Tiếng xe cộ vẫn ồn ào trên đường, từng chiếc xe nối đuôi nhau đi qua đi lại tấp nập. Giữa khung cảnh đường phố ồn ào như thế, có một cô gái nhỏ đang đứng phía cửa sổ theo dõi. Cô ấy là Hạ Ly - 7 tuổi, cô vẫn đang vui vẻ về những suy nghĩ cho tương lai sau này.
“ Uỳnh uỳnh uỳnh” - tiếng đập cửa dồn dập vang lên trong căn nhà yên tĩnh.
“ Ôi trời ạ, ba nó lại uống rượu rồi.” - mẹ cô - Thục Quyên - vừa bỏ tạp dề bếp xuống, vừa chạy ra mở cửa.
Nghe là bố về, cô cũng vui vẻ chạy ra cửa để ngóng xem bố có mua quà không.
Tiếng cửa mở kẽo kẹt, sau cánh cửa là bố cô…và một cô gái trẻ!?
“Sao chị lại ở nhà!?” - cô gái trẻ ấy cất giọng, vẻ hoảng hốt lộ rõ trên gương mặt.
“Tại sao tôi lại không được ở nhà, chẳng lẽ còn phải hỏi cô!!” - mẹ cô giọng đầy nghi ngờ, nhìn từ trên xuống dưới và nói tiếp : “cô là thư ký của chồng tôi mà.”
Cô thư ký im lặng một lúc rồi như chợt nhớ ra điều gì:
“ À..à hôm nay đàm phán vài hợp đồng nên…nên có uống chút rượu…”
Bố cô vẫn đang được cô ta dìu, mặt đỏ ửng - say khướt.
Thục Quyên trong lòng dù tức giận nhưng vẫn phải dìu lấy chồng.
“Hay là cô vào uống nước” - Bà hỏi
“À…à…không cần đâu.” - Cô thư ký từ chối rồi chạy vội đi.
Cho dù có là ngốc thì chắc chắn cũng sẽ cảm nhận được có gì đó lạ lạ, và đương nhiên, bà Thục không ngốc.
Sau lần ấy, bà Thục và chồng cãi nhau rất nhiều, gần như là mỗi ngày đều có vài trận cãi vã, chuyện gì cũng có thể xảy ra mẫu thuẫn.
Thế nhưng, hai người làm cha mẹ ấy lại chẳng nghĩ đến người con gái vẫn đang tuổi lớn mỗi ngày đều phải nghe những lời chửi rủa miệt thị người khác.
Vậy là cô lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc với một bà mẹ gắt gỏng, nghiêm khắc và một người bố nóng tính, ghét bỏ hai mẹ con.
7 năm nữa lại trôi qua, Hạ Ly năm này đã là một thiếu nữ 14 tuổi. Vậy mà gần ấy năm trôi đi, hoà khí gia đình vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Vì sự tác động ấy từ gia đình, ngoài mặt cô giả vờ chăm ngoan, dịu dàng nhưng thực chất, cô lại đi giao du với những đứa ăn chơi, phá phách ở trường.
Nhưng ai rồi cũng lớn, cũng phải tự lo cho cuộc sống của bản thân. Năm ấy, cô thi cấp 3, ba mẹ muốn cô thi vào kinh tế nhưng cô không muốn theo gia đình để rồi trở thành người giống bố mình, cô mặc kệ khuyên can từ cha mẹ mà thi vào trường nghệ thuật.
Tức giận vì con gái không nghe lời mình, bố mẹ chẳng cho cô một xu nào cả. Vậy là một mình cô gái nhỏ ấy chống chọi để đến một tỉnh thành xa xôi học đại học. Không một đồng tiền tiêu, cô phải vừa học vừa kiếm tiền nuôi bản thân.
Ngày ấy cũng đến, với sự mâu thuẫn và ghét bỏ, cha mẹ cô ly hôn, cô bị đùn đẩy như một món hàng không ai cần. Vậy là cô quyết định từ mặt gia đình, cha mẹ này để tự sống một mình.
Từ đó mở ra cho cô một trang mới của cuộc sống, có đau khổ, có vui vẻ, có hạnh phúc, mọi thứ như đang dọn đường cho cô.