Sau khi từ mặt với bố mẹ, cô đã ngồi khóc rất nhiều, cũng đã suy nghĩ đến việc tự 4 nhưng đã tỉnh táo. Cô còn phải sống, còn phải có tương lai rộng mở. Vậy là cô quyết định sống thật vui vẻ để tận hưởng cuộc sống.
Trải qua biến cố gia đình xong, cô được chuyển vào ký túc xá nữ của trường.
Cô xách chiếc vali to, khó nhọc kéo vào trong phòng :
- Chào mọi người.
Một cô gái xinh đẹp trông có vẻ nhí nhảnh giúp cô xách vali, thân thiện nói :
- Chào cậu nha, bây giờ chúng mình là bạn cùng phòng nên hãy giúp đỡ nhau nhé!
Cô trả lời:
- Cảm ơn cậu!
Cô vui vẻ nở nụ cười trên môi. Từ bây giờ, cô sẽ đón lấy những ngày tháng tươi đẹp của tuổi trẻ.
“ Bịch bịch bịch ” - tiếng chạy vội vàng lên trong hành lang yên tĩnh.
“ Sao cậu không gọi tớ !!!!” - Hạ Ly gọi Trương Ngọc.
“ Tớ cũng muộn mà !!!” - Trương Ngọc hớt hải trả lời.
Bọn họ chạy đến cửa lớp học , giáo viên đang điểm danh trong đó.
“ Nhả Vy”
“ Có”.
“ Lâm Tuấn.”
“ Có.”
“ Hạ Ly”.
“ À…dạ…có.”
Cô ngước nhìn đến cửa lớp - nơi Hạ Ly và Trương Ngọc đang đứng.
“ Các em giỏi nhỉ.” - cô gằn giọng.
“ À…dạ..hôm nay…đồng hồ báo thức không kêu cô ạ!” - Trương Ngọc vội bao biện.
Cả lớp cười ồ lên.
“ Lần sau thì ra ngoài đứng nhá.” - Cô nhắc nhở.
“ Dạ.” - Cả hai đồng thanh trả lời.
Hai người vội chạy về chỗ trống tiếng cười của cả lớp, chỉ hận không có cái lỗ nào để chui xuống.
“ Trời ạ lúc ấy không biết nói gì luôn á!” - Trương Ngọc phàn nàn.
“ Rút kinh nghiệm vậy, từ giờ cài báo thức cẩn thận nghe.” - Hạ Ly tiếp lời.
“ Biết gòi mà…À mà xuống căn tin không? Nghe nói có nhiều ảnh đẹp trai lắm ấy.” - Trương Ngọc hỏi.
Hạ Ly trầm lặng, cô vẫn không biết mình có thể sống vui vẻ và hồn nhiên được không, trong cô vẫn dâng lên một nỗi sợ đàn ông dù chẳng hiểu vì sao, có lẽ việc bố mẹ ly hôn đã để lại cho cô bóng ma tâm lý quá lớn.
Nhưng cô muốn thay đổi, cô sẽ tận hưởng cuộc sống đại học này.
“ Được rồi” - cô trả lời ngập ngừng.
Vậy là Hạ Ly cùng Trương Ngọc cùng nhau xuống căn tin trường.
Cô nhấp một ngụm nước chanh vừa mua, cạn lời nhìn Trương Ngọc.
Trương Ngọc thì đang láo liên, mắt nhìn bốn phương tám hướng tia trái đẹp.
Cứ một lúc, cô ấy lại quay ra :
- Ê mày anh này được nè
- Anh này đẹp lắm
- Nhìn anh này OK nè…
Được một lúc , cô bắt đầu chán và quay sang cô bạn của mình:
- Mình đi về, ở đây chẳng có gì vui.
Cậu ấy trả lời:
- Cậu đi về trước đi.
Vậy là cô vội vàng đi về.
Cô chỉ là muốn trải nghiệm cuộc sống và chiều lòng Trương Ngọc thôi, cô thực sự rất sợ đàn ông.
Bỗng cô va vào một thứ gì đó, ngã xuống đất.
“ Cái gì vậy?” - Cô xoa đầu, vội nhặt ly nước chanh lên.
“ Cô gái à, đi phải nhìn đường chứ.” - Một cánh tay đưa ra, dừng lại trước mặt cô.