Yến Ninh lặng lẽ nằm trên giường.
Màn lụa buông rủ, ngoài kia hè sang rực rỡ, ánh dương chan hòa, vậy mà trong phòng lại lạnh lẽo như băng, dường như có tấm màn vô hình ngăn cách mọi oi nồng bên ngoài.
Nàng run khẽ vì rét, song chẳng để tâm, chỉ ngước mắt nhìn bức màn thạch lựu đã phai sắc trên cao. Đôi mắt đượm mờ, chẳng buồn hướng đến bóng dáng tuấn nhã đang đứng nơi mép giường.
Tiếng khóc nghẹn ngào của Phất Đông vang bên tai. Một giọt lệ lạnh lẽo từ khóe mắt nàng rơi xuống, thấm vào gối mềm.
“Thẩm Ngôn Khanh, bao giờ chàng mới cho thiếp hưu thư?” – giọng nàng khàn khàn mà bình thản, như thể hai chữ hưu thê chẳng còn quan trọng.
Nam tử trước mặt, công tử thế gia phong tư nhã nhặn, khoác cẩm y, bên hông đeo ngọc bội trong ngần, khí chất thanh quý. Trong tay chàng nâng chén sứ men xanh, ngón tay thon dài như ngọc càng làm chén men thêm phần tao nhã. Thuở ban đầu, dáng vẻ ấy từng khiến nàng ngẩn ngơ say đắm.
Giờ đây, nàng đã chẳng còn sức lực để nhìn, chỉ lặng im như tro nguội. Nơi gối ra khỏi chăn, lộ đôi tay gầy guộc đến xót lòng. Thế nhưng, dung nhan nàng vẫn thanh lệ như hoa sau mưa, yếu ớt mà khiến người ta chẳng khỏi dâng niềm thương tiếc.
Thẩm Ngôn Khanh lặng lẽ nhìn nàng, hồi lâu mới cúi xuống, bàn tay chạm nhẹ lên má. Da thịt từng mềm mại, giờ lạnh lẽo, nhợt nhạt.
“Yến Ninh, đừng nghĩ ngợi nhiều. Đã là phu thê, thì nên bên nhau cả đời.” Thấy nàng khẽ cười, chàng ngập ngừng giây lát, mới dịu giọng nói thêm: “Nàng nên tin ta.”
Tin sao?
Nàng bần thần nhớ lại năm ấy, khi chàng bất chấp tất cả, đến phủ Quốc công cầu thú nàng. Khi ấy, nàng đã từng vui sướng, đã từng tin tưởng. Thế nhưng…
Ba năm thành thân, chàng lại sủng ái cơ thiếp, để họ cười nói trước mặt, đem sự ân sủng làm nhục nàng. Chàng chưa từng chạm đến nàng, chỉ để nàng sống trong vắng lạnh, lấy cơ thiếp mà giẫm đạp lên tôn nghiêm chính thê.
Nay chàng lại nói muốn bên nhau cả đời. Nghe qua sao mà đáng sợ.
“Đại biểu tỷ của thiếp đã mất, mối hận của Cửu hoàng tử trắc phi cũng đã xong, các người đều như ý rồi.” Nàng yếu ớt nghiêng đầu tránh đi bàn tay chàng, giọng khẽ run run: “Nàng muốn đại biểu tỷ chết, muốn chàng chà đạp thiếp, thấy thiếp khổ sở mà hả dạ. Chàng đều thành toàn. Giờ thiếp chẳng còn giá trị gì, chi bằng chàng hưu thiếp, để thiếp trở về nhà.”
Giọng nói mềm mại, êm ái như tơ, nhưng từng lời lại thấm đẫm bi thương.
Thẩm Ngôn Khanh trầm mặc rất lâu, cuối cùng chỉ khẽ nói: “Đừng nghĩ nhiều. Sau này, chúng ta sẽ sống bình yên.”
Yến Ninh khẽ cười.
Nụ cười ấy nhạt nhòa, như sương tan trong gió sớm, đẹp đẽ mà buồn bã.
Bởi nàng biết rõ – đại biểu tỷ của nàng, đã chết trong tay bọn họ.