoàng tử xuống gần hố thiên thạch. Đế giày kim loại ma sát mặt đất tóe ra chùm tia lửa cao đến ngang người.
Thiên thạch bất ngờ giáng xuống, khói súng và ánh lửa đẩy hắn thành tiêu điểm toàn trường.
Thanh niên bị bao vây trong ánh nhìn, thân thể dẻo dai, chỉ hơi khom người rồi lại dứt khoát đứng thẳng, trong khói bụi vẽ nên một đường cung hoàn mỹ – vừa có lực đạo, vừa có mỹ cảm.
Tân sinh tháo mũ bảo hộ, hất ra mái tóc dài màu bạc, sải bước thong thả nhưng kiên định, đi thẳng đến trước mặt Irio. Ánh mắt hắn bình tĩnh, tự tin, nhả từng chữ:
“Anh họ, tôi là Thiên Mâu · Ghana, con trai của Fabian · Ghana, thuộc chi nhánh thứ tư.”
Ánh mắt thẳng tắp chạm vào Irio, giữa đám đông lạnh lùng tuyên bố:
“Như anh thấy đấy — tôi vừa bị mưu sát.”
“Răng rắc ——”
Âm thanh máy quay vang lên, thời khắc ấy được vĩnh viễn lưu lại.
【 Tự do như cánh chim, chào mừng bước vào Odin. 】